Cũng giống như Tạ Lỗi. Sở Qua cũng là một trong những người theo đuổi Điền Thảo, chẳng qua khác với những công tứ ăn chơi như Tạ Lỗi, hắn chưa bao giờ lựa chọn dùng tiền đi theo đuổi Điền Thảo, càng không có dùng một ít điều kiện mà hắn xem là kém trí đi dụ hoặc Điền Thảo, mà là dùng chính phương thức độc đáo của hắn.
 
Có lẽ, sự kiên cường của Điền Thảo làm hắn không hiểu, Nhưng Điền Thảo kiêu ngạo thì hắn biết, hắn muốn dùng phương thức hoàn mỹ nhất đánh bại Điền Thảo - trong một năm Thời gian vừa qua, thành tích của hắn luôn luôn xếp hạng thứ hai, theo sát phía sau Điền Thảo, tuy nói còn có chênh lệch nhất định, Nhưng hắn thủy cung tin tưởng có một ngày có thể lấy thành tích đánh bại Điền Thảo.
 
Ngày nào đó, đó là Thời cơ tốt nhất để hắn chinh phục nàng.
 
Theo Thời đại tin tức xuất hiện, tốc độ truyền bá tin tức càng lúc càng nhanh, nhất là loại địa phương như trường học, một ít tin tức bát quái có tốc độ truyền bá đủ dùng từ khủng bố để hình dung.
 
Gần một tiết khóa, chuyện Điền Thảo bị người ngoài trường bao nuôi đã truyền khắp cả trung học Tử Kim Sơn, khiến cho náo động thật lớn. Thậm chí, ngay cả thầy giáo chủ nhiệm của Điền Thảo cũng nhịn không được gọi Điền Thảo vào Văn phòng, hỏi có chuyện này hay không. Điền Thảo không trả lời.
 
Điền Thảo trả lời, có thể làm cho thầy chủ nhiệm tin nàng, Nhưng học sinh trong trường không tin, trong lúc nhất Thời, hình tượng thánh nữ của Điền Thảo không còn sót lại chút gì, ngược lại biến thành một người tàn hoa bại liều đầy oán hận.
 
Đương nhiên, loại chuyện này là xây dựng trên cơ sở ghen tỵ.
 
Ngoại trừ chuyện Điền Thảo bị bao nuôi bị truyền ra. Sở Qua ước định sẽ đua xe tại quốc lộ Vân Sơn vào ngày cuối tuần cũng bị truyền ra ngoài. đương nhiên, chuyện này chỉ truyền cho một ít tên ăn chơi có thực lực trong trung học Tử Kim Sơn, học sinh có bối cảnh bình thưởng đều không có tư cách biết đến.
 
Thái độ cuồng vọng của Sở Qua khiến cho rất nhiều ăn chơi trác táng bất màn. Nhưng bọn hắn cũng không đi tìm Sở Qua lý luận, có thể nói không chút nào khoa trương. ở trung học Tử Kim Sơn, không ai dám đi khiêu chiến Sở Qua.
 
Ngoại trừ bất mãn, một bộ phận ăn chơi trác táng vẫn cho rằng Sở Qua cũng biết phân rõ phải trái, dù sao không có trực tiếp bá đạo một người đòi hưởng thụ Điền Thảo, mà là cho người có năng lực có cơ hội chiếm lấy.
 
Tiết khóa thứ hai kết thúc, không ít người lớp khác đi vào lớp 11 nhất ban, nhìn Điền Thảo chi chi, hơn nữa cố ý nói lớn Tiếng chuyện Điền Thảo bị bao nuôi.
 
Những học sinh kia chi trỏ làm gương mặt Điền Thảo nổi lên một tia gợn sóng, nàng nhẹ nhàng nhíu mày, Nhưng không biết nên làm sao xử lý chuyện này.
 
Ngay lúc Điền Thảo còn đang mê man. Sở Qua đi tới bên cạnh người nàng, nghiêm mặt nói:
 
- Điền Thảo, theo tôi ra ngoài một chuyến, tôi có việc nói với cô.
 
Ngạc nhiên nghe được lời của Sở Qua. Điền Thảo cũng không trả lời ngay, cũng không đứng dậy, nàng trầm ngâm vài giây, mới nhẹ nhàng gật gật đầu.
 
Ra phòng học, hai người đi tới chỗ rẽ hành lang.
 
Nguyên bản những học sinh đang đứng nơi đó thấy hai người đi đến, liền rời xa, hiển nhiên ở trung học Tử Kim Sơn, tính uy hiếp của Sở Qua vẫn rất lớn.
 
- Chuyện gì?
 
Mắt thấy chung quanh không còn ai. Điền Thảo mở miệng, giọng nói bình tĩnh, nàng rất rõ ràng phú gia công tứ ca ở các phương diện đều rất xuất sắc đứng trước mắt cũng có ý tử đối với nàng, nàng cũng không ghét Sở Qua, ngược lại còn có một chút cảm kích - đã một năm qua, nàng không bị gây rối quá nhiều, cũng có quan hệ mật thiết tới sự tồn tại của Sở Qua. Cũng giống như buổi sáng hôm nay, nếu không phải Sở Qua ở trong lớp, đám người Tạ Lỗi tuyệt đối sẽ không dề dàng từ bò ý đồ.
 
- Chuyện cô bị bao nuôi đã bị truyền ra, không ít người tính toán sẽ luân cô.
 
Sở Qua dừng mắt trên khuôn mặt không trang điểm của Điền Thảo, lộ ra một tia cười tà nói.
 
Đôi mày Điền Thảo chợt cau lại, thân mình trở nên có chút cứng ngắc.
 
Hiển nhiên nàng tin tưởng lấy tình hình bây giờ, những tên bại hoại kia có thể làm ra loại chuyện này.
 
- Tôi sẽ giúp cô.
 
Mắt thấy Điền Thảo trầm mặc không nói, Sở Qua mở miệng lần nữa, giọng nói tràn ngập tự tin.
 
Đôi mày nhíu chặt của Điền Thảo chậm rãi giăng ra:
 
- Chẳng lẽ anh còn đối với bình hoa được người bao nuôi như tôi còn có hứng thú?
 
- Có người dùng năm trăm vạn mời cô ăn một bữa cơm, cô cự tuyệt. Có người lấy một nhà thuê nhất phẩm, một chiếc Ferrari, một trăm ngàn chi phiếu gởi ngân hàng làm lợi thế, cho cô làm bình hoa cả đời, cô cũng cự tuyệt. Tôi cũng sẽ không giống đám ngu ngốc kia, cho rằng cô sẽ bị một nam nhân lái loại xe cc bao nuôi. Trong mắt của tôi, nam nhân muốn bao nuôi cô, ít nhất phải lái được phi cơ trực thăng.
 
Trên mặt Sở Qua lộ vẻ bình tĩnh không hợp tuổi:
 
- Mặt khác, tôi đã tra qua tư liệu của cô, mẹ của cô đang làm người giúp việc trong nhà một phú hào thiên kim, thiên kim của phú hào kia có một chiếc cc đại chúng, nếu tôi không đoán sai, là nàng đưa cô tới.
 
Điền Thảo không có phủ nhận, mà là bị chọc cười, lộ ra một nụ cười nhẹ, theo sau lại hỏi:
 
- Như vậy, anh tính toán làm sao giúp tôi? Còn có, thù lao là gì? Tôi không tin trên thế giới này có bữa cơm trưa miền phí, hơn nữa tôi từ nhỏ cũng không tin lời hứa hẹn của đàn ông. Nếu anh muốn lợi dụng loại chuyện này uy hiếp tôi cùng anh ở chung một chỗ, như vậy tôi nghĩ hoàn toàn không cần.
 
- Sở Qua này không ngu xuẩn như vậy, cũng không xấu xa như lời cô nói.
 
Có lẽ lời Điền Thảo quá mức trực tiếp, sắc mặt Sở Qua có chút khó coi:
 
- Tôi giúp cô, không cần cô trả thứ gì, chỉ là muốn giúp cô giải trừ nguy cơ, đồng Thời cho đám ruồi bọ ngày sau không hề tiếp tục vây quanh bên cô chuyển động thôi. Đương nhiên, tôi cũng có thể dùng phương thức bá đạo, bất quá tôi thích làm cho bọn hắn tâm phục khẩu phục.
 
Điền Thảo trầm mặc không nói.
 
- Tôi ước bọn hắn tối thứ sáu đi đua xe, người nào thắng, cô thuộc về người đó.
 
Sở Qua tiếp tục nói:
 
- Tuy rằng điều này đối với cô có chút vũ nhục, Nhưng hết thảy đều là bởi vì cô dựng lên, chút vũ nhục ấy so với việc bị người chơi tập thể vẫn tốt hơn. Mặt khác, đế tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng ngày đó cô ngồi xe của tôi, có ý kiến gì hay không?
 
- Anh xác định anh có thể thắng?
 
Điền Thảo hỏi.
 
Vẻ mặt Sở Qua tự tin:
 
- Tôi là thành viên chính thức của hiệp hội đua xe Đông Hải, hơn nữa bài danh không thấp, bọn hắn...chỉ là một đám gà đất chó kiềng, không đáng giá được nhắc tới!
 
- Dù là anh thắng, tôi cũng sẽ không ở cùng một chỗ với anh. Tôi và các người khác nhau, tôi không chơi nổi trò tình yêu, cũng không muốn chơi, lại càng không muốn dựa vào nam nhân mà sống.
 
Điền Thảo lắc nhẹ đầu, giọng nói kiên định mà chấp nhất.
 
- Tôi hiểu được, nếu không tôi cũng sẽ không kiên nhẫn để kéo dài với cô.
 
Sở Qua tự tin cười:
 
- Một ngày nào đó, tôi sẽ cho cô biết, một nữ nhân cho dù có cường đại bao nhiêu, cũng cần bờ vai một nam nhân dựa vào.
 
Dứt lời. Sở Qua xoay người rời đi, không có chút nào lưu luyến, mà Điền Thảo lại sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trong đầu theo bản năng dần dần hiện ra thân ảnh một nam nhân khác.
 
Theo nàng xem, chuyện này là bởi vì Trần Phàm mà dựng lên.
 
Câu chuyện giữa Sở Qua và Điền Thảo hoàn toàn vượt qua tuổi tác của bọn họ, bọn họ nói chuyện không bị bất luận kẻ nào nghe được, nếu không tuyệt đối sẽ khiến cho náo động!
 
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm vẫn không hay biết, sau khi tiễn Điền Thảo tới trường học, hắn cũng không trực tiếp về nhà, mà là lái xe đi tới Đông Hải Võ Cảnh Tổng Y Viện.
 
Sau khi đi vào bệnh viện. Trần Phàm biết được, đám người Hoàng Hiểu Đông đã được chuyển viện, hiển nhiên, đối với Hoàng Chí Văn thậm chí cha mẹ mấy tên ăn chơi trác táng khác mà nói. ở lại Tổng Y Viện võ cảnh là một loại giày vò, loại giày vò này khiến cho bọn họ có loại cảm giác muốn phát điên, bọn hắn rất muốn xử tội Trần Phàm để báo thù cho con mình, Nhưng bọn hắn không dám, thậm chí cả dũng khí đi tìm Ngu Huyền trút căm phẫn cũng đều không có!
 
Phương bắc Trần gia, bốn chừ này giống như một con dao mổ đặt lên trên cổ họ, làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ!
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện