Tự ti cùng kiêu ngạo.
 
Đây là bẩm sinh trong lòng mỗi người, không thể hủy diệt, chỉ có thể tận hết cố gắng lớn nhất đi duy trì sự cân bằng.
 
ở trong mắt Tô Thanh Hải, Tô San được nuông chiều từ bé, tật xấu trên người không ít.
 
Nhưng trong mắt một số người chung quanh Tô San, nàng xuất thân cao quý, điều kiện bản thân xuất sắc, vô luận là học tập hay ờ phương diện khác, nàng đều làm được tốt nhất.
 
Có lẽ, nàng không được cứng cõi như Điền Thảo, nhưng cũng không giống như những cô con gái nhà giàu được chiều chuộng, thậm chí so với một ít những đứa trẻ sinh hoạt tại đô thị càng kiên cường hơn một chút.
 
Từ nhỏ đến lớn, cho dù nàng bị thương cũng sẽ không biểu lộ ra trước mặt người bên ngoài, nhiều nhất là trốn trong lòng mẹ mình tự liếm miệng vết thương.
 
Vào lúc này, bên tai quanh quần tiếng ca chúc phúc, trước mắt lóe ra ánh nến đại biểu cho sự lãng mạn cùng hạnh phúc, tuy nhiên nàng không cách nào được vui vẻ.
 
Bất quá nàng cũng không đem tâm tình chân thật nhất trong nội tâm biểu hiện lên trên mặt, trên mặt nàng thủy chung lộ vẻ tươi cười, dù vì nàng không biết cách giả tạo, nên nụ cười kia nhìn qua nhiều ít có chút mất tự nhiên.
 
Ba ba...
 
Một lát sau, âm nhạc biến mất, tiếng ca dần dần tan đi, tiếng vỗ tay lại vang lên.
 
- Cảm ơn, cảm ơn các bạn!
 
Tô San vốn đang cúi đầu, sau đó mãnh liệt hít sâu một hơi, dùng sức thở mạnh, giống như đem sự buồn bực cùng ủy khuất trong lòng toàn bộ phun đi ra.
 
Tựa hồ chỉ là trong nháy mắt. Tô San đã thổi tắt toàn bộ ngọn nến, trong đại sảnh thoáng lâm vào bóng tối ngắn ngủi.
 
Rất nhanh, ngọn đèn lại sáng lên. Tô San được sự trợ giúp của dì Điền cắt bánh ngọt, party chính thức bắt đầu.
 
- Uy, tiểu Phàm, cậu phát ngốc cái gì? Ăn bánh ngọt!
 
Mắt thấy Trần Phàm như lâm vào hồi ức, thân thể vẫn không nhúc nhích. Tiêu Phong nhịn không được đẩy Trần Phàm.
 
Hành động của Tiêu Phong làm cho Trần Phàm đang thất thần chợt bừng tỉnh, trong nháy mắt đó, trong con ngươi hắn lộ ra bi thương thật sâu.
 
Bất quá...cũng chỉ là trong nháy mắt, khi hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt đã hoàn toàn khỏi phục bình thường, nhìn Tiêu Phong gật đầu cười, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía trước.
 
Phía trước, Tô San đã cắt xong khối bánh ngọt đầu tiên, đưa tới Ngay trước mặt thiên hậu Lý Dĩnh.
 
Lý Dĩnh ôm nhẹ Tô San một chút, đưa lên lời chúc phúc, mới tiếp lấy bánh ngọt nhẹ nhàng cắn qua một miếng.
 
Theo sau, Tô San cũng không còn tự mình cắt bánh ngọt mà nhờ dì Điền giúp đờ, cắt xong bàn giao cho phục vụ, do phục vụ đưa đến tay mỗi người.
 
Mà Tô San lại nhân cơ hội này bước xuống sân khấu, đi đến trong đám người, chào hỏi mọi người.
 
Sau khi chào hỏi ba người Trương Thiên Thiên. Tô San đưa mắt nhìn bốn người Trần Phàm, cười nói:
 
- Cảm ơn các anh đã đến dự buổi sinh nhật của tôi.
 
- Tô đại mỹ nữ, có thể giới thiệu một mỹ nữ cho bổn suất ca được không?
 
Tiêu Phong cũng không nhận ra được vẻ dị thường của Tô San, trêu ghẹo nói.
 
Tô San cười gật đầu:
 
- Không thành vấn đề, anh xem trúng vị mỹ nữ nào nói với tôi, tôi giúp anh giới thiệu.
 
- Thật sự?
 
