Làm phụ đạo viên ngành quản lý công thương chuyên nghiệp, Cảnh Huy đối với những việc biểu diễn văn nghệ linh tinh cũng không xem trọng, so ra mà nói, hắn và lão hiệu trưởng Hàn Phi giống nhau, càng hi vọng có thể đào tạo ra một ít mầm non có tiềm lực, sau đó tiến hành tỉ mỉ bồi dưỡng, bồi dưỡng thành những tinh anh trong thương giới.
 
Cho nên, hắn thật tùy ý đem nhiệm vụ tổ chức tiết mục đón người mới trong buổi dạ hội cho bốn người Trần Phàm.
 
Theo hắn xem ra, ngành quản lý của mình chỉ cần đưa ra hai tiết mục không đến mức làm xấu mặt là được, còn có giành được giải thưởng hay không cũng không sao.
 
Nhưng...làm cho hắn nằm mơ cũng thật không ngờ chính là, một ngày trôi qua, bên chỗ Ngu Huyền còn chưa đăng báo nội dung của tiết mục.
 
Lúc chiều, lúc Cảnh Huy đang do dự có nên đích thân ra mặt tổ chức tiết mục thứ hai hay không, hắn lại nghênh đón một vị khách nhân thật đặc thù.
 
Dai Fu.
 
Khi thấy Dai Fu trong một thân khí chất cao quý xuất hiện ngay trước mặt hắn trong phòng làm việc thì dù Cảnh Huy có được một trái tim kiên cường, trong khoảnh khắc đó hắn cũng ngừng thở!
 
Nàng tới làm gì?
 
Một khắc này, trong óc Cảnh Huy bị vấn đề này nhồi vào, thế cho nên cũng không kịp lập tức đứng dậy nghênh đón.
 
- Chào ông, Cảnh lão sư, tôi có thể vào không?
 
Mắt thấy biểu tình vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh Huy, Dai Fu mỉm cười mở miệng, dùng Trung văn, cực kỳ lưu loát.
 
- Đương nhiên, đương nhiên.
 
Lời nói của Dai Fu đem Cảnh Huy quay trở về với sự thật, hắn liền đứng lên nghênh đón.
 
Dai Fu với những bước chân đầy tiết tấu đi vào văn phòng, lập tức đến bên sô pha ngồi xuống, lời nói thật gãy gọn:
 
- Cảnh lão sư, hôm nay tôi tới tìm ông, là muốn hỏi ông một việc.
 
Cảnh Huy nguyên bản đang pha trà cho Dai Fu, ngạc nhiên nghe nàng hỏi, khách khí nói:
 
- Dai Fu tiểu thư, xin mời nói.
 
- Cảnh lão sư, dạ hội đón người mới đến có phải chỉ có thể do sinh viên tham gia?
 
Dai Fu ra vẻ nghi hoặc nói.
 
Cảnh Huy tựa hồ không ngờ Dai Fu sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, vốn ngẩn ra, sau đó liền giải thích:
 
- Nói chung là như vậy, bởi vì dạ hội đón người mới là do các sinh viên chuẩn bị, cũng là cung cấp cho họ một sân khấu để biểu diễn chính mình. Nhưng...cũng có mấy lần, lãnh đạo trường học vì muốn làm không khí thêm sinh động, từng mời những ngôi sao nổi tiếng biểu diễn.
 
- Nga, vậy tôi có thể tham gia vào dạ hội đón người mới không?
 
Dai Fu trực tiếp hỏi.
 
- Ân?
 
Đồng tử Cảnh Huy đột nhiên phóng lớn, theo sau mạnh mẽ ngăn chặn nội tâm kinh ngạc, hỏi:
 
- Dai Fu tiểu thư, cô muốn cùng sinh viên của ngành quản lý công thương cùng tham gia dạ hội đón người mới?
 
- Phải.
 
Dai Fu thật rõ ràng gật đầu.
 
- Dai Fu tiểu thư, tuy rằng tôi không biết vì sao cô muốn tham gia dạ hội này, nhưng...tôi đại biểu ngành quản lý công thương cảm ơn cô, tôi tin tưởng, lần dạ hội này sẽ bởi vì sự tham gia của cô mà càng trở nên hoàn mỹ!
 
Mắt thấy Dai Fu gật đầu, tuy rằng Cảnh Huy cho rằng chuyện này cực kỳ hoang đường, nhưng vẫn có chút hưng phấn nói:
 
- Mặt khác, Dai Fu tiểu thư, cô sẽ cùng tám nữ sinh viên tham gia tiết mục người mẫu biểu diễn sao?
 
- Không phải.
 
Dai Fu nhẹ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
 
- Tôi nghe nói có một sinh viên tên Tiêu Phong có tài đàn dương cầm không tệ, nhưng không có người làm bạn nhảy cho hắn...
 
- Cô khiêu vũ cho Tiêu Phong?
 
Trong lòng Cảnh Huy vừa động, lập tức hiểu được dụng ý của Dai Fu, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc.
 
Đúng vậy, là nghi hoặc!
 
Tuy rằng hắn không biết thân phận chân thật của Dai Fu, nhưng chỉ cần danh đầu bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc cũng đã thật dọa người.
 
Nhân vật như vậy tuyệt đối người bình thường không thể tiếp xúc, ở dưới điều kiện tiên quyết này, Dai Fu chủ động làm bạn nhảy cho Tiêu Phong, nói rằng bên trong không có ẩn ý, Cảnh Huy tuyệt đối không tin.
 
Làm như đã nhận ra nghi hoặc trong lòng Cảnh Huy, Dai Fu mỉm cười:
 
- Phải, tôi đã nói qua với hắn, bản thân hắn hết sức vui vẻ, bất quá hắn có nói chuyện này có thể trái với quy định của dạ hội, cho nên...
 
- Dai Fu tiểu thư, chuyện trái quy định cô không cần lo lắng, tôi tin tưởng nhân viên nhà trường nhất định sẽ đồng ý.
 
Không đợi Dai Fu nói xong, Cảnh Huy lập tức tỏ thái độ, hiển nhiên hắn cũng hiểu được, vì sao Dai Fu chịu làm như vậy cũng không trọng yếu, quan trọng là...Dai Fu tham dự!
 
...
 
Một phút sau, Dai Fu đạt tới mục đích chậm rãi ly khai văn phòng của Cảnh Huy.
 
Trong văn phòng tựa hồ còn lưu lại hương vị uất kim hương thật độc đáo trên người Dai Fu, Cảnh Huy đốt một điếu thuốc lá, tự hỏi hồi lâu, cuối cùng dụi tắt thuốc, gọi điện cho Ngu Huyền, nguyên bản Ngu Huyền bởi vì gia cảnh bần hàn mua không nổi di động, nhưng Tiêu Phong lấy lý do để tiện liên hệ đưa cho Ngu Huyền một chiếc.
 
Điện thoại rất nhanh chuyển được, trong điện thoại truyền ra thanh âm thô lỗ của Ngu Huyền:
 
- Cảnh lão sư.
 
- Ngu Huyền, các cậu làm rất khá.
 
Cảnh Huy nghiêm mặt nói:
 
- Đã có Dai Fu tiểu thư kết hợp tổ chức tiết mục với các cậu, như vậy tiết mục của các cậu nhất định sẽ nổi danh trong buổi dạ hội...
 
Mặc dù biết Dai Fu tham dự tiết mục này bên trong có ẩn ý, nhưng Cảnh Huy vẫn không truy hỏi kỹ càng sự việc, mà quyết định khen ngợi bốn người Ngu Huyền một phen, dù sao Dai Fu tham dự dạ hội đón người mới lần này, không chỉ là chuyện đại sự của ngành quản lý công thương, đối với cả đại học Đông Hải đều là đại sự!
 
Đầu kia điện thoại, Cảnh Huy thì đang biểu dương, mà đầu nọ điện thoại, Ngu Huyền lại trợn tròn mắt!
 
Đúng vậy, hoàn toàn trợn tròn mắt!
 
Lời nói của Cảnh Huy giống như một đạo kinh thiên lôi điện đang nổ vang bên tai Ngu Huyền, cả người hắn cứng ngắc sững sờ ngay tại chỗ, trong đầu hoàn toàn bị mấy chữ "Dai Fu kết hợp cùng các cậu tổ chức tiết mục" nhồi vào, đến nỗi sau đó Cảnh Huy nói thêm những gì, hắn hoàn toàn không hề nghe vào trong tai.
 
Nửa phút sau, cuộc điện thoại chấm dứt, Ngu Huyền dùng sức nuốt nước bọt, mạnh mẽ lắc lắc đầu, sau đó cẩn thận nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi, xác định không nghe lầm, ngây ngốc nở nụ cười.
 
Tiêu Phong vốn đang gọi điện thoại nói chuyện phiếm với thủy linh cải trắng lần trước được Tô San giới thiệu trong buổi tiệc sinh nhật, ngạc nhiên nghe được tiếng cười khủng bố của Ngu Huyền, giật mình cả kinh mắng:
 
- Tiểu Huyền tử, cậu bị động kinh sao? Không thấy ca đang gọi điện thoại sao?
 
Ha ha ha ha...
 
Ngu Huyền hoàn toàn coi thường lời oán giận của Tiêu Phong, tiếp tục ngây ngô cười vang.
 
- Ra cửa quẹo trái, đi thẳng năm trăm thước, quẹo phải chính là phòng y tế. Căn phòng thứ sáu lầu một, khoa bệnh tâm thần.
 
Chu Văn tháo xuống tai nghe, đưa ánh mắt từ trên người một văn nghệ sĩ trên màn ảnh chuyển dời, quay đầu nói với Ngu Huyền.
 
- Uy...uy...
 
Khi Chu Văn mở miệng, Tiêu Phong nhận thấy được đầu bên kia điện thoại đã không còn động tĩnh, liên tục uy hai tiếng, kết quả phát hiện đối phương đã cắt đứt, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, hổn hển mắng:
 
- Ta kháo! Lại có thể treo! Tiểu Huyền tử, cậu hủy diễm phúc của ca! Nếu cậu không cho ca lời công đạo, ca sẽ đạn tiểu jj của cậu đạn tới chết!
 
- Tiêu Phong a, có nữ thần, cậu còn muốn có những nữ nhân khác làm gì?
 
Ngu Huyền một lời kinh người.
 
- Nữ thần?
 
Tiêu Phong khó hiểu.
 
Ngu Huyền cười nói:
 
- Vừa rồi Cảnh lão sư gọi điện thoại nói, Dai Fu tiểu thư sẽ tham gia tiết mục của chúng ta! Nói cách khác, cậu đánh đàn, nàng khiêu vũ!
 
- Cái gì?
 
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Ngu Huyền, sắc mặt Tiêu Phong đại biến, theo sau kích động ném điện thoại di động xuống giường, bước một bước dài vọt tới bên người Ngu Huyền, nắm lấy cánh tay Ngu Huyền, dùng sức nuốt ực nước bọt, run rẩy lên hỏi:
 
- Tiểu...tiểu Huyền tử, cậu...cậu nói nữ thần muốn tham gia tiết mục của chúng ta?
 
- Ân.
 
Ngu Huyền dùng sức gật gật đầu.
 
- Tôi đàn, nữ thần khiêu vũ?
 
- Ân.
 
- Cậu xác định?
 
- Xác định!
 
- Cậu thật xác định?
 
- Tôi xác định!
 
- Cậu thật sự...thật xác định cùng với khẳng định?
 
- Cút!
 
...
 
- Ha ha...ha ha...ha ha ha ha!
 
Lúc này đây, cũng do Tiêu Phong điên cuồng cười ha hả, chỉ hơn cả phản ứng của Ngu Huyền trước đó không hề kém.
 
Sau trận cười to, Tiêu Phong bỗng nhiên mở hai mắt, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:
 
- Tôi đánh đàn, nữ thần khiêu vũ, Thượng Đế, đây là bao nhiêu lãng mạn, trường hợp kích động đến bao nhiêu! Tiểu Huyền tử, yêu cậu chết mất!
 
Nói xong, Tiêu Phong đột nhiên mở to mắt, nắm lấy đầu Ngu Huyền, nhắm ngay cái trán hung hăng hôn mạnh một cái.
 
Ngu Huyền đương trường hóa đá, vẻ mặt Chu Văn có vẻ lo lắng nói:
 
- Chúa a, cứu cứu hai kẻ điên đáng thương này đi!
 
Chứng kiến ba tên hoạt bảo lại bắt đầu làm ầm ĩ, Trần Phàm dở khóc dở cười.
 
Đồng thời, hắn rất rõ ràng, lấy năng lực của Dai Fu, nghĩ không muốn bại lộ quan hệ với hắn, muốn tham dự tiết mục lần này cũng không phải việc gì khó khăn.
 
Duy nhất làm cho hắn tò mò chính là, Dai Fu muốn đưa ra yêu cầu gì...
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện