-Anh Thần, sao vậy?
Xuyên qua kính chiếu hậu thấy được vẻ mặt quỷ dị của Tư Đồ Thần, Phí Tứ có chút lo âu hỏi.
Tư Đồ Thần có chút mờ mịt nói:
-Nhược Thủy gọi điện thoại tới, nói một người tên là Diệp Phàm cứu nó, người nọ là bạn mà nó quen trong game.
- Ách…
Nghe Tư Đồ Thần nói thế, Phí Tứ cả kinh, thiếu chút nữa là đâm xe vào lan can hai bên đường.
Tư Đồ Thần thấy thế, cười khổ lắc lắc đầu, cố gắng làm ình thanh tỉnh một ít, nhưng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy vớ vẩn, vì thế nhịn không được mà xác nhận lại:
-Nhược Thủy, con xác định người này là bạn của con ở trong game sao?
-Đúng vậy, lúc ở Linh Ẩn tự thì con đã gặp anh Diệp Phàm rồi.
Tư Đồ Nhược Thủy nói thật:
-Lúc đó anh ấy có đi cùng với Tô Lưu Ly, sau đó, đám ma đầu kia giết đến, bắt con đến nơi gọi là hội sở Tây Hồ này, sau đó anh Diệp Phàm liền xuất hiện rồi giết chết những tên ma đầu kia.
Nghe Tư Đồ Nhược Thủy kể lại, vẻ mặt Tư Đồ Thần trở nên vô cùng quái dị, dường như không tin một cao thủ ít nhất là Hậu Thiên Đại viên mãn lại đi chơi game.
-Nhược Thủy, hắn có ở bên cạnh con không?
Tư Đồ Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
-Cha muốn nói chuyện với hắn.
-Không được.
-Vì sao?
-Anh... Anh Diệp Phàm đang tắm rửa.
Tư Đồ Nhược Thủy thoáng nhìn trộm vào phóng tắm, mơ hồ thấy được thân hình của Diệp Phàm, lập tức xấu hổ đến đỏ mặt.
-Cái... cái gì?
Tư Đồ Thần lại giật mình:
-Con nói hắn đang tắm rửa sao?
-Đúng vậy, trên người anh ấy dính toàn máu của những đại ma đầu kia, cần tắm cho sạch.
Tư Đồ Nhược Thủy vừa nghĩ đến lời dặn của Diệp Phàm, lại bổ sung:
-Anh ấy nói tắm xong sẽ mang con đi gặp cha.
...
Tư Đồ Thần có cảm giác hỏng mất rồi, hắn thật sự không tưởng tượng một người có tâm lý cường đại như thế nào mới dám giết chết cao thủ của Nam Thanh Hồng cùng Hồng Vũ môn, sau đó không sợ hãi mà còn tắm rửa ở bãi của Nam Thanh Hồng.
-Nhược Thủy, lát nữa hắn tắm xong thì con hãy để hắn gọi điện thoại cho cha.
Tư Đồ Thần nghĩ một chút, nói.
-Vâng.
Tư Đồ Nhược Thủy trả lời, đồng thời thấy Diệp Phàm chỉ trùm một cái khăn tắm đi ra, những đường nét trên cơ thể Diệp Phàm hoàn toàn bại lộ trong mắt của Tư Đồ Nhược Thủy.
Hả?
Thấy vậy, Tư Đồ Nhược Thủy ngây dại.
Diệp Phàm thấy thế cũng biết bộ dạng của mình sẽ làm Tư Đồ Nhược Thủy cả kinh nhưng mà hắn cũng hết cách rồi, áo quần hắn toàn là máu, chỉ có thể trùm khăn tắm thôi.
-Gọi điện cho cha cô xong rồi à?
Bất đắc dĩ, Diệp Phàm đành phải đổi chủ đề, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh để tìm quần áo.
-Ừ.
Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, như là có tật giật mình, cúi đầu, đỏ mặt, nhẹ nhàng lên tiếng.
Diệp Phàm cũng không nói cái gì nữa, mà là bước nhanh về phía tủ quần áo.
-Anh… Anh Diệp Phàm, cha của em nói anh tắm xong thì gọi điện cho cha em.
Tư Đồ Nhược Thủy nghĩ một chút, rồi nói.
-Được rồi, để tôi xem thử có quần áo để mặc hay không đã.
Diệp Phàm thuận miệng trả lời, rồi mở tủ quần áo ra, chỉ thấy bên trong có một bộ đồ ngủ nam và một bộ đồ ngủ nữ.
Diệp Phàm thấy thế, nhẹ nhàng thở ra, lấy ra bộ đồ ngủ của nam, nói:
-Tôi thay xong quần áo rồi gọi điện thoại cho cha cô.
Bởi vì khẩn trương, ngượng ngùng, Tư Đồ Nhược Thủy cũng không trả lời Diệp Phàm, mà là cúi đầu, hai tay khoanh lại, khuôn mặt đỏ bừng gật gật đầu.
Thật là một cơ gái đơn thuần a.
Diệp Phàm thấy thế, nhịn không được thầm than một câu, lại đi vào phòng tắm.
-Cô bấm số của cha cô đi, tôi nói chuyện với ông ấy.
Năm phút sau, Diệp Phàm thay đồ xong, đi ra, thấy Tư Đồ Nhược Thủy vẫn cúi đầu, tay vân vê góc áo, nhịn không được cười nói.
- Ách...
Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, vội vàng bấm số điện thoại của Tư Đồ Thần rồi đưa điện thoại cho Diệp Phàm, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn vào Diệp Phàm, giống như là trong lòng có quỷ vậy.
-Xin hỏi, ngài là Diệp Phàm tiên sinh sao?
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Tư Đồ Thần vang lên, thái độ vô cùng khách khí.
-Đúng, Tư Đồ tiên sinh.
Diệp Phàm trả lời
-Cảm ơn ngài, Diệp tiên sinh.
Tư Đồ Thần vội vàng nói cảm ơn.
-Bây giờ tôi đang ở với con gái của ông, đang ở hội sở Tây Hồ, ông tới đi.
Diệp Phàm nói.
-Ách... Được.
Nghe được yêu cầu của Diệp Phàm, Tư Đồ Thần rất dứt khoát đáp ứng, bất quá có chút bận tâm:
-Diệp tiên sinh, chúng ta có thể đổi chỗ khác được không?
-Ông lo lắng tôi là người của Nam Thanh Hồng, dụ ông đến đây?
Diệp Phàm hỏi:
-Hay là lo lắng Nam Thanh Hồng sẽ đuổi tới.
-Cả hai.
Tư Đồ Thần chần chờ một chút, vẫn là lựa chọn thành thật trả lời.
-Nếu ông hoài nghi thân phận của tôi thì ông có thể gọi điện hỏi thủ hạ của ông là Lưu Thiên Quân, hắn từng cố gắng lợi dụng tôi đối phó với Kiều Bát Chỉ. Lại nói, cho dù Nam Thanh Hồng có phái cao thủ Tiên Thiên nhập môn thì tôi cũng có thể thoải mái mang con gái ông rời khỏi đây.
Nói xong, Diệp Phàm không đợi Tư Đồ Thần đáp lời, trực tiếp cúp máy.
Chẳng… Chẳng lẽ hắn cao cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Nghe được tiếng “ Đô Đô”, Tư Đồ Thần cảm thấy khiếp sợ.
-Anh Diệp Phàm, cảnh giới Tiên Thiên nhập môn là cái gì?
Tư Đồ Thần tò mò hỏi:
-Có phải là cấp bậc võ học không? Cấp bậc cũng giống như trong LMHT á?
-Uh, không kém bao nhiêu đâu.
Đối với lối suy nghĩ cực nhanh của Tư Đồ Nhược Thủy, Diệp Phàm có chút không nói gì, bất quá vẫn là trả lời.