Tiêu Phong tựa hồ thật không ngờ Tô San lại dễ dàng đáp ứng như thế, có chút mừng rờ:
 
- Tôi xem trúng vị muội tử mặc lễ phục màu đen kia, giúp tôi giới thiệu đi.
 
Tiêu Phong vốn thích tán gái cũng không thua gì lòng nhiệt tâm nghiên cứu nghệ thuật cơ thể người của Chu Văn, mắt thấy Tô San đáp ứng, trực tiếp lôi kéo Tô San đi thẳng về góc đông bắc, hướng một cô gái dáng người cao gầy đi đến.
 
Trước khi đi, Tô San chào tạm biệt mấy người Trần Phàm, ánh mắt khi nhìn Trần Phàm lại thập phần bình tĩnh.
 
Khác với Trương Thiên Thiên, Tô San là một cô gái thẳng thắn, nội tâm của nàng cơ hồ là tờ giấy trắng đơn thuần, thủy chung luôn lộ vẻ tươi cười chính là vì không muốn để cho người ngoài nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của nàng mà thôi!
 
Đối với khả năng này của nàng, đừng nói tiêu chuẩn giả tạo của nàng Ngay cả so sánh với bác sĩ tâm lý Dai Fu, dù là cùng Trương Thiên Thiên so sánh cũng đã kém cách xa vạn dặm.
 
ở dưới tình hình này, lấy ánh mắt Trần Phàm, nếu còn nhìn không ra tâm tình Tô San không tốt. đó mới là việc lạ.
 
Tuy rằng đã nhận ra điểm này, nhưng Trần Phàm cũng không nói gì, theo hắn xem ra, tâm tình Tô San không tốt, hẳn là bởi nguyên nhân vợ chồng Tô Thanh Hải không thể trở về.
 
Thời gian trôi qua, không khí buổi tiệc càng lúc càng nóng nảy, trong sàn nhảy những thân ảnh quấn quýt khiêu vũ ngày càng nhiều.
 
Trong đó có một số người cố gắng mời Tô San, bất quá đều bị Tô San cự tuyệt.
 
Mắt thấy một số người mời Tô San thất bại, Triệu Hoành trong thân lễ phục màu trắng, hít sâu một hơi, kiệt lực thể hiện một nụ cười có thể nói hoàn mỹ mê người, lập tức đi tới trước người Tô San, một tay đặt sau lưng, làm ra một động tác mời cực kỳ thân sĩ:
 
- Tô San, có thể mời cô nhảy một bài không?
 
Sau khi chào hỏi hết với mọi người, Tô San có chút mệt mỏi, nhìn thấy Triệu Hoành xuất hiện Ngay trước mặt mình, hơi có vẻ xin lỗi nói:
 
- Thật ngại quá. Triệu Hoành, tôi hơi mệt một chút.
 
- Nha.
 
Dù Triệu Hoành cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Tô San cự tuyệt vẫn làm sắc mặt hắn hơi đối, nhưng sau đó hắn lại lộ ra một nụ cười ôn hòa:
 
- Sắc mặt của cô đích xác không tốt lắm, nếu như quá mệt mỏi, liền đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, tin tưởng bọn họ đều có thể hiểu được.
 
- Cảm ơn.
 
Tô San theo lễ tiết gật đầu cảm tạ, nhưng sau đó xoay người đi về hướng dì Điền.
 
Tựa hồ nàng thực sự có chút mệt mỏi, muốn tìm một bả vai dựa vào.
 
Lúc chín giờ, vì muốn đem không khí đầy lên đỉnh cao, Lý Dĩnh từng là thiên hậu không ngờ lại chịu lên sân khấu ca hát, mà Triệu Hoành cũng không chút thua kém đảm Đương việc làm bạn nhảy của nàng.
 
Hai người vừa ra sân, vỗ tay không ngừng, không khí trong nháy mắt đạt tới đỉnh!
 
Trong đó, phong cách vũ kỹ của Triệu Hoành lại chinh phục tuyệt đại bộ phận MM xinh đẹp trong hiện trường, cho tới lúc hắn bước xuống sân khấu, mấy MM không hẹn mà cùng tiến lên bắt chuyện với hắn.
 
Nhưng làm cho các MM thất vọng chính là Triệu Hoành cũng không biểu hiện ra chút hứng thú đối với các nàng, lại thường xuyên đưa ánh mắt nhìn về hướng Tô San, vẻ ái mộ trong con ngươi hiện lên rất rõ ràng.
 
Lý Dĩnh đi lên sân khấu biểu diễn xong, liền cùng Triệu Hoành xin cáo từ trước.
 
Lúc rời đi, Lý Dĩnh lại ôm Tô San, nhìn ra được quan hệ của hai người không tệ, mà Triệu Hoành lại có chút tiếc nuối, tiếc nuối không nắm chắc cơ hội hôm nay.
 
Theo hắn xem ra, trường hợp như hôm nay cũng không thể lấy được niềm vui của Tô San, như vậy ngày sau sẽ càng khó.
 
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Triệu Hoành tựa hồ cũng không nguyện ý buông tha, ngược lại ý chí chiến đấu càng tăng lên.
 
Không chiếm được, vĩnh viễn đều là tốt nhất.
 
Dùng những lời này để hình dung tâm tư của Triệu Hoành là chuẩn xác nhất.
 
Lý Dĩnh ra về làm cho không khí buổi tiệc trở nên ảm đạm xuống tới, những khách nhân cũng lần lượt rời đi, trong đó nguyên bản có một ít nam nữ vốn không quen biết nhau nhưng khi rời đi lại đi chung cùng nhau.
 
Trần Phàm cũng cùng mấy người Tiêu Phong cùng nhau rời đi, trước khi đi hắn đem một đồ vật đặt vào trong tay dì Điền.
 
Nhận được vật Trần Phàm lưu lại, dì Điền an bài phục vụ thu dọn hiện trường, sau đó đi lên lầu tìm Tô San.
 
Bởi vì...Trần Phàm khi đưa đồ vật cho bà, nói cho bà biết, đó là quà sinh nhật hắn chuẩn bị cho Tô San.
 
Trong một gian phòng ngủ trong biệt thự lầu hai, Tô San đang ngồi trên giường, không giống như ngày thường vẫn nguyền rủa Trần Phàm, chỉ là lẳng lặng ngồi yên.
 
Nghe được tiếng đập cửa, Tô San tựa hồ biết là dì Điền, đứng dậy mở cửa, mỉm cười nói:
 
- Dì Điền, đại sảnh cử cho bọn họ thu dọn đi, hôm nay chúng ta ở lại đây là được. Dì cũng mệt mỏi cả ngày, tắm rửa đi ngủ sớm một chút.
 
- Tiểu thư, tôi không sao cả, chờ bọn họ thu dọn xong lại ngủ.
 
Dì Điền nói xong đem hộp quà Trần Phàm đưa cho bà đưa tới trước mặt Tô San:
 
- Đúng rồi, tiểu thư, trước khi rời đi Trần thiếu bảo tôi đem hộp quà này giao cho cô, nói là quà tặng sinh nhật cho cô.
 
Trần Phàm tặng quà sinh nhật?
 
Mấy chữ này giống như thiên lôi nổ vang bên tai Tô San, trong lúc nhất thời nàng ngây ngẩn cả người, thế cho nên cũng không lập tức đi đón lấy hộp quà tặng.
 
Nhận thấy được biểu tình biến hóa của Tô San, dì Điền không khỏi hiểu ý cười, bà làm sao không nhìn ra đêm nay tâm tình Tô San không tốt, trong chuyện này ngoại trừ việc vợ chồng Tô Thanh Hải không thể trở về, còn có một bộ phận nguyên nhân là ở trên người Trần Phàm.
 
- Cảm ơn dì, dì Điền.
 
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tô San hơi có chút kích động tiếp nhận hộp quà tặng, mà dì Điền lại chủ động thối lui ra khỏi phòng, hơn nữa còn giúp khép cửa phòng lại.
 
Hai tay run rẩy cầm hộp quà chỉ cỡ nắm tay, Tô San giống như đang cầm bảo bối, kích động không thôi.
 
Phải biết rằng, đêm nay nàng thu được mấy chục món quà tặng, nhưng cũng chưa từng liếc mắt nhìn một lần!
 
Chậm rãi đi tới bên giường, Tô San ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng đặt hộp quà tặng lên giường, nhưng không lập tức mở ra.
 
- Tên hỗn đản đạp phân chó này xem như còn có lương tâm, biết chuẩn bị lễ vật cho mình!
 
Tô San thì thào tự nói một câu, đồng thời khóe miệng hiện lên một ý cười hạnh phúc không thể che giấu.
 
Hít sâu một hơi, Tô San nhanh chóng mở ra hộp quà tặng.
 
Nhưng Ngay khi nàng nhìn thấy bên trong hộp quà tặng, cả người nàng giống như bị điện giật, trực tiếp đặt mông ngồi luôn xuống mặt đất.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện