Sáng sớm. ánh nắng sáng rờ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ Tô San.
Trong phòng ngủ. Tô San đang nhìn vào gương, không ngừng tỉ mỉ hoàn thiện hình tượng của mình.
Hôm nay, trên người nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng bó sát, bên dưới là chiếc váy dài màu lam nhạt, mang một đôi giày thế thao màu trắng, phối hợp đôi tất màu Hồng nhạt, làm cả người nàng tràn ngập khí tức thanh xuân, lại không mất đi vẻ đáng yêu.
Nhìn vào gương mỉm cười, Tô San cảm thấy được hình tượng của mình cũng đủ để nàng vừa lòng, mới xoay người cầm lấy giỏ xách, đi ra phòng ngủ.
Trong phòng ăn lầu một, dì Điền làm xong bữa sáng cũng nghe theo lời khuyên của Trần Phàm cùng Điền Thảo rời đi, mà Trần Phàm ăn xong bữa sáng đang ngồi trên ghế sô pha nhàm chân xem ti vi.
- Bà cô, cuối cùng cô đã chịu xuống.
Mắt thấy Tô San từ trên lầu đi xuống. Trần Phàm nhìn qua đồng hồ, phát hiện Tô San dùng tới nửa giờ sửa soạn bề ngoài, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Tô San không để ý tới lời oán giận của Trần Phàm, mà tò mò hỏi:
- Di, dì Điền CÙNG tiểu Thảo sao không thấy?
- Hai người có việc ra ngoài.
Trần Phàm tức giận nói:
- Cô mau nhanh ăn điểm tâm đi, ăn hết chúng ta còn đi. đừng để mấy người Tiêu Phong chờ chúng ta.
- Được.
Tô San cười hì hì ném túi xách lên sô pha, sau đó đi tới bên bàn ăn ngồi xuống, không chút dáng vẻ thục nữ tiêu diệt món điểm tâm.
Mười phút sau. Tô San cực kỳ vừa lòng lau miệng, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh sô pha, cầm túi xách cười hì hì nói:
- Đi thôi, anh yêu.
Nhìn bộ dáng thân mật của Tô San. Trần Phàm luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhất là nghĩ tới cô gái điên Dai Fu cũng cùng đi Hàng Châu, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Trần Phàm cùng mấy người Tiêu Phong hẹn gặp Ngay giao lộ đường cao tốc, chờ khi hắn lái chiếc cc của Tô San đi tới địa điểm đã hẹn thì nơi đó đã sớm đỗ ba chiếc xe hơi.
Trong đó chói mắt nhất tự nhiên là chiếc Maserati màu bạc đầy phong cách của Sở Qua, tạo hình đường cong duyên dáng, hình dạng chiếc xe hoa mỹ, giá cả sang quý, tất cả chuyện này làm cho những chiếc xe qua lại đều giảm tốc độ, người trong xe không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về chiếc Maserati.
Dai Fu cũng không lái chiếc xe thể thao vua Bugatti Veyron đến, vẫn là loại xe Benz mà bảo tiêu của nàng thưởng dùng. Ngu Huyền cùng Chu Văn hai người vẫn như ngày thường ngồi trên chiếc BMW X6 của Tiêu Phong.
- Di, sau lại nhiều xe như vậy?
Chờ khi Trần Phàm cho xe dừng lại, Tô San thấy được chiếc Maserati đỗ cạnh chiếc BMW của Tiêu Phong bèn khó hiểu hỏi.
Trần Phàm cười khổ nói:
- Ngoại trừ ba người Tiêu Phong, còn có người ban muốn.
Bạn?
Tô San có chút nghi hoặc, Theo sau, đôi mắt xinh đẹp chợt tròn xoe, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn cũng há to, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Dai Fu từ trên chiếc Benz bước xuống.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc dài màu vàng buông xõa tùy ý trên vai theo gió tung bay, giống như một dòng thác nước màu vàng kim. Chiếc kính râm tinh xảo che chắn một phần ba gương mặt của Dai Fu, làm cho người ta không thé nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm của nàng, nhưng có thể nhìn thấy được đôi môi phong phanh mà khêu gợi cùng gương mặt hình trái xoan thật hoàn mỹ.
Chiếc áo thun ba lỗ màu vàng bó sát người căn bản không thể che phủ nữa thân trên của Dai Fu, lộ ra làn da trong suốt trắng muốt, đồng thời làm hai ngọn núi hùng vĩ phía trước đè ép căng phồng, làm cho người ta có cảm giác đập mạnh vào trong mắt. Quần sọt màu trắng, một đôi chân thẳng tắp và thon dài. đôi giày thể thao Adidas, nhìn vào, thật có điểm giống như mỹ nữ vận động viên quần vợt nước Nga.
- Sao nàng lại ở đây?
Cảm thụ được vé xinh đẹp cường thế trên người Dai Fu. Tô San cơ hồ theo bản năng hỏi Trần Phàm.
Trần Phàm có chút xấu hổ sờ sờ mũi, lại không biết nên làm sao trả lời.
Nhìn thấy hình dáng này của Trần Phàm. Tô San nhướng mày:
- Anh nói thật đi, nàng là tình nhân của anh?
- Ân.
Trần Phàm vốn không biết nên làm sao giải thích, lúc này nghe được Tô San hỏi như vậy, lập tức ba hoa:
- Tôi đã sớm nói, nàng kêu khóc muốn làm tình nhân của tôi, nhưng do cô không tin.
- Anh cử thổi đi, dù sao khoác lác cũng không đóng thuế.
Tô San trợn mắt, sau đó nói:
- Xuống xe.
Trần Phàm cười khổ lắc lắc đầu, bước xuống xe trước, hướng mấy người Tiêu Phong cùng Dai Fu phía xa xa phất phất tay.
Nhưng không đợi hắn buông tay xuống, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ - Chẳng biết Tô San từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, hơn nữa...hơn nữa còn thật thản nhiên kéo lấy cánh tay của hắn, vẻ mặt biểu tình thân mật, con ngươi cũng nhìn chằm chằm Dai Fu phía trước, bộ dáng như khiêu khích.
- Ta X, tiểu Huyền tử, tiểu Văn tử, cô bé mặc áo sơ mi màu trắng bên người Trần Phàm là Tô San?
Trong chiếc BMW, Tiêu Phong nhìn thấy Tô San vẻ mặt thân mật khoác cánh tay Trần Phàm, nhất thời trợn tròn tròng mắt, như phát hiện người ngoài hành tinh xâm lược địa cầu, hét lên.
Vẻ mặt Ngu Huyền cũng kinh ngạc, theo sau an ủi vỗ vỗ bả vai Tiêu Phong:
- Tiêu Phong, sau này đừng tự khoe khoang mình là sát thủ thiếu nữ, danh hiệu này cấp cho Trần Phàm thì thích hợp hơn.
- Thiếu nữ và nữ Vương cùng song phi?
Chu Văn kinh ngạc, hâm mộ lắc lắc đầu:
- Trần Phàm đúng là chuyên gia tình yêu a.
Ngay khi ba người vì một màn trước mắt mà lâm vào khiếp sợ, ờ một bên. Dai Fu tựa hồ cũng không cảm thấy kinh ngạc khi thấy Tô San cũng đến - phải biết rằng, đêm qua nàng đã tự mình nói với Trần Phàm hôm nay Tô San sẽ cùng theo đi Hàng Châu.
Còn Sở Qua luôn luôn thành thật ở trong xe, đang do dự có nên đi ra ngoài chào hỏi Trần Phàm hay không, nhìn thấy một màn trước mặt không khỏi tán thán nói:
- Sư phụ quả nhiên ngưu bức.
Đây là lần đầu tiên Tô San chủ động khoác tay Trần Phàm trước mặt người bên ngoài, nhiều ít có chút mất tự nhiên, nhất là khi ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người bọn họ thì trên mặt không khỏi hiện lên một luồng ửng đỏ.
Bất quá...vừa nghĩ tới quan hệ giữa Trần Phàm cùng Dai Fu không rõ ràng, vẻ ngượng ngùng trên mặt Tô San biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại vẻ mặt đắc ý:
- Hừ. đi qua chào hỏi bọn họ đi. đây là lần đầu tiên tôi lấy thân phận vị hôn thê của anh xuất hiện trước mặt bọn họ nha.
Nghe được câu nói của Tô San. Trần Phàm dở khóc dở cười, cho tới nay đối với việc cần bại lộ quan hệ với Tô San hay không. Trần Phàm kỳ thật cũng không có ý tường, hết thảy do Tô San quyết định. Hiện giờ mắt thấy Tô San chủ động muốn bại lộ quan hệ, Trần Phàm rất rõ ràng. Tô San làm như vậy hơn phân nửa là vì muốn thị uy với Dai Fu.
Đúng như Trần Phàm suy nghĩ. Tô San làm như vậy chứng thật là vì thị uy với Dai Fu. đồng dạng, cũng xem như dùng hành động thực tế để chứng minh tâm ỷ của mình - nàng tính toán muốn thử chân chính nhận lấy thân phận vị hôn thê của Trần Phàm.
Ngẩng đầu ườn ngực nhếch miệng, nàng kéo cánh tay Trần Phàm, đi nhanh về phía trước, giờ khắc này nhìn Tô San giống như một con không tước kiêu ngạo, hoặc như một tiểu nữ nhân đang bảo vệ hình tượng của mình trước mặt lão công với tình địch PK.
Mắt thấy Tô San kéo cánh tay Trần Phàm đi tới, mấy người Tiêu Phong cùng Sở Qua đều bước xuống xe, đứng CÙNG nhau, gương mặt quái dị đến cực điểm, mà vẻ mặt biểu tình của Dai Fu lại nghiền ngẫm, tựa hồ cũng không xem vẻ thị uy của Tô San vào trong mắt.
- Trần Phàm, cậu thật sự không lên tiếng thì thôi vừa lên tiếng liền nổi danh a?
Chờ Trần Phàm đến gần. Tiêu Phong tức giận nói:
- Vốn là nữ thần, sau là tiểu Thảo MM, hiện tại lại là Tô San, cậu là con nuôi của thần tình yêu Cupid sao?
Tiểu Thảo MM?
Ngạc nhiên nghe được lời Tiêu Phong. đôi mày thanh tú của Tô San chợt nhướng lên, theo sau không khỏi trực tiếp dùng sức véo vào người Trần Phàm, giống như đang dùng loại phương thức vô hình này kháng nghị:
- Anh yêu, chừng ngào anh cùng tiểu Thảo muội gần gũi vậy?
Nhận thấy được cánh tay truyền đến đau đớn. Trần Phàm cảm thấy buồn bực, bất quá cũng cười pha trò:
- Tô San, cô đừng nghe Tiêu Phong nói bậy nói bạ.
- Ân, cô là vị hôn thê của Trần Phàm đi? Ân, tôi cho cô biết. Tiêu Phong cũng không phải nói bậy nói bạ, hơn nữa...Nếu cô muốn biết càng nhiều hơn, tôi còn có thể cho cô biết một ít bí mặt của Trần Phàm.
Trần Phàm vừa dứt lời. Dai Fu lập tức châm ngòi thổi gió, trong lúc nói chuyện, còn hướng Tô San nháy mắt. ỷ tứ phản kích rõ ràng mười phần.
Mắt thấy Dai Fu muốn vạch trần gốc gác của mình, sắc mặt Trần Phàm không khỏi đại biến.
Mà vẻ mặt bốn người Tiêu Phong lại kinh ngạc.
Nguyên bản, bọn hắn chi cho rằng Tô San và Trần Phàm chi mới hẹn hò, lại thật không ngờ đã thăng cấp đến cả việc đính hôn...
Sắc mặt Tô San hơi đôi, bất quá theo sau nhớ ra điêu gì đó, hừ hừ nói:
- Sự tình trước kia của hắn tôi không có hứng thú biết, tôi chi biết là hiện tại hắn là vị hôn phu của tôi, hơn nữa từ nay về sau hắn không thể cấu kết với bất kỳ nữ nhân nào.
- Khụ khụ...
Mắt thấy không khí càng ngày càng qủy dị, Trần Phàm đành phải ho khan hai tiếng, sau đó ném ánh mắt về phía Sở Qua:
- Sao cậu cũng tới đây?
- Trần ca, tôi...
Khác với những người khác. Sở Qua một là vì biểu hiện ngưu bức của Trần Phàm mà kích động, thầm nghĩ chính mình không chọn sai sư phụ, lại thêm có chút chột dạ - ngày hôm qua hắn chi nói với Tiêu Phong chuyện đi Hàng Châu, nhưng còn chưa được Trần Phàm đồng ý.
Lúc này mắt thấy Trần Phàm vì muốn làm tắt chiến tranh, đem đề tài chuyển dời lên trên người mình, hắn thật sự buồn bực cùng ủy khuất.
Bất quá...mặc dù trong lòng thật buồn bực, nhưng Sở Qua luôn luôn hung hăng càn quấy nhưng lại giống như chuột gặp mèo, vé mặt tươi cười ân cần lấy lòng:
- Tôi đã thinh cầu với Tiêu ca, hắn đồng ý cho tôi cùng đi Hàng Châu.
- Trần Phàm, tiểu Qua không tệ, cho hắn cùng đi thôi, tôi đáp ứng giới thiệu thủy linh cải trắng Hàng Châu cho hắn nha.
Tuy rằng cho tới nay Tiêu Phong vẫn không biết mục đích Sở Qua muốn lấy lòng Trần Phàm, nhưng vẫn giúp Sở Qua nói chuyện.
Trên thực tế từ này hôm qua cho Sở Qua cùng đi chung tới quán bar, Trần Phàm cũng không có ỵ kiến sì đối với Sở Qua, lúc này chỉ là vì muốn nói sang chuyện khác mà thôi, mắt thấy đã thành công nói sang chuyện khác, lập tức mở miệng nói:
- Được rồi, nếu Tiêu ca của cậu đã đồng ý, tôi cũng không có ý kiến. Bất quá cậu nên thành thật một chút, không được sây chuyện thị phi.
- Dạ, vâng vâng. Trần ca yên tâm, tôi tuyệt đối không gây chuyện.
Sở Qua tựa hồ cũng nhìn ra dụng ý của Trần Phàm, cúi đầu khom lưng phụ họa một phen, sau đó đề nghị:
- Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi?
- Được.
Trần Phàm lập tức gật đầu, dẫn đầu kéo Tô San đi về xe, mà những người khác cũng đều tự lên xe.
Theo sau, do chiếc BMW X6 của Tiêu Phong đi đầu, bốn chiếc xe trước sau chạy lên đường cao tốc, chạy nhanh về hướng Hàng Châu. Hàng Châu, một hồi gió lốc đang nổi lên, chờ đợi Trần Phàm cuốn vào...
Trong phòng ngủ. Tô San đang nhìn vào gương, không ngừng tỉ mỉ hoàn thiện hình tượng của mình.
Hôm nay, trên người nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng bó sát, bên dưới là chiếc váy dài màu lam nhạt, mang một đôi giày thế thao màu trắng, phối hợp đôi tất màu Hồng nhạt, làm cả người nàng tràn ngập khí tức thanh xuân, lại không mất đi vẻ đáng yêu.
Nhìn vào gương mỉm cười, Tô San cảm thấy được hình tượng của mình cũng đủ để nàng vừa lòng, mới xoay người cầm lấy giỏ xách, đi ra phòng ngủ.
Trong phòng ăn lầu một, dì Điền làm xong bữa sáng cũng nghe theo lời khuyên của Trần Phàm cùng Điền Thảo rời đi, mà Trần Phàm ăn xong bữa sáng đang ngồi trên ghế sô pha nhàm chân xem ti vi.
- Bà cô, cuối cùng cô đã chịu xuống.
Mắt thấy Tô San từ trên lầu đi xuống. Trần Phàm nhìn qua đồng hồ, phát hiện Tô San dùng tới nửa giờ sửa soạn bề ngoài, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Tô San không để ý tới lời oán giận của Trần Phàm, mà tò mò hỏi:
- Di, dì Điền CÙNG tiểu Thảo sao không thấy?
- Hai người có việc ra ngoài.
Trần Phàm tức giận nói:
- Cô mau nhanh ăn điểm tâm đi, ăn hết chúng ta còn đi. đừng để mấy người Tiêu Phong chờ chúng ta.
- Được.
Tô San cười hì hì ném túi xách lên sô pha, sau đó đi tới bên bàn ăn ngồi xuống, không chút dáng vẻ thục nữ tiêu diệt món điểm tâm.
Mười phút sau. Tô San cực kỳ vừa lòng lau miệng, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh sô pha, cầm túi xách cười hì hì nói:
- Đi thôi, anh yêu.
Nhìn bộ dáng thân mật của Tô San. Trần Phàm luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhất là nghĩ tới cô gái điên Dai Fu cũng cùng đi Hàng Châu, không khỏi cảm thấy đau đầu.
Trần Phàm cùng mấy người Tiêu Phong hẹn gặp Ngay giao lộ đường cao tốc, chờ khi hắn lái chiếc cc của Tô San đi tới địa điểm đã hẹn thì nơi đó đã sớm đỗ ba chiếc xe hơi.
Trong đó chói mắt nhất tự nhiên là chiếc Maserati màu bạc đầy phong cách của Sở Qua, tạo hình đường cong duyên dáng, hình dạng chiếc xe hoa mỹ, giá cả sang quý, tất cả chuyện này làm cho những chiếc xe qua lại đều giảm tốc độ, người trong xe không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về chiếc Maserati.
Dai Fu cũng không lái chiếc xe thể thao vua Bugatti Veyron đến, vẫn là loại xe Benz mà bảo tiêu của nàng thưởng dùng. Ngu Huyền cùng Chu Văn hai người vẫn như ngày thường ngồi trên chiếc BMW X6 của Tiêu Phong.
- Di, sau lại nhiều xe như vậy?
Chờ khi Trần Phàm cho xe dừng lại, Tô San thấy được chiếc Maserati đỗ cạnh chiếc BMW của Tiêu Phong bèn khó hiểu hỏi.
Trần Phàm cười khổ nói:
- Ngoại trừ ba người Tiêu Phong, còn có người ban muốn.
Bạn?
Tô San có chút nghi hoặc, Theo sau, đôi mắt xinh đẹp chợt tròn xoe, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn cũng há to, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Dai Fu từ trên chiếc Benz bước xuống.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc dài màu vàng buông xõa tùy ý trên vai theo gió tung bay, giống như một dòng thác nước màu vàng kim. Chiếc kính râm tinh xảo che chắn một phần ba gương mặt của Dai Fu, làm cho người ta không thé nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm của nàng, nhưng có thể nhìn thấy được đôi môi phong phanh mà khêu gợi cùng gương mặt hình trái xoan thật hoàn mỹ.
Chiếc áo thun ba lỗ màu vàng bó sát người căn bản không thể che phủ nữa thân trên của Dai Fu, lộ ra làn da trong suốt trắng muốt, đồng thời làm hai ngọn núi hùng vĩ phía trước đè ép căng phồng, làm cho người ta có cảm giác đập mạnh vào trong mắt. Quần sọt màu trắng, một đôi chân thẳng tắp và thon dài. đôi giày thể thao Adidas, nhìn vào, thật có điểm giống như mỹ nữ vận động viên quần vợt nước Nga.
- Sao nàng lại ở đây?
Cảm thụ được vé xinh đẹp cường thế trên người Dai Fu. Tô San cơ hồ theo bản năng hỏi Trần Phàm.
Trần Phàm có chút xấu hổ sờ sờ mũi, lại không biết nên làm sao trả lời.
Nhìn thấy hình dáng này của Trần Phàm. Tô San nhướng mày:
- Anh nói thật đi, nàng là tình nhân của anh?
- Ân.
Trần Phàm vốn không biết nên làm sao giải thích, lúc này nghe được Tô San hỏi như vậy, lập tức ba hoa:
- Tôi đã sớm nói, nàng kêu khóc muốn làm tình nhân của tôi, nhưng do cô không tin.
- Anh cử thổi đi, dù sao khoác lác cũng không đóng thuế.
Tô San trợn mắt, sau đó nói:
- Xuống xe.
Trần Phàm cười khổ lắc lắc đầu, bước xuống xe trước, hướng mấy người Tiêu Phong cùng Dai Fu phía xa xa phất phất tay.
Nhưng không đợi hắn buông tay xuống, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ - Chẳng biết Tô San từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, hơn nữa...hơn nữa còn thật thản nhiên kéo lấy cánh tay của hắn, vẻ mặt biểu tình thân mật, con ngươi cũng nhìn chằm chằm Dai Fu phía trước, bộ dáng như khiêu khích.
- Ta X, tiểu Huyền tử, tiểu Văn tử, cô bé mặc áo sơ mi màu trắng bên người Trần Phàm là Tô San?
Trong chiếc BMW, Tiêu Phong nhìn thấy Tô San vẻ mặt thân mật khoác cánh tay Trần Phàm, nhất thời trợn tròn tròng mắt, như phát hiện người ngoài hành tinh xâm lược địa cầu, hét lên.
Vẻ mặt Ngu Huyền cũng kinh ngạc, theo sau an ủi vỗ vỗ bả vai Tiêu Phong:
- Tiêu Phong, sau này đừng tự khoe khoang mình là sát thủ thiếu nữ, danh hiệu này cấp cho Trần Phàm thì thích hợp hơn.
- Thiếu nữ và nữ Vương cùng song phi?
Chu Văn kinh ngạc, hâm mộ lắc lắc đầu:
- Trần Phàm đúng là chuyên gia tình yêu a.
Ngay khi ba người vì một màn trước mắt mà lâm vào khiếp sợ, ờ một bên. Dai Fu tựa hồ cũng không cảm thấy kinh ngạc khi thấy Tô San cũng đến - phải biết rằng, đêm qua nàng đã tự mình nói với Trần Phàm hôm nay Tô San sẽ cùng theo đi Hàng Châu.
Còn Sở Qua luôn luôn thành thật ở trong xe, đang do dự có nên đi ra ngoài chào hỏi Trần Phàm hay không, nhìn thấy một màn trước mặt không khỏi tán thán nói:
- Sư phụ quả nhiên ngưu bức.
Đây là lần đầu tiên Tô San chủ động khoác tay Trần Phàm trước mặt người bên ngoài, nhiều ít có chút mất tự nhiên, nhất là khi ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người bọn họ thì trên mặt không khỏi hiện lên một luồng ửng đỏ.
Bất quá...vừa nghĩ tới quan hệ giữa Trần Phàm cùng Dai Fu không rõ ràng, vẻ ngượng ngùng trên mặt Tô San biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại vẻ mặt đắc ý:
- Hừ. đi qua chào hỏi bọn họ đi. đây là lần đầu tiên tôi lấy thân phận vị hôn thê của anh xuất hiện trước mặt bọn họ nha.
Nghe được câu nói của Tô San. Trần Phàm dở khóc dở cười, cho tới nay đối với việc cần bại lộ quan hệ với Tô San hay không. Trần Phàm kỳ thật cũng không có ý tường, hết thảy do Tô San quyết định. Hiện giờ mắt thấy Tô San chủ động muốn bại lộ quan hệ, Trần Phàm rất rõ ràng. Tô San làm như vậy hơn phân nửa là vì muốn thị uy với Dai Fu.
Đúng như Trần Phàm suy nghĩ. Tô San làm như vậy chứng thật là vì thị uy với Dai Fu. đồng dạng, cũng xem như dùng hành động thực tế để chứng minh tâm ỷ của mình - nàng tính toán muốn thử chân chính nhận lấy thân phận vị hôn thê của Trần Phàm.
Ngẩng đầu ườn ngực nhếch miệng, nàng kéo cánh tay Trần Phàm, đi nhanh về phía trước, giờ khắc này nhìn Tô San giống như một con không tước kiêu ngạo, hoặc như một tiểu nữ nhân đang bảo vệ hình tượng của mình trước mặt lão công với tình địch PK.
Mắt thấy Tô San kéo cánh tay Trần Phàm đi tới, mấy người Tiêu Phong cùng Sở Qua đều bước xuống xe, đứng CÙNG nhau, gương mặt quái dị đến cực điểm, mà vẻ mặt biểu tình của Dai Fu lại nghiền ngẫm, tựa hồ cũng không xem vẻ thị uy của Tô San vào trong mắt.
- Trần Phàm, cậu thật sự không lên tiếng thì thôi vừa lên tiếng liền nổi danh a?
Chờ Trần Phàm đến gần. Tiêu Phong tức giận nói:
- Vốn là nữ thần, sau là tiểu Thảo MM, hiện tại lại là Tô San, cậu là con nuôi của thần tình yêu Cupid sao?
Tiểu Thảo MM?
Ngạc nhiên nghe được lời Tiêu Phong. đôi mày thanh tú của Tô San chợt nhướng lên, theo sau không khỏi trực tiếp dùng sức véo vào người Trần Phàm, giống như đang dùng loại phương thức vô hình này kháng nghị:
- Anh yêu, chừng ngào anh cùng tiểu Thảo muội gần gũi vậy?
Nhận thấy được cánh tay truyền đến đau đớn. Trần Phàm cảm thấy buồn bực, bất quá cũng cười pha trò:
- Tô San, cô đừng nghe Tiêu Phong nói bậy nói bạ.
- Ân, cô là vị hôn thê của Trần Phàm đi? Ân, tôi cho cô biết. Tiêu Phong cũng không phải nói bậy nói bạ, hơn nữa...Nếu cô muốn biết càng nhiều hơn, tôi còn có thể cho cô biết một ít bí mặt của Trần Phàm.
Trần Phàm vừa dứt lời. Dai Fu lập tức châm ngòi thổi gió, trong lúc nói chuyện, còn hướng Tô San nháy mắt. ỷ tứ phản kích rõ ràng mười phần.
Mắt thấy Dai Fu muốn vạch trần gốc gác của mình, sắc mặt Trần Phàm không khỏi đại biến.
Mà vẻ mặt bốn người Tiêu Phong lại kinh ngạc.
Nguyên bản, bọn hắn chi cho rằng Tô San và Trần Phàm chi mới hẹn hò, lại thật không ngờ đã thăng cấp đến cả việc đính hôn...
Sắc mặt Tô San hơi đôi, bất quá theo sau nhớ ra điêu gì đó, hừ hừ nói:
- Sự tình trước kia của hắn tôi không có hứng thú biết, tôi chi biết là hiện tại hắn là vị hôn phu của tôi, hơn nữa từ nay về sau hắn không thể cấu kết với bất kỳ nữ nhân nào.
- Khụ khụ...
Mắt thấy không khí càng ngày càng qủy dị, Trần Phàm đành phải ho khan hai tiếng, sau đó ném ánh mắt về phía Sở Qua:
- Sao cậu cũng tới đây?
- Trần ca, tôi...
Khác với những người khác. Sở Qua một là vì biểu hiện ngưu bức của Trần Phàm mà kích động, thầm nghĩ chính mình không chọn sai sư phụ, lại thêm có chút chột dạ - ngày hôm qua hắn chi nói với Tiêu Phong chuyện đi Hàng Châu, nhưng còn chưa được Trần Phàm đồng ý.
Lúc này mắt thấy Trần Phàm vì muốn làm tắt chiến tranh, đem đề tài chuyển dời lên trên người mình, hắn thật sự buồn bực cùng ủy khuất.
Bất quá...mặc dù trong lòng thật buồn bực, nhưng Sở Qua luôn luôn hung hăng càn quấy nhưng lại giống như chuột gặp mèo, vé mặt tươi cười ân cần lấy lòng:
- Tôi đã thinh cầu với Tiêu ca, hắn đồng ý cho tôi cùng đi Hàng Châu.
- Trần Phàm, tiểu Qua không tệ, cho hắn cùng đi thôi, tôi đáp ứng giới thiệu thủy linh cải trắng Hàng Châu cho hắn nha.
Tuy rằng cho tới nay Tiêu Phong vẫn không biết mục đích Sở Qua muốn lấy lòng Trần Phàm, nhưng vẫn giúp Sở Qua nói chuyện.
Trên thực tế từ này hôm qua cho Sở Qua cùng đi chung tới quán bar, Trần Phàm cũng không có ỵ kiến sì đối với Sở Qua, lúc này chỉ là vì muốn nói sang chuyện khác mà thôi, mắt thấy đã thành công nói sang chuyện khác, lập tức mở miệng nói:
- Được rồi, nếu Tiêu ca của cậu đã đồng ý, tôi cũng không có ý kiến. Bất quá cậu nên thành thật một chút, không được sây chuyện thị phi.
- Dạ, vâng vâng. Trần ca yên tâm, tôi tuyệt đối không gây chuyện.
Sở Qua tựa hồ cũng nhìn ra dụng ý của Trần Phàm, cúi đầu khom lưng phụ họa một phen, sau đó đề nghị:
- Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi?
- Được.
Trần Phàm lập tức gật đầu, dẫn đầu kéo Tô San đi về xe, mà những người khác cũng đều tự lên xe.
Theo sau, do chiếc BMW X6 của Tiêu Phong đi đầu, bốn chiếc xe trước sau chạy lên đường cao tốc, chạy nhanh về hướng Hàng Châu. Hàng Châu, một hồi gió lốc đang nổi lên, chờ đợi Trần Phàm cuốn vào...
Danh sách chương