Trong lòng nghĩ như vậy, bảo tiêu của Tô gia mang theo Diệp Phàm đi vào phòng khách.
-Thưa lão gia, Đại tiểu thư, Phi Vũ thiếu gia cùng Nhị tiểu thư, vị này là Diệp thần y.
Đi vào phòng khách, bảo tiêu của Tô gia liền cúi đầu nói.
Không trả lời.
Cả phòng khách lớn như vậy bỗng yên tĩnh như chết.
Điều này làm cho tên bảo tiêu kia hơi nghi hoặc, hắn ngẩng đầu lên thì thấy được người nào cũng nhìn về phía Diệp Phàm nhưng vẻ mặt lại khác nhau.
Trong đó, tuy rằng Tô mẫu sốt ruột nhưng mà thấy được thần y là một thiếu niên trẻ tuổi thì lập tức cả kinh, ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi, càng nhiều là lo lắng.
Bà không tin người thiếu niên trước mắt có thể chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Dù sao thì toàn bộ các bác sỹ đã nói rằng bệnh của Tô Vũ Hinh đã không còn cách nào cứu chữa.
Tô Phi Vũ vốn cũng không tin Tô Vũ Hinh có thể tìm được người đến chữa bệnh, lúc này thấy thần y là một thanh niên bằng tuổi hắn thì bộ dạng có chút hả hê.
So với Tô mẫu và Tô Phi Vũ, 3 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly cùng Phúc bá đã từng gặp qua Diệp Phàm trên Linh sơn.
Lúc này thấy Diệp Phàm xuất hiện thì bọn họ còn khiếp sợ hơn 2 người Tô Phi Vũ và Tô mẫu.
-Sao…sao lại là hắn ?
Trong lúc nhất thời 3 người liền cứng đờ, vẻ mặt cứng ngắc như là gặp quỷ giữa ban ngày.
Một màn này khiến cho tên bảo tiêu kia bó tay, vô cùng nghi hoặc. So ra mà nói thì Diệp Phàm trừ liếc mắt nhìn Tô Phi Vũ một cái thì hắn cũng không có cảm thấy bất ngờ.
-Xin chào, Diệp thần y, hoan nghênh cậu vào Tô gia.
Sau đó, khi Diệp Phàm muốn mở miệng thì Tô Hồng Viễn đã lấy lại tinh thần, đứng dậy, vẻ mặt mỉm cười đi tới trước Diệp Phàm.
Hả?
Nghe được lời nói khách khí của Tô Hồng Viễn, thấy được ánh mắt Tô Hồng Viễn không chút hoài nghi thì trong lòng Diệp Phàm cũng hơi kinh ngạc, bất quá hắn cũng mỉm cười chào lại:
-Xin chào, tôi nhận lời nhờ vả của người khác đến đây để chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh tiểu thư.
Khi Tô Hồng Viễn cùng Diệp Phàm mở miệng, 3 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly cùng Phúc bá mới lấy lại tinh thần, trong đó Tô Vũ Hinh cùng Phúc bá nhìn nhau, dường như đang hỏi: Chẳng lẽ chúng ta thật sự đã hiểu lầm hắn?
Không riêng gì 2 người, mà ngay cả Tô Lưu Ly cũng nghi hoặc, tại sao thần y trong miệng của Sở Cơ lại là Diệp Phàm cơ chứ?
-Tô tiêu thư, tôi đã nhìn ra bệnh của cô, lúc này bệnh của cô đã tới giai đoạn nguy hiểm, nên cần phải tiến hành chữa trị.
Coi như lúc 3 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly cùng Phúc bá tỏ ra nghi nghờ thì Diệp Phàm nhìn về phía Tô Vũ Hinh, giọng nói không thể nghi ngờ.
Đã nhìn ra bệnh?
Nghe được 4 chữ này thì Tô Phi Vũ giống như là nghe được chuyện cười, khóe miệng nhếch lên, sau đó cố nén ý cười, đứng lên hỏi:
-Diệp thần y còn trẻ tuổi, y thuật lại cao thâm khó lường như thế, thật sự làm cho người ta bội phục, như lời cậu nói, bệnh tình của chị Vũ Hinh đã vô cùng nghiêm trọng, cần phải trị liệu, hết thảy đều nhờ Diệp thần y rồi!
Nói xong, mặc dù Tô Phi Vũ đã cố gắng né cười nhưng mà khóe miệng vẫn nở ra nụ cười hài hước.
Nếu không phải có Tô Hồng Viễn ở đây thì hắn sẽ cười lớn rồi.
Bởi vì hắn cảm thấy Diệp Phàm giống như một tên thần côn.
Mặc dù Tô Lưu Ly cũng hiếu kỳ tại sao Diệp Phàm lại là thần y trong miệng của Sở Cơ nhưng lúc này lời nói của Diệp Phàm đã làm nàng nhớ lại chuyện hôm đó.
Cho nên, đột nhiên thấy được Tô Phi Vũ dùng giọng nói châm chọc như vậy, Tô Lưu Ly lập tức tức giận đến cả người run lên, trợn mắt nhìn Diệp Phàm.
-Diệp thần y, một khi đã như vậy, vậy thì mời cậu lập tức chữa trị cho Vũ HInh.
Không đợi Tô Lưu Ly mở miệng, Tô Hồng Viễn lại nói, giọng nói vẫn tỏ ra khách khí:
-Mặt khác, nếu Diệp thần y có yêu cầu gì thì cứ mở miệng. Chúng tôi có thể cung cấp mọi phương tiện để chữa trị, còn về thù lao thì xin Diệp thần y yên tâm, chỉ cần cậu có thể trị hết cho Vũ HInh thì tất cả đều dễ nói chuyện !
Tô Hồng Viễn vô cùng tin tưởng mình làm cho Diệp Phàm cảm thấy nghi hoặc, hắn cũng không có nghĩ nhiều, đi thẳng vào vấn đề nói:
-Tôi cần một gian phòng yên tĩnh, tốt nhất là có giường để Tô tiểu thư nằm xuống.
Bởi vì tin tưởng vào Sở Cơ, bởi vì thấy được Diệp Phàm tỏ ra tự tin như vậy, thậm chí là có cả kiêu ngạo nên trong lòng Tô Vũ Hinh vẫn có chút hy vọng đối với Diệp Phàm.
Nhưng mà.
Lại nghe Diệp Phàm nói như thế thì trong lòng nàng không khỏi nhớ lại 10 chữ“'Sờ tay trị phần ngọn, chuyện phòng the trị tận gốc'”, phần hy vọng trong lòng liền biến mất, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Tô Lưu Ly tỏ ra tức giận, nàng đứng dậy, trừng mắt nhìn vào Diệp Phàm rồi mắng:
- Đồ lưu manh, đi ra ngoài !
-Oh, sao hôm nay Lưu Ly lại thông minh như thế?
Tô Phi Vũ vốn đang có chút hả hê xem cuộc vui, nghe được Tô Lưu Ly nói thế, nghĩ đến việc Tô Lưu Ly đã nhìn thấu Diệp Phàm nói dối thì cũng hơi kinh ngạc.
-Lưu Ly, cháu làm gì đó?
Cùng lúc đó, Tô Hồng Viễn cũng cả kinh, tức giận mà quát lớn.
-Ông nôi, hắn không phải là thần y gì cả, hắn là một tên lưu manh, hắn muốn để chị Vũ Hinh nằm xuống là muốn…
Tô Lưu Ly nóng lòng giải thích, kết quả không đợi nàng nói ra 2 chữ “ lên giường” thì Tô Hồng Viễn liền tức giận quát:
-Cháu câm miệng cho ta.
-Ông nội…
-Cháu cút ra ngoài cho ta.
Mắt thấy Tô Lưu Ly không dứt, Tô Hồng Viễn hoàn toàn nổi giận.
Hắn cũng không chuyện 3 người Tô Lưu Ly từng gặp Diệp Phàm, hắn chỉ biết Diệp Phàm đến đây chữa bệnh là do Sở Cơ, điều này nói lên quan hệ giữa Diệp Phàm và Sở Cơ cũng không có đơn giản.
Dựa vào tin tức mà hắn nhận được, những công tử ca ở kinh thành sở dĩ không dám khinh nhờ sv là bởi vì Sở Cơ có quan hệ mật thiết với Diệp Văn Hạo của Diệp gia.
Thậm chí có lời đồn, Sở Cơ là tình nhân của Diệp Văn Hạo.
Đây cũng là chuyện mà hắn không hoài nghi Diệp Phàm.
Ở trong mắt hắn xem ra, lấy thân phận Sở Cơ tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện này.
Huống chi trong lòng hắn còn có tính toán, nếu Diệp Phàm là người mà Sở Cơ giới thiệu đến đây, điều này nói lên Diệp Phàm có quen biết Sở Cơ, nếu như Diệp Phàm có thể chữa khỏi bệnh cho Tô Vũ Hinh, Tô gia liền mượn quan hệ giữa Diệp Phàm và Sở Cơ để nhờ vả, đối với Tô gia mà nói đây tuyệt đối là một chuyện tốt.
Cho nên khi thấy Tô Lưu Ly ăn nói lỗ mãng thì hắn có thể không tức giận sao?
-Lưu Ly, làm sao em có thể không lễ phép như vậy?
Mắt thấy Tô Hồng Viễn tức giận, một bên Tô Phi Vũ tận dụng mọi thứ để bỏ đá xuống giếng, nói:
-Chẳng lẽ em không muốn nhìn thấy chị Vũ Hinh khỏe bệnh sao?
-Tô Phi Vũ, anh…
Nghe được Tô Phi Vũ nói thế thì Tô Lưu Ly thiếu chút nữa mà tức xỉu.
-Lưu Ly.
Tô Vũ Hinh thấy thế, vội vàng lên tiếng ngăn cản Tô Lưu Ly, đợi Tô Lưu Ly bình tĩnh lại thì ánh mắt nàng bắt đầu nhìn thẳng vào Diệp Phàm.
Nàng lại một lần nữa thất bại.
Nàng không thể thấy được vẻ lừa dối từ trên mặt Diệp Phàm, càng không cách nào thấy rõ Diệp Phàm là người như thế nào.
Nàng chỉ cảm thấy 2 mắt của Diệp Phàm có một đạo vô hình, cho dù là ai nhìn vào cũng không thể thăm dò được gì cả.
-Diệp thần y, tôi đồng ý chữa trị.
Trong lòng trải qua một phen giãy dụa thống khổ, cuối cùng Tô Vũ Hinh cắn chặt răng, quyết định.