Ban đêm, một chiếc xe Benz đi vào khu nhà giàu Cửu Khê Mân Côi.
Trong ô tô, Lưu Thiên Quân - người phụ trách bang Đông Hải ở Hàng Hồ ngửa người tựa ra ghế sau, miệng ngậm điếu xì gà, vẻ mặt rất ngưng trọng.
Có lẽ vì quá tập trung suy nghĩ nên điếu xì gà đã tắt lúc nào cũng không hay.
Ngồi ở ghế lái là vệ sĩ kiêm tài xế của Lưu Thiên Quân, tên Tiểu Đao. Tiểu Đao nhìn qua kính hậu thấy vẻ mặt ngưng trọng của Lưu Thiên Quân, hắn không khỏi thầm thở dài.
Sau khi Diệp Phàm giết chết Khúc Phong, Ngô Nhận, Trương Trụ, Kiều Bát Chỉ, Lưu Cầm và vài tên tinh nhuệ của Nam Thanh Hồng ở phân đà tại Hàng Hồ, Lưu Thiên Quân dựa theo lời dặn của Tư Đồ Thần, tặng lại cho Nam Thanh Hồng một món lễ lớn. Đông Hải bang bắt đầu phản kích các phân đà của Nam Thanh Hồng tại Hàng Hồ, thế như chẻ tre, đánh cho Nam Thanh Hồng tan rã.
Nhưng mà...
Khi Lưu Thiên Quân tưởng có thể đuổi Nam Thanh Hồng ra khỏi Hàng Hồ, thậm chí là ra khỏi Giang Nam thì cảnh sát Giang Nam lại dùng thủ đoạn mạnh tay chưa từng có, còn thông qua miệng người khác cảnh cáo Lưu Thiên Quân. Người mới lên cầm quyền hàng thứ hai của Giang Nam, Diệp Văn Hạo đang nổi giận, nếu Lưu Thiên Quân còn tiếp tục làm xằng làm bậy thì sẽ cho hắn cả đời ăn cơm tù.
Mặc dù Lưu Thiên Quân muốn rèn ngay sắt khi còn nóng, một hơi đánh đuổi Nam Thanh Hồng ra khỏi Giang Nam nhưng cảnh sát lại quá cường thế, hắn chỉ có thể bỏ qua ý nghĩ mê người kia. Trước đó hắn cũng đã xin chỉ thị của Tư Đồ Thần, kết quả nhận được lệnh đình chỉ mọi hành động.
Như Tư Đồ Thần nói là: lửa giận của Diệp Văn Hạo, Đông Hải bang không chịu nổi!
Lưu Thiên Quân lập tức làm theo lời Tư Đồ Thần, chẳng những không tiếp tục tập kích Nam Thanh Hồng nữa mà còn không sử dụng quan hệ để cứu mấy tên đàn em bị cảnh sát bắt.
Cứ thế, Lưu Thiên Quân chẳng những không thể thực hiện mục đích đuổi Nam Thanh Hồng khỏi Giang Man mà còn tổn thất không ít thủ hạ, có thể nói là tiền mất tật mang.
Chuyện này vốn cũng đủ khiến Lưu Thiên Quân buồn bực, ai ngờ chuyện buồn bực hơn còn ở phía sau. Một giờ trước, hắn nhận được điện thoại của Tư Đồ Thần, Lâm Ngạo Phong thái tử gia Nam Thanh Hồng mang theo Vương Động trong Bát Đại Kim Cương cùng với Dương Thanh thiên tài trẻ tuổi Hồng Vũ môn lẻn vào Hàng Hồ!
Lưu Thiên Quân biết rất rõ, Lâm Ngạo Phong đã đến đây, hắn muốn đuổi cổ Nam Thanh Hồng ra khỏi Giang Nam là chuyện vô vọng rồi. Thậm chí... nếu Diệp Văn Hạo đột nhiên bỏ lệnh nghiêm cấp phát sinh đổ máu thì kẻ bị đá khỏi Giang Nam chính là Đông Hải bang!
- Trời không giúp mình rồi...
Thấy ô tô chạy vào khu nhà giàu Cửu Khê Mân Côi, Lưu Thiên Quân không nén nổi một tiếng thở dài, châm một điếu xì gà mới rồi hít mạnh một hơi.
- Ông chủ, tuy Lâm Ngạo Phong, Vương Động và Dương Thanh tới Hàng Hồ nhưng Tư Đồ tiên sinh cũng từng nói, có Diệp Văn Hạo ở đây, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiểu Đao Thấy Lưu Thiên Quân thở dài, liền lên tiếng khuyên nhủ:
- Cho nên ông không cần lo lắng đâu.
- Tiểu Đao, tôi không lo lắng, chỉ cảm thấy hổ thẹn. Từ trước tới giờ, đại ca vẫn đối đãi với tôi không tệ, thậm chí... lần này Nhược Thủy bị bắt cóc ở Hàng Hồ, đại ca cũng không trách tôi.
Lưu Thiên Quân áy náy nói:
- Tôi vốn nghĩ nhân cơ hội này mình có thể đuổi Nam Thanh Hồng ra khỏi Giang Nam, giúp đại ca trút giận, nhưng không ngờ ý tưởng lại chết non giữa đường.
Nghe lời nói tâm huyết của Lưu Thiên Quân, Tiểu Đao thức thời lựa chọn im lặng.
Trong mắt hắn, bởi vì Tư Đồ Thần xem Lưu Thiên Quân như anh em nên Lưu Thiên Quân cảm kích. Lưu Thiên Quân dốc hết sức muốn làm việc gì đó cho Tư Đồ Thần, kết quả lại phải bỏ dở nửa chừng, hắn sao có thể không buồn bực?
- Ông chủ, ông nói xem, bọn Lâm Ngạo Phong lén vào Hàng Hồ liệu có phải là vì Diệp tiên sinh không? Khi xe Benz chạy tới trước cửa biệt thự Tô gia số hai, Tiểu Đao đột nhiên hỏi.
Lưu Thiên Quân gật đầu nói:
- Lâm Ngạo Phong dẫn người tới là để báo thù nhưng thằng đấy không biết chuyện do Diệp tiên sinh gây ra, dù sao người giang hồ vẫn nói rằng đại ca dẫn người tiêu diệt đám Kiều Bát Chỉ. Còn nữa, ngày đó đại ca đã dẫn người xử lý tốt hiện trường, sẽ không để lại chút dấu vết nào.
- Ông chủ, có nên nhắc nhở Diệp tiên sinh không?
Tiểu Đao đề nghị.
- Không!
Lưu Thiên Quân dứt khoát hủy bỏ đề nghị của Tiểu Đao.
- Lần trước tôi ở mặt ngoài nhắc nhở Diệp tiên sinh, thầm muốn lợi dụng cậu ấy, kết quả bị Diệp tiên sinh nhìn thấu, chắc hẳn trong lòng cậu ấy không thoải mái. Hiện tại chúng ta lại tới nhắc nhở, Diệp tiên sinh cảm kích thì may nhưng nếu lại hiểu lầm dụng ý của chúng ta thì được không bù nổi mất. Diệp tiên sinh là ân nhân của đại ca, nếu chúng ta biến khéo thành vụng, đắc tội với Diệp tiên sinh thì sẽ làm hỏng quan hệ giữa cậu ấy và đại ca!
- Nhưng mà... chẳng may đám người Lâm Ngạo Phong tra ra là do Diệp tiên sinh gây nên rồi âm thầm mưu hại cậu ấy thì sao?
Tiểu Đao vẫn có chút bận tâm.
- Nếu Lâm Ngạo Phong làm thế thì chờ đợi nó chính là cơn ác mộng!
Lưu Thiên Quân cười lạnh.
Tiểu Đao khó hiểu:
- Vì sao?
- Những năm trước đây, cứ nơi nào Diệp Văn Hạo tới nhậm chức là trị an nơi đó trở thành tốt nhất Hoa Hạ, gần như không có nhân sĩ giang hồ nào dám chơi với lửa! Chỉ cần Lâm Ngạo Phong dám động thủ, Diệp Văn Hạo tuyệt đối không bỏ qua!
Lưu Thiên Quân nói:
- Mà cứ cho là Diệp Văn Hạo không ra tay đi, dựa theo lời đại ca nói, Diệp tiên sinh rất có thể là cao thủ Tiên Thiên, đến lúc đó hươu chết về tay ai còn rất khó nói.
- Ớ...
Tiểu Đao kinh ngạc há mồm, vừa khiếp sợ bởi sự uy hiếp quá khủng bố của Diệp Văn Hạo, vừa kinh hãi với thực lực của Diệp Phàm.
Kinh ngạc rồi Tiểu Đao lại cảm thấy xấu hổ, lúc trước hắn còn nói bản thân đi giết Diệp Phàm xác suất không đến ba thành.
Chưa nói tới việc Diệp Phàm là cao thủ Tiên Thiên, cho dù là Hậu Thiên Đại viên mãn hắn cũng không giết được!
Một tia hy vọng cũng chẳng có khả năng!
Hồ Thiên Đảo.
Trên chiếc du thuyền loại nhỏ đèn đuốc sáng trưng.
Bốn người đàn ông ngồi ở bốn phía cái bàn bát tiên, trên bàn bày sơn hào hải vị, bên cạnh còn có bốn mỹ nữ phục vụ rót rượu.
Bàn tiệc này do tên nằm vùng Chu Hồng tại sở cảnh sát Giang Nam của Nam Thanh Hồng tổ chức tiếp đãi đám Lâm Ngạo Phong, Dương Thanh và Vương Động.
- Lâm huynh, chúng ta tới đây không phải để ăn cua đồng Giang Nam, cũng không phải vì chơi gái!
Bữa tiệc ăn được một nửa, Dương Thanh thấy Lâm Ngạo Phong đưa ngón tay chứa nhiều dầu của mình vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của người phụ nữ bên cạnh, để cô ta liếm sạch nó. Anh chàng còn trẻ tuổi mà đã trở thành nhân vật thủ lĩnh của Hồng Vũ môn này không nhịn được nhíu mày.
Lâm Ngạo Phong nghe vậy liền rút ngón tay ra, ngón cái và ngón trỏ như một cái kìm nắm lấy cằm của cô gái vừa rồi.
Lâm Ngạo Phong đột nhiên làm thế khiến cô gái bị dọa nhưng với kinh nghiệm hầu hạ phong phú, cô gái chỉ mở to hai mắt, không kêu ra tiếng.
- Dương huynh, cái loại sắc đẹp này mà anh cũng muốn tôi chơi sao? Anh quá coi thường tôi rồi?
Lâm Ngạo Phong nở nụ cười, cười lớn đến lộ cả sáu chiếc răng trắng. Răng nanh dưới ánh đèn lóe ra cái thứ ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy âm trầm.
Mặc dù bốn người phụ nữ mặc sườn xám kia là bốn đóa kim hoa của hồ Thiên Đảo, từng tiếp đón không ít nhà quyền quý nhưng khi nghe Lâm Ngạo Phong vũ nhục mình như vậy lại không dám thở mạnh một tiếng.
Bởi vì... mấy cô ả rất rõ, người có thể khiến cho quan to trong cảnh cục như Chu Hồng cũng phải cam nguyện lấy lòng giết chết các cô dễ dàng như bóp một con kiến.
Ngay khi bốn người phụ nữ vẫn còn kinh hồn táng đảm, Dương Thanh nhíu mày, muốn nói lại thôi.
- Dương gia cảm thấy các cô chướng mắt, còn không mau cút đi!
Lâm Ngạo Phong thấy thế liền buông cằm người phụ nữ bên cạnh ra. Nét mặt hắn ta bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng không cho người ta chút nghi ngờ nào.
Không hề do dự, bốn cô gái mặc sườn xám cúi người rời đi, cảm giác kia giống như mấy cung nữ thời xưa khi chủ nhân phất tay cho lui.
Sau khi họ đi khỏi, Chu Hồng đứng dậy tạ lỗi:
- Lâm thiếu, là do tôi làm việc không tốt, lần sau nhất định sẽ mang cho cậu hàng thượng hạng hơn.
- Chuyện đàn bà nói sau đi!
Lâm Ngạo Phong cắt đứt lời của Chu Hồng, mỉm cười nói với Dương Thanh:
- Dương huynh, mục đích chuyến đi này của chúng ta dĩ nhiên không phải vì sống phóng túng, mà là vì điều tra rõ ràng chân tướng cái chết của đám người Khúc Phong.
- Không riêng việc điều tra chân tướng, còn phải đưa kẻ dám giết bọn Khúc Phong đi gặp Diêm Vương.
Dương Thanh nhướng mày, giọng nói trầm thấp, sát khí hiển lộ. Mái tóc phiêu dật của hắn không gió mà bay, nhìn qua thật quỷ dị, dọa người.
- Điều tra chân tướng xong, giết hay không không phải do chúng ta định đoạt.
Giọng nói của Lâm Ngạo Phong có phần kỳ lạ.
- Nếu đối phương là người của tổ chức Viêm Hoàng, chúng ta chỉ có thể nhận thua, cố mà thu răng nanh lại. Còn nếu đối phương là vũ khí bí mật của Tư Đồ Thần, vậy đầu tiên sẽ điều tra xem thực lực của đối phương thế nào, hơn nữa còn không thể động thủ ở Hàng Hồ, nếu không sẽ chọc giận Diệp Văn Hạo. Cái tên tôn thần kia không phải người chúng ta có thể đắc tội.
Dương Thanh trầm mặc không nói.
Hắn biết Lâm Ngạo Phong nói rất đúng sự thật.
- Dương huynh chắc cũng hiểu, để điều tra ra chân tướng không phải ngày một ngày hai mà xong, chúng ta cần thời gian.
Lâm Ngạo Phong thấy Dương Thanh chấp nhận lời mình, liền nở nụ cười nói:
- Nếu Dương huynh không có hứng thú với mấy thứ thế tục như rượu ngon và người đẹp, vậy có thể đi tu thân dưỡng tính, tìm hiểu võ học.
- Anh có ý gì?
Dương Thanh biến sắc, cho rằng Lâm Ngạo Phong đang sỉ nhục hắn.
Lâm Ngạo Phong chỉ đầu mình:
- Dương huynh, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, tra tin tức thì cứ để nhân viên tình báo của Nam Thanh Hồng làm thôi, sao cha ta và Cốc chương môn lại phái chúng ta đi làm gì?
- Vì sao?
- Tôi luyện.
Lâm Ngạo Phong tự tin nói:
- Dùng Diệp Văn Hạo để tội luyện sức chịu đựng của chúng ta, mài nhẵn nhuệ khí của chúng ta.
Dương Thanh trầm mặc nhưng đôi mắt lại lóe tinh quang, dường như đang lo lắng tính chân thực trong lời nói của Lâm Ngạo Phong.
Thấy thế, Chu Hồng càng thêm nhận thức về Lâm Ngạo Phong và Dương Thanh.
Trong mắt hắn, Lâm Ngạo Phong tuy rằng vẻ ngoài có thể ngang ngược càn rỡ nhưng bởi vì hoàn cảnh xuất thân hun đúc cho nên ít nhiều cũng kế thừa vài phần của Lâm Thiên Ý. Ngược lại, Dương Thanh tuy là cao thủ trẻ tuổi trong lớp đệ tử Hồng Vũ môn nhưng bởi vì hàng năm luyện võ trong môn, không vào thế tục rèn luyện cho nên thuộc loại điển hình của thực lực mạnh, đầu óc yếu.
Còn về Vương Động vẫn ngồi một bên dùng dao nhỏ tách vỏ cua đồng này, Chu Đồng thấy hắn như một pho tượng Sát Thần, sát khí trên người quá nồng.
- Được rồi, tiếp theo chúng ta nói về chuyện đàn bà.
Lâm Ngạo Phong thấy Dương Thanh như đang suy nghĩ gì đó, sâu trong đáy mắt xuất hiện sự khinh miệt. Hắn ta đưa mắt nhìn về phía Chu Hồng, cười tà nói:
- Giang Nam có con đàn bà nào là hàng cao cấp?
- Thưa Lâm thiếu, muốn nói tới cao cấp thì phải kể đến Thiết nương tử, tổng giám đốc lạnh lùng nhất Giang Nam Tô Vũ Hinh!
Nghe Lâm Ngạo Phong hỏi, Chu Hồng lấy lại tinh thần, vội trả lời:
- Ngoài ra còn có một con đàn bà tên Tạ Ân, cũng rất cao cấp!
- Mồ hôi như mưa, âm khí tiết ra ngoài sao? Ha ha... đúng là một đôi cao cấp!
(Mưa là vũ, "âm" đồng âm với từ "ân".)
Lâm Ngạo Phong nghe vậy không khỏi nghĩ tới cảnh trái ôm phải ấp, chẳng kiêng nể gì mà cười phá lên.
(Dịch: Xong, coi như không vì việc chính thì cũng gì gái mà đánh nhau. Đúng là hồng nhan họa thủy, các cụ nói cấm có sai )