Mặt phía nam núi Tiểu Kinh ở ngoại ô kinh đô.
Khe núi bị san ra thành một mảnh đất bằng rộng rãi chiếm diện tích mấy chục mẫu. Trên nền đất dựng lên một tòa nhà kiểu nhà vườn xưa của Trung Quốc. Từ sư tử đá giữ cửa cho đến bình phong bên trong, hành lang uốn lượn, nhà thủy tạ, phòng khách, chái nhà...vv không có gì không lộ ra phong cách cổ kính của nhà cửa Trung Quốc cổ điển. Bên ngoài khu nhà có lớp lớp cảnh sát bảo vệ, canh gác nghiêm ngặt, bất cứ loại xe nào chạy đến cách năm trăm mét trên đường vào khu đền thờ công đức to lớn đó đều phải xuất trình giấy tờ, trải qua kiểm tra nghiêm ngặt rồi mới cho phép xuống xe đi bộ mà vào. Khu đền thờ này được các gia đình quyền thế ở kinh đô gọi là "Đền xuống ngựa", thật tựa như "Quan văn hạ kiệu, quan võ xuống ngựa" lúc đại thần tiến vào Tử Cấm Hoàng Thành thời cổ.
Nhà họ Thẩm là dòng họ lừng lẫy nhất Trung Quốc. Dòng họ này từ lúc lập quốc đến nay đã cho ra ba vị thượng tướng, bốn cán bộ cấp quốc gia, bảy vị bộ trưởng. Cho tới thế hệ hiện nay, con cháu chi chính, chi phụ giữ chức trọng trong phủ thị chính ở các tỉnh khắp cả nước. Ngoại trừ điều đó ra, những người cầm quyền tay chân cũ thuộc họ Thẩm lại càng vô số kể. Nếu lấy thân cây để hình dung thì không thể nghi ngờ họ Thẩm là một gốc cây cổ thụ trăm năm, cành lá sum xuê, đan chen phức tạp. Chủ nhà một đời tiếp một đời cố gắng kinh doanh phát triển, quyền thế nhà họ Thẩm lại càng mạnh thêm, được gọi là "Họ quyền thế nhất Hoa Hạ" cũng không hề quá đáng chút nào.
Khu nhà cổ dưới chân núi Tiểu Kinh là nhà tổ của họ Thẩm, đã tồn tại từ triều Thanh, trải qua vô số cuộc chiến thử thách vẫn sừng sững bất động trong dòng chảy lịch sử bất tận, chứng kiến bao cuộc phong ba ở mảnh đất Trung Quốc này. Trong thời kỳ đặc biệt, dòng họ Thẩm cũng không nằm ngoài ngoại lệ, chịu sự đả kích của phái tạo phản. Phái tạo phản dựa vào lá cờ "Phá bốn cũ" kêu gào muốn thiêu rụi khu nhà cổ họ Thẩm. Hai vị lão thượng tướng tức giận đùng đùng, tay cầm hai thanh đao tướng quân Nhật Bản thu được hồi khánh chiến, giơ đao đứng hiên ngang trước khu nhà cổ. Phái tạo phản muốn phát động tấn công, hai lão tướng liền tấn công vào thế trận địch như mãnh hổ xuống núi, ngay tại chỗ chặt rụng đầu hai kẻ thủ lĩnh phái tạo phản, treo cao trước đền thờ công đức. Hành động này đã làm kinh sợ nhóm tiểu tướng Hồng Vệ Binh có ý đồ bất chính với họ Thẩm, vì thế phái tạo phản đã rút đi như thủy triều.
Chuyện này đã cuộn lên sóng to gió lớn ở Nam Hải, lúc ấy lãnh tụ và thủ tướng đều vẫn còn, hai người gặp mặt nói đến chuyện này, lãnh tụ khẽ cười khổ, chỉ nói một câu: "Người nhà họ Thẩm thật sự tính nóng như lửa, đảm khí giống như năm xưa."
Vì sao lãnh tụ nói lời này? Bởi vì họ Thẩm trong thời kỳ kháng chiến, bảy người con em trong dòng họ ôm lòng nhiệt huyết đền nợ nước, xếp bút nghiên theo việc binh đao, ung dung mà chết. Trong đó ba người con em đầu gia nhập Bát Lộ, bốn người sau vào trường quân sự Hoàng Phố. Sau này do chiến đấu dũng cảm đã thăng lên đoàn trưởng trường, rồi đến thiếu tướng sư trưởng. Chiến dịch Từ Châu, quân đội Chiến khu V triệu tập hơn mười sư trưởng quyết chiến với quân Nhật. Bốn anh em họ Thẩm cùng lên một chiến trường giết địch, cuối cùng đạn hết gạo cạn, tướng sĩ dưới trướng bốn sư hy sinh anh dũng cho tổ quốc. Bốn người dù chết không hàng lần lượt tự sát, hy sinh vì nghĩa lớn. Nghe nói khi biết tin báo tử sét đánh của bốn bị ái tướng, Ủy Viên Trưởng đã rơi lệ và tự tay viết tặng bốn chữ "Cả nhà trung liệt", sai người đưa tới khu nhà cổ của họ Thẩm để biểu dương khí phách nhà họ Thẩm.
* Bát Lộ Quân (chữ Hán: 八路军) là lực lượng quân sự do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo. Trong thời kỳ Quốc - Cộng hợp tác. Đội quân này được biên chế lại thành Quốc dân Cách mạng Quân Đệ thập bát Tập đoàn quân (国民革命军第十八集团军), về danh nghĩa thuộc chính phủ Trung Hoa Dân quốc, thực tế vẫn do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo, hoạt động từ năm 1936 đến 1947. Cùng với Tân Tứ quân, Bát Lộ Quân được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Ba người con em họ Thẩm gia nhập Bát Lộ cũng không kém cạnh, từ phía sau chiến trường đánh cho quân Nhật nghe tin đã sợ mất mật, ở biến khu Tấn Sát Ký đã nhiều lần tổ chức chiến dịch phản kích, chiến thuật binh pháp xuất sắc khiến tướng lĩnh quân Nhật nhức đầu vô cùng, treo giải thưởng đầu của ba anh em cao tới một trăm ngàn đồng bạc. Từ đó có thể thấy được mức độ thống hận lẫn sợ hãi của quân Nhật với ba anh em họ. Lúc ấy lãnh tụ đang ở Duyên An đã từng nhiều lần vui vẻ gọi ba anh em là "Ba hổ tướng nhà họ Thẩm".
Hai vị lão tướng họ Thẩm trong bối cảnh đặc thù như thế chém đầu hai thủ lĩnh phái tạo phản, ấy thế nhưng lãnh tụ chỉ bâng quơ một câu liền bỏ qua, có thể thấy được lãnh tụ cũng khá bao che nhà họ Thẩm.
Thủ tướng cố ý bảo vệ nhà họ Thẩm nên lời này cảu lãnh tụ đã được truyền ra.
Vì câu nói này mà nhà họ Thẩm có thể tồn tại qua thời kỳ đặc biệt đó.
Sau này Đặng Tiểu Bình lên nắm quyền, bình ổn quốc gia, nước Trung Quốc non trẻ rốt cuộc bừng lên sức sống. Ba vị lão tướng họ Thẩm cùng các đại thần nhân cơ hội tái nhậm chức. Cuối cùng nhà họ Thẩm cũng sống lại trên mảnh đất từng nhuốm máu chiến đấu anh dũng này.
Hiện giờ họ Thẩm đã thành một đại tộc quyền thế, con cháu phân bố khắp giới chính trị, quân sự, kinh doanh, còn có một vị bóng cả còn sống. Cụ ông họ Thẩm trấn giữ ở khu nhà cổ có uy lực chẳng khác gì đạn hạt nhân, trong mắt người ngoài đã là cực độ hiển hách phú quý.
Có điều nhà giàu sâu thẳm, trong vẻ ngoài rạng rỡ lại ẩn chứa nhiều điều tối tăm không muốn ai biết.
Ông cụ già rồi, từ lâu đã mờ nhạt trong mắt người đời. Chủ nhà thế hệ này là con cả Thẩm Đốc Lễ của ông cụ.
Trong đêm tĩnh mịch, Thẩm Đốc Lễ đang gọi điện cho Chu Dung.
Hai mươi năm trước, vì biến cố trong nhà họ Thẩm, để bảo vệ con mình, Thẩm Đốc Lễ đã đành phải vứt bỏ đứa con còn trong tã. Vợ chồng ông ta vì thế mà bất hòa, hai người ở riêng cũng hai mươi năm rồi. Có điều Thẩm Đốc Lễ vẫn thương nhớ bà, trong tối ngoài sáng có nhiều chiếu cố với Tập đoàn Đằng Long nên Tập đoàn Đằng Long mới có thể phát triển thịnh vượng như bây giờ.
"Dung em, việc Tập đoàn Đằng Long di chuyển trụ sở em đã tiến hành quá phô trương, khiến cho một vài người khá chú ý." Giọng Thẩm Đốc Lễ rất trầm thấp.
"Phô trương sao? Tôi từ lâu đã không có quan hệ gì với người nhà họ Thẩm, tôi có phô trương hay không liên quan gì nhà họ Thẩm chứ?"
Thẩm Đốc Lễ nhướng mày một cái, trầm giọng nói: "Cho dù anh và em ly thân nhiều năm nhưng trong mắt người ngoài em vẫn là vợ của Thẩm Đốc Lễ này. Em nói có liên quan hay không?"
Chu Dung lạnh lùng nói: "Anh tưởng tôi thích thú làm vợ anh lắm chắc? Nếu không phải năm đó ông cụ ra mặt can thiệp tôi đã ly hôn anh hai mươi năm trước rồi."
"Dung em, gần đây Ninh hải xảy ra rất nhiều chuyện, nhất là Tập đoàn Đằng Long di chuyển trụ sở cực kỳ hấp dẫn người ta chú ý. Trong nhà hiện giờ có không ít người đã sinh nghi, có lẽ bọn họ sẽ phát hiện sự tồn tại của Diệp Hoan... Không, không phải có lẽ mà nhất định."
"Phát hiện ra thì sao? Thẩm Đốc Lễ, anh giờ đã là chủ nhà họ Thẩm không lẽ còn co rúm tay chân mà nhịn như trước hả?"
Thẩm Đốc Lễ thở dài một hơi: "Dung em không hiểu, tới trình độ như anh rồi mỗi một bước phải cẩn thận từng ly từng tí, một bước sai lầm đều dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, bọn họ đợi anh xuất hiện sơ hở rồi hợp sức tấn công. Hiện tại anh nhẫn nhịn thỏa hiệp đều là để chuẩn bị cho mai này Diệp Hoan trở về nhà họ Thẩm."
"Tôi không hiểu rốt cuộc những chính khách như anh đang tính toán cái gì, tôi chỉ muốn nói cho anh biết Diệp Hoan là con của tôi, nhà họ Thẩm các anh không chấp nhận nó không sao cả, tôi sẽ giữ nó bên người, sau này cũng không liên quan gì với anh. Tập đoàn Đằng Long của tôi to lớn như thế, dù nó là một đứa phá gia chi tử cũng đủ cho nó phá trăm tám mươi năm."
Giọng của Thẩm Đốc Lễ thoáng nóng nảy: "Cái gì gọi là không hề liên quan với anh? Diệp Hoan không phải là con anh sao? Em đưa nó về bên người, người khác sẽ dễ dàng đoán ra quan hệ giữa nó và anh. Khi đó dù em có tuyên bố nó và nhà họ Thẩm không hề liên quan thì em cho rằng những kẻ kia sẽ bỏ qua cho nó sao? Quả thực là ngây thơ!"
Chu Dung sững lại, sau đó hổn hển nói: "Thẩm Đốc Lễ, anh đúng là không có tiền đồ, hai mươi năm qua rồi mà anh vẫn chưa dọn dẹp được mấy cái chuyện trong nhà. Con chúng ta còn đang bên ngoài chịu khổ, uổng cho anh ngồi ở vị trí hiển hách như thế mà ngay cả con mình cũng không bảo vệ được, anh còn là đàn ông không? Tôi nói cho anh biết, cho anh thêm thời gian một tháng, trong vòng một tháng anh coi nồi niêu xoong chảo trong nhà cái nào đáng đập thì đập, đáng quẳng thì quẳng, một tháng sau đưa con về kinh đô. Nếu như anh làm không xong, tôi sẽ lập tức bán Tập đoàn Đằng Long đi, làm thị thực cho tôi với con, hai mẹ con tôi xuất ngoại ở cả đời, một mình anh cứ canh chừng quyền lực của anh mà chết già đi."
Cộp!
Điện thoại bị dập. Thẩm Đốc Lễ nhìn chằm chằm vào điện thoại không nói gì, cười khổ vài tiếng lại thở dài một cái sượt.
Ông ta biết rõ lúc này Chu Dung thực sự hạ tối hậu thư cho mình, nếu như trong vòng một tháng không giải quyết anh em con cháu đối địch với mình thì Chu Dung tuyệt đối nói được làm được. Nếu như quả thực bà ấy làm thị thực xuất ngoại thì e rằng cả đời ông ta không thể gặp lại con trai rồi.
Việc dọn dẹp trong gia tộc phải tiến hành nhanh hơn!
Ngồi trong phòng đọc sách suy tư cẩn thận một hồi, Thẩm Đốc Lễ cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện. Ông ta trầm giọng nói: "Phó bộ trưởng Triệu hả? Ông Lưu Bí thư tỉnh Xuyên Bắc cáo bệnh rồi, chuyện này anh biết chưa? Tiếp quản vấn đề này đi. Chỉ cần có năng lực xuất chúng, phương pháp mục tiêu thích hợp, toàn tâm vì dân làm việc, ai làm cũng được. Tất nhiên chúng ta phải để ý đến thái độ của người dân, tuyển chọn thận trọng và kỹ lưỡng. Như vậy đi, anh đi hỏi qua ý kiến của Bộ trưởng Thẩm Đốc Trí xem anh ta có người nào đề cửa không. Không cần phải băn khoăn, đây chính là ý của tôi, chú ý xử lý nhé."
"..."
Không biết qua bao lâu, Thẩm Đốc Lễ nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười phức tạp.
Chính trị như đánh cờ, đổi quân, chuyển quân, thậm chí là thí quân* đều là một loại chiến thuật, nhưng có thể bảo vệ trung cung không bị tấn công thì có mất một góc, một phía cũng không quá quan trọng, có đôi khi thỏa hiệp cũng có thể đtạ tới mục đích cuối cùng.
*Ở đây tác giả chơi chữ "tử" có nghĩa là quân cờ vừa có nghĩa là "con cái".
Ngồi lẳng lặng một hồi, Thẩm Đốc Lễ lại nhấc điện thoại lên, lúc này giọng của ông ta trở nên thân thiết hơn nhiều: "Chú năm hả? Có chuyện làm phiền chú đay, anh muốn mượn một người của chú với tư cách cá nhân. Ừ, muốn để anh ta đi Ninh Hải bảo vệ một người giúp anh, một người rất quan trọng với anh. Chú năm, chú đường đường là trung tướng quản lý đơn vị bảo vệ kinh đô, dũng tướng dưới tay như mây, chú đừng có dấu hàng, cấp cho anh người tốt nhất... "
Khe núi bị san ra thành một mảnh đất bằng rộng rãi chiếm diện tích mấy chục mẫu. Trên nền đất dựng lên một tòa nhà kiểu nhà vườn xưa của Trung Quốc. Từ sư tử đá giữ cửa cho đến bình phong bên trong, hành lang uốn lượn, nhà thủy tạ, phòng khách, chái nhà...vv không có gì không lộ ra phong cách cổ kính của nhà cửa Trung Quốc cổ điển. Bên ngoài khu nhà có lớp lớp cảnh sát bảo vệ, canh gác nghiêm ngặt, bất cứ loại xe nào chạy đến cách năm trăm mét trên đường vào khu đền thờ công đức to lớn đó đều phải xuất trình giấy tờ, trải qua kiểm tra nghiêm ngặt rồi mới cho phép xuống xe đi bộ mà vào. Khu đền thờ này được các gia đình quyền thế ở kinh đô gọi là "Đền xuống ngựa", thật tựa như "Quan văn hạ kiệu, quan võ xuống ngựa" lúc đại thần tiến vào Tử Cấm Hoàng Thành thời cổ.
Nhà họ Thẩm là dòng họ lừng lẫy nhất Trung Quốc. Dòng họ này từ lúc lập quốc đến nay đã cho ra ba vị thượng tướng, bốn cán bộ cấp quốc gia, bảy vị bộ trưởng. Cho tới thế hệ hiện nay, con cháu chi chính, chi phụ giữ chức trọng trong phủ thị chính ở các tỉnh khắp cả nước. Ngoại trừ điều đó ra, những người cầm quyền tay chân cũ thuộc họ Thẩm lại càng vô số kể. Nếu lấy thân cây để hình dung thì không thể nghi ngờ họ Thẩm là một gốc cây cổ thụ trăm năm, cành lá sum xuê, đan chen phức tạp. Chủ nhà một đời tiếp một đời cố gắng kinh doanh phát triển, quyền thế nhà họ Thẩm lại càng mạnh thêm, được gọi là "Họ quyền thế nhất Hoa Hạ" cũng không hề quá đáng chút nào.
Khu nhà cổ dưới chân núi Tiểu Kinh là nhà tổ của họ Thẩm, đã tồn tại từ triều Thanh, trải qua vô số cuộc chiến thử thách vẫn sừng sững bất động trong dòng chảy lịch sử bất tận, chứng kiến bao cuộc phong ba ở mảnh đất Trung Quốc này. Trong thời kỳ đặc biệt, dòng họ Thẩm cũng không nằm ngoài ngoại lệ, chịu sự đả kích của phái tạo phản. Phái tạo phản dựa vào lá cờ "Phá bốn cũ" kêu gào muốn thiêu rụi khu nhà cổ họ Thẩm. Hai vị lão thượng tướng tức giận đùng đùng, tay cầm hai thanh đao tướng quân Nhật Bản thu được hồi khánh chiến, giơ đao đứng hiên ngang trước khu nhà cổ. Phái tạo phản muốn phát động tấn công, hai lão tướng liền tấn công vào thế trận địch như mãnh hổ xuống núi, ngay tại chỗ chặt rụng đầu hai kẻ thủ lĩnh phái tạo phản, treo cao trước đền thờ công đức. Hành động này đã làm kinh sợ nhóm tiểu tướng Hồng Vệ Binh có ý đồ bất chính với họ Thẩm, vì thế phái tạo phản đã rút đi như thủy triều.
Chuyện này đã cuộn lên sóng to gió lớn ở Nam Hải, lúc ấy lãnh tụ và thủ tướng đều vẫn còn, hai người gặp mặt nói đến chuyện này, lãnh tụ khẽ cười khổ, chỉ nói một câu: "Người nhà họ Thẩm thật sự tính nóng như lửa, đảm khí giống như năm xưa."
Vì sao lãnh tụ nói lời này? Bởi vì họ Thẩm trong thời kỳ kháng chiến, bảy người con em trong dòng họ ôm lòng nhiệt huyết đền nợ nước, xếp bút nghiên theo việc binh đao, ung dung mà chết. Trong đó ba người con em đầu gia nhập Bát Lộ, bốn người sau vào trường quân sự Hoàng Phố. Sau này do chiến đấu dũng cảm đã thăng lên đoàn trưởng trường, rồi đến thiếu tướng sư trưởng. Chiến dịch Từ Châu, quân đội Chiến khu V triệu tập hơn mười sư trưởng quyết chiến với quân Nhật. Bốn anh em họ Thẩm cùng lên một chiến trường giết địch, cuối cùng đạn hết gạo cạn, tướng sĩ dưới trướng bốn sư hy sinh anh dũng cho tổ quốc. Bốn người dù chết không hàng lần lượt tự sát, hy sinh vì nghĩa lớn. Nghe nói khi biết tin báo tử sét đánh của bốn bị ái tướng, Ủy Viên Trưởng đã rơi lệ và tự tay viết tặng bốn chữ "Cả nhà trung liệt", sai người đưa tới khu nhà cổ của họ Thẩm để biểu dương khí phách nhà họ Thẩm.
* Bát Lộ Quân (chữ Hán: 八路军) là lực lượng quân sự do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo. Trong thời kỳ Quốc - Cộng hợp tác. Đội quân này được biên chế lại thành Quốc dân Cách mạng Quân Đệ thập bát Tập đoàn quân (国民革命军第十八集团军), về danh nghĩa thuộc chính phủ Trung Hoa Dân quốc, thực tế vẫn do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo, hoạt động từ năm 1936 đến 1947. Cùng với Tân Tứ quân, Bát Lộ Quân được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Ba người con em họ Thẩm gia nhập Bát Lộ cũng không kém cạnh, từ phía sau chiến trường đánh cho quân Nhật nghe tin đã sợ mất mật, ở biến khu Tấn Sát Ký đã nhiều lần tổ chức chiến dịch phản kích, chiến thuật binh pháp xuất sắc khiến tướng lĩnh quân Nhật nhức đầu vô cùng, treo giải thưởng đầu của ba anh em cao tới một trăm ngàn đồng bạc. Từ đó có thể thấy được mức độ thống hận lẫn sợ hãi của quân Nhật với ba anh em họ. Lúc ấy lãnh tụ đang ở Duyên An đã từng nhiều lần vui vẻ gọi ba anh em là "Ba hổ tướng nhà họ Thẩm".
Hai vị lão tướng họ Thẩm trong bối cảnh đặc thù như thế chém đầu hai thủ lĩnh phái tạo phản, ấy thế nhưng lãnh tụ chỉ bâng quơ một câu liền bỏ qua, có thể thấy được lãnh tụ cũng khá bao che nhà họ Thẩm.
Thủ tướng cố ý bảo vệ nhà họ Thẩm nên lời này cảu lãnh tụ đã được truyền ra.
Vì câu nói này mà nhà họ Thẩm có thể tồn tại qua thời kỳ đặc biệt đó.
Sau này Đặng Tiểu Bình lên nắm quyền, bình ổn quốc gia, nước Trung Quốc non trẻ rốt cuộc bừng lên sức sống. Ba vị lão tướng họ Thẩm cùng các đại thần nhân cơ hội tái nhậm chức. Cuối cùng nhà họ Thẩm cũng sống lại trên mảnh đất từng nhuốm máu chiến đấu anh dũng này.
Hiện giờ họ Thẩm đã thành một đại tộc quyền thế, con cháu phân bố khắp giới chính trị, quân sự, kinh doanh, còn có một vị bóng cả còn sống. Cụ ông họ Thẩm trấn giữ ở khu nhà cổ có uy lực chẳng khác gì đạn hạt nhân, trong mắt người ngoài đã là cực độ hiển hách phú quý.
Có điều nhà giàu sâu thẳm, trong vẻ ngoài rạng rỡ lại ẩn chứa nhiều điều tối tăm không muốn ai biết.
Ông cụ già rồi, từ lâu đã mờ nhạt trong mắt người đời. Chủ nhà thế hệ này là con cả Thẩm Đốc Lễ của ông cụ.
Trong đêm tĩnh mịch, Thẩm Đốc Lễ đang gọi điện cho Chu Dung.
Hai mươi năm trước, vì biến cố trong nhà họ Thẩm, để bảo vệ con mình, Thẩm Đốc Lễ đã đành phải vứt bỏ đứa con còn trong tã. Vợ chồng ông ta vì thế mà bất hòa, hai người ở riêng cũng hai mươi năm rồi. Có điều Thẩm Đốc Lễ vẫn thương nhớ bà, trong tối ngoài sáng có nhiều chiếu cố với Tập đoàn Đằng Long nên Tập đoàn Đằng Long mới có thể phát triển thịnh vượng như bây giờ.
"Dung em, việc Tập đoàn Đằng Long di chuyển trụ sở em đã tiến hành quá phô trương, khiến cho một vài người khá chú ý." Giọng Thẩm Đốc Lễ rất trầm thấp.
"Phô trương sao? Tôi từ lâu đã không có quan hệ gì với người nhà họ Thẩm, tôi có phô trương hay không liên quan gì nhà họ Thẩm chứ?"
Thẩm Đốc Lễ nhướng mày một cái, trầm giọng nói: "Cho dù anh và em ly thân nhiều năm nhưng trong mắt người ngoài em vẫn là vợ của Thẩm Đốc Lễ này. Em nói có liên quan hay không?"
Chu Dung lạnh lùng nói: "Anh tưởng tôi thích thú làm vợ anh lắm chắc? Nếu không phải năm đó ông cụ ra mặt can thiệp tôi đã ly hôn anh hai mươi năm trước rồi."
"Dung em, gần đây Ninh hải xảy ra rất nhiều chuyện, nhất là Tập đoàn Đằng Long di chuyển trụ sở cực kỳ hấp dẫn người ta chú ý. Trong nhà hiện giờ có không ít người đã sinh nghi, có lẽ bọn họ sẽ phát hiện sự tồn tại của Diệp Hoan... Không, không phải có lẽ mà nhất định."
"Phát hiện ra thì sao? Thẩm Đốc Lễ, anh giờ đã là chủ nhà họ Thẩm không lẽ còn co rúm tay chân mà nhịn như trước hả?"
Thẩm Đốc Lễ thở dài một hơi: "Dung em không hiểu, tới trình độ như anh rồi mỗi một bước phải cẩn thận từng ly từng tí, một bước sai lầm đều dẫn tới hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào anh, bọn họ đợi anh xuất hiện sơ hở rồi hợp sức tấn công. Hiện tại anh nhẫn nhịn thỏa hiệp đều là để chuẩn bị cho mai này Diệp Hoan trở về nhà họ Thẩm."
"Tôi không hiểu rốt cuộc những chính khách như anh đang tính toán cái gì, tôi chỉ muốn nói cho anh biết Diệp Hoan là con của tôi, nhà họ Thẩm các anh không chấp nhận nó không sao cả, tôi sẽ giữ nó bên người, sau này cũng không liên quan gì với anh. Tập đoàn Đằng Long của tôi to lớn như thế, dù nó là một đứa phá gia chi tử cũng đủ cho nó phá trăm tám mươi năm."
Giọng của Thẩm Đốc Lễ thoáng nóng nảy: "Cái gì gọi là không hề liên quan với anh? Diệp Hoan không phải là con anh sao? Em đưa nó về bên người, người khác sẽ dễ dàng đoán ra quan hệ giữa nó và anh. Khi đó dù em có tuyên bố nó và nhà họ Thẩm không hề liên quan thì em cho rằng những kẻ kia sẽ bỏ qua cho nó sao? Quả thực là ngây thơ!"
Chu Dung sững lại, sau đó hổn hển nói: "Thẩm Đốc Lễ, anh đúng là không có tiền đồ, hai mươi năm qua rồi mà anh vẫn chưa dọn dẹp được mấy cái chuyện trong nhà. Con chúng ta còn đang bên ngoài chịu khổ, uổng cho anh ngồi ở vị trí hiển hách như thế mà ngay cả con mình cũng không bảo vệ được, anh còn là đàn ông không? Tôi nói cho anh biết, cho anh thêm thời gian một tháng, trong vòng một tháng anh coi nồi niêu xoong chảo trong nhà cái nào đáng đập thì đập, đáng quẳng thì quẳng, một tháng sau đưa con về kinh đô. Nếu như anh làm không xong, tôi sẽ lập tức bán Tập đoàn Đằng Long đi, làm thị thực cho tôi với con, hai mẹ con tôi xuất ngoại ở cả đời, một mình anh cứ canh chừng quyền lực của anh mà chết già đi."
Cộp!
Điện thoại bị dập. Thẩm Đốc Lễ nhìn chằm chằm vào điện thoại không nói gì, cười khổ vài tiếng lại thở dài một cái sượt.
Ông ta biết rõ lúc này Chu Dung thực sự hạ tối hậu thư cho mình, nếu như trong vòng một tháng không giải quyết anh em con cháu đối địch với mình thì Chu Dung tuyệt đối nói được làm được. Nếu như quả thực bà ấy làm thị thực xuất ngoại thì e rằng cả đời ông ta không thể gặp lại con trai rồi.
Việc dọn dẹp trong gia tộc phải tiến hành nhanh hơn!
Ngồi trong phòng đọc sách suy tư cẩn thận một hồi, Thẩm Đốc Lễ cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện. Ông ta trầm giọng nói: "Phó bộ trưởng Triệu hả? Ông Lưu Bí thư tỉnh Xuyên Bắc cáo bệnh rồi, chuyện này anh biết chưa? Tiếp quản vấn đề này đi. Chỉ cần có năng lực xuất chúng, phương pháp mục tiêu thích hợp, toàn tâm vì dân làm việc, ai làm cũng được. Tất nhiên chúng ta phải để ý đến thái độ của người dân, tuyển chọn thận trọng và kỹ lưỡng. Như vậy đi, anh đi hỏi qua ý kiến của Bộ trưởng Thẩm Đốc Trí xem anh ta có người nào đề cửa không. Không cần phải băn khoăn, đây chính là ý của tôi, chú ý xử lý nhé."
"..."
Không biết qua bao lâu, Thẩm Đốc Lễ nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười phức tạp.
Chính trị như đánh cờ, đổi quân, chuyển quân, thậm chí là thí quân* đều là một loại chiến thuật, nhưng có thể bảo vệ trung cung không bị tấn công thì có mất một góc, một phía cũng không quá quan trọng, có đôi khi thỏa hiệp cũng có thể đtạ tới mục đích cuối cùng.
*Ở đây tác giả chơi chữ "tử" có nghĩa là quân cờ vừa có nghĩa là "con cái".
Ngồi lẳng lặng một hồi, Thẩm Đốc Lễ lại nhấc điện thoại lên, lúc này giọng của ông ta trở nên thân thiết hơn nhiều: "Chú năm hả? Có chuyện làm phiền chú đay, anh muốn mượn một người của chú với tư cách cá nhân. Ừ, muốn để anh ta đi Ninh Hải bảo vệ một người giúp anh, một người rất quan trọng với anh. Chú năm, chú đường đường là trung tướng quản lý đơn vị bảo vệ kinh đô, dũng tướng dưới tay như mây, chú đừng có dấu hàng, cấp cho anh người tốt nhất... "
Danh sách chương