-Ặc, lúc trước em có xem tiểu thuyết do Hùng Bá ca dịch, Tu Luyện giả chia ra thành Hậu Thiên, Tiên Thiên. Tiên Thiên rất lợi hại a. Người trẻ tuổi vậy mà bước vào Tiên Thiên cảnh giới đều là thiên tài vạn năm khó gặp.
...
Diệp Phàm sờ sờ cái mũi, không biết nên trả lời như thế nào.
-Anh Diệp Phàm, anh từ chối gia nhập chiến đội Babrie là lo lắng chơi game sẽ ảnh hưởng đến tu luyện của anh sao?
Tư Đồ Nhược Thủy tiếp tục hỏi.
Diệp Phàm gật gật đầu:
-Xem như thế đi.
-Kỳ thật cũng không quan hệ đâu, chơi game không mất bao nhiêu thời gian. Giống như em này, vừa chơi game, vừa học tập.
Tư Đồ Nhược Thủy rất chân thành nói:
-Anh cũng có thể vừa luyện võ, vừa chơi game.
-Ừh, em chỉ là đề nghị thôi á.
Thấy Diệp Phàm không nói lời nào, Tư Đồ Nhược Thủy đáng yêu cười cười, sau đó lại nói sang chuyện khác:
-Đúng rồi anh Diệp Phàm, trừ luyện võ ra thì anh không có đi học sao?
-Không có.
-Thật kỳ quái ai, chẳng lẽ lại giống như trong tiểu thuyết viết, khổ luyện trong rừng sâu núi thẳm mười mấy năm sao?
Tư Đồ Nhược Thủy chớp mắt, nghĩ một chút, nói:
-Nói như vậy thì luyện võ còn vất vả hơn đến trường a, em khẳng định là làm không được rồi, hơn nữa chơi game cũng đã chiếm nhiều thời gian dư của em rồi.
-Anh Diệp Phàm, bình thường trừ luyện võ và chơi game ra thì anh còn làm cái gì?
Tư Đồ Nhược Thủy lại hỏi.
-Nhược Thủy, bình thường cô rất thích tán gẫu sao?
Diệp Phàm cười khổ hỏi.
Tư Đồ Nhược Thủy sửng sốt:
-Cũng không phải đâu, trên mạng thì nói chuyện tương đối nhiều nhưng hiện thực thì lại rất ít.
-Tại sao?
-Bởi vì trong hiện thực không có ai nói chuyện với em cả.
Theo bản năng Tư Đồ Nhược Thủy đáp lại, kết quả không cẩn thận động đến tâm sự, yếu ớt giải thích:
-Cha của em lo lắng an nguy của em nên yêu cầu mỗi khi tan học thì em phải về nhà đúng giờ, không thể ra ngoài chơi cùng bạn, em chỉ có thể một lần rồi một lần từ chối lời mời của bạn mình. Thời gian dài, bạn của em đều cho rằng em chảnh nên không chơi với em nữa.
-Kỳ thật em rất muốn nói chuyện với bọn họ, đi chơi với bọn họ, làm bạn với bọn họ…
Nói xong lời cuối, Tư Đồ Nhược Thủy tràn đầy ủy khuất mà nhìn vào Diệp Phàm.
Nghe Tư Đồ Nhược Thủy nói thế, nhìn vào khuôn mặt phấn nộn của nàng, Diệp Phàm cười khổ:
-Cô còn tốt hơn tôi, ít nhất còn có thể kết bạn rồi nói chuyện ở trên .vn.
-Anh Diệp Phàm, trong hiện thực anh cũng không có bạn sao?
Diệp Phàm gật gật đầu, sau đó nghĩ đến đám người Tô Vũ Hinh, lại lắc đầu:
-Trước kia không có, hiện tại có rồi.
-Oh.
Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, trong đôi mắt toát ra một tia hâm mộ, nhịn không được hỏi:
-Anh Diệp Phàm, chúng ta làm bạn được không?
Nói xong, khuôn mặt của Tư Đồ Nhược Thủy lộ ra vẻ chờ mong, chờ mong Diệp Phàm đáp ứng.