Dưới ánh mặt trời chói chang, lưng Diệp Phàm mang theo một túi vải buồm màu đen, đi ở một bên quốc lộ.
Diệp Phàm cao chừng 1m8, dáng người cân xứng, tóc ngắn màu đen, ngũ quan góc cạnh rõ rãng, khuôn mặt có màu cổ đồng tương phản với bộ quần áo màu trắng hắn mặt trên người.
Nhìn thoáng qua, Diệp Phàm như là đang đi nhanh nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy hắn đi giống như là đang tản bộ.
Đúng vậy.
Dưới cái nắng chói chang như thế này mà Diệp Phàm vẫn bước từ từ về phía trước, dường như cái nắng này không ảnh hưởng gì đến hắn.
Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là nếu nhìn kỹ sẽ không thấy trên mặt hắn có giọt mồ hôi nào.
- Haizz, cuộc sống tốt đẹp đã xong rồi.
Một lát sau, Diệp Phàm vừa đi vừa buồn bực thở dài, hắn biết sau khi mình đem cái túi này lên núi thì nhiệm vụ sẽ kết thúc, đến lúc đó hắn sẽ sống lại cuộc sống lúc trước, đứng ở Linh sơn mà luyện võ.
Cuộc sống như vậy không phải là cuộc sống mà hắn muốn.
Hắn nằm mơ cũng muốn có một cuộc sống giống với những người bạn cùng lứa, có thể đến trường, lên SB trên 4vn chém gió, XXX nữ nhân, chứ không phải là luyện võ, luyện võ, vẫn là luyện võ.
“BIM BIM”
Khi lúc Diệp Phàm đang buồn bực thì phía sau truyền đến tiếng còi xe, 2 chiếc xe ô tô từ sau chạy lên, nơi nó đi qua đều làm bụi đất bay len.
Diệp Phàm nghe vậy thì đi qua một bên, thấy được 2 chiếc xe ở sau là Hummer cùng Land Rover nhưng mà hắn cũng không cảm thấy kỳ quái.
Bởi vì trong trí nhớ của hắn, trong vài năm qua, có không ít người muốn lên đây để gặp lão gia hỏa kia, người tới đều là người có số má, không đi xe sang thì cũng có biển số màu xanh màu đỏ.
Nhưng mà.
Trừ 5 năm trước, khi đất nước gặp một trận hạo kiếp, vị đại nhân vật kia đến gặp mặt lão gia hỏa thì không một ai lên đây có thể gặp được lão gia hỏa này.
- Này, phía trước là Linh sơn sao?
Rất nhanh chiếc Hummer chạy đến bên cạnh Diệp Phàm, cửa kính xe từ từ mở xuống, một giọng nữ dễ nghe từ bên trong truyền ra.
Bởi vì Diệp Phàm cảm thấy buồn bực vì cuộc sống sắp tới của mình, thấy đối phương không có một chút lễ phép nào thì hắn cũng không có để ý, tiếp tục đi.
- Nè, hỏi anh đó?
Giọng nói lại vang lên, tuy rằng êm tai nhưng mà lại không mang chút lễ phép nào, hơn nữa còn mang theo vài phần ra lệnh.
- Tôi quen với cô sao ?
Chân mày Diệp Phàm nhíu lại, dừng bước lại rồi nhìn về chủ nhân của giọng nói này.
Đập vào mắt hắn chính là một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, lông mày giống như trăng non, mũi ngọc, miệng anh đào, 2 tròng mắt linh động, nhìn qua trông giống như một cô gái xinh đẹp trong phim truyền hình nhưng mà trên mặt nàng đã thiếu đi vài phần khả ái, còn có thêm vài phần ngang ngược.
- Ai quen với anh? Tôi chỉ muốn hỏi phía trước có phải là Linh sơn hay không thôi?
Nghe được giọng nói tức giận của Diệp Phàm, thấy được ánh mắt Diệp Phàm tỏ ra bất mãn nhìn mình thì cô gái kia tức giận, trực tiếp giẫm phanh lại.
- Chúng ta không quen nhau, nếu như cô không có chút lễ phép thì tại sao tôi phải nói cho cô biết?
Diệp Phàm bĩu môi:
- Chẳng lẽ là vì cô là mỹ nữ sao ?
- Anh…Anh tại sao như vậy?
Cô gái tức giận đến mặt đỏ lên, từ nhỏ đến lớn nàng sống trong nhung lụa, được mọi người nâng như hoa, đâu có người nào giống với Diệp Phàm đâu.
Mắt thấy cô gái không nói đạo lý, Diệp Phàm không nói nên lời, không để ý tới, quay đầu liền đi.
“ Bịch”
Cô gái thấy thế liền trực tiếp nhảy xuống xe, quát lớn:
- Anh đứng lại đó cho tôi.
Diệp Phàm chẳng những không có dừng lại, thậm chí là còn bước đi, hoàn toàn đem lời nói của nàng thành không khí.
- Anh đứng lại…
- Anh….
- Nhị tiểu thư, hay là ta đi thôi.
Sau đó, coi như lúc cô gái này muốn đuổi theo Diệp Phàm thì một nam nhân trung niên từ chiếc Land Rover đi xuống, ngăn nàng lại.
- Không phải chỉ là hỏi đường thôi sao, làm gì mà chảnh như con cá cảnh rứa?
Cô gái nghe vậy cũng ý thức được bản thân mình vô lý, cũng không có hô to nữa, bất quá bởi vì tính tình nàng quật cường nên cũng không muốn nhận sai.
Phúc bá thấy thế, thầm cười khổ không thôi.
Hắn biết vị nhị tiểu thư này từ nhỏ đã được sống trong tiếng vỗ tay và hoa tươi của mọi người, cuộc đời của nàng luôn thuận buồm xuôi gió, tùy hứng quen rồi, lâu ngày dưỡng thành tính tình của một vị đại tiểu thư con nhà giàu.
So ra mà nói thì đại tiểu thư, người ngồi trong chiếc Land Rover kia lại là một người cực đoan hơn, nàng thành thục hơn nữa người bạn cùng tuổi với nàng, hơn nữa nàng còn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến cho người từng được xưng là một thân quân đao trong Bộ đội trinh sát như Phúc bá hắn cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Đương nhiên hắn cũng biết sở dĩ hôm nay Nhị tiểu thư tỏ ra ngang ngược như thế cũng bởi vì là do lo lắng cho bệnh tình của Đại tiểu thư.
- Cậu trai trẻ, xin chờ một chút.
Sau đó, Phúc bá liền chạy lên gọi Diệp Phàm lại.
- Lưu Ly.
Cùng lúc đó, Đại tiểu thư từ trong xe đi ra, nàng là được xưng là lãnh diện tổng tài ở Giang Nam, khuôn mặt của nàng không giống với những cô gái bình thường, sắc mặt của nàng trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, hoàn toàn không giống với những người cao sang quý phái khác, nàng giống như là một đóa hoa đang dần dần héo rũ.
- Chị Vũ Hinh, tại sao chị lại đi xuống?
Tô Lưu Ly nghe vậy, xoay người, thấy chị gái mình đi xuống thì hô lên một tiếng, nàng biết được đường tỷ của mình bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, khi đi đến bệnh viện thì các bác sỹ giỏi cũng đã pó tay cả rồi.
- Xuống đây phơi nắng cho dễ chịu.
Trên người Tô Vũ Hinh mặc một chiếc áo bành tô, che cả người lại giống như là một cái bánh chưng vậy, dù là như thế thân thể của nàng cũng run lên, dường như nhiệt độ ở đây không phải là 40 độ mà là 20 độ vậy.
Tô Lưu Ly thấy thế, đôi mắt không khỏi đỏ lên, tiến lên khoác cánh tay Tô Vũ Hinh, nức nở nói:
- Chị, không sao đâu, nhất định Chử thần y có thể chưa khỏi bệnh cho chị.
Tô Vũ Hinh khẽ thở dài một tiếng, đưa ánh mắt nhìn về phía trước.
Phía trước, Diệp Phàm nghe Phúc bá kêu, thấy được Phúc bá đuổi theo thì liền dừng lại rồi xoay người lại.
Khi hắn xoay người thì thấy được có một nữ nhân ở trước mặt mình mặc một chiếc áo bành tô thật dày, đứng ở dưới trời nắng mà cũng run lên.
Phát hiện này làm cho đồng tử của to hơi to lên, tiếp tục nghe được cuộc nói chuyện giữa 2 nàng thì hắn mơ hồ đoán được cái gì, lại không dám khẳng định, chỉ là nghi ngờ nhìn vào nữ nhân kia.
- Thật xin lỗi, Nhị tiểu thư nhà tôi vừa rồi đã tỏ ra thất lễ.
Phúc bá thấy Diệp Phàm đi dưới trời nắng mà không có một giọt mồ hôi thì trong lòng kinh ngạc, biết rõ Diệp Phàm không phải là người thường nên giọng nói cũng tỏ ra khách khi hơn.
- Không sao đâu.
Diệp Phàm nghe vậy thì lập tức thu lại ánh mắt, mỉm cười lắc đầu.
- Cậu trai trẻ, xin hỏi phía trước có phải là Linh sơn không?
Mắt thấy Diệp Phàm không có để ý sự vô lý của Tô Lưu Ly thì Phúc bá âm thầm nhẹ nhàng thở ra, liền vội vàng hỏi.
Linh sơn không phải là danh sơn của TQ, người biết không nhiều, Phúc bá cần phải xác định mình tìm không sai chỗ, nếu không sẽ làm trễ việc trị bệnh cho Tô Vũ Hinh.
Diệp Phàm gật đầu.
- Cậu trai trẻ, nhìn qua thì cậu không giống với người thường, cậu đến đây là tìm Chử thần y sao?
Phúc bá do dự một chút, vẫn là hỏi một câu.
Tô gia tốn rất nhiều sức mới tìm được nơi ẩn cư của thần y Chử Huyền Cơ, theo tin tức mà vị cao nhân kia để lại thì biết được Chử Huyền Cơ có tính tình cao ngạo, mọi người đến đây đều phải thất vọng mà trở về.
Vừa rồi, Phúc bá nhìn ra Diệp Phàm không phải người thường hơn nữa nhìn thấy Diệp Phàm đi lên Linh sơn, kể từ đó nếu như Diệp Phàm có quen với Chử Huyền Cơ thì hy vọng của bọn hắn sẽ tăng lên.
Diệp Phàm không có trả lời, mà là đưa mắt nhìn về phía trước, lại thấy 2 nàng đi về phía mình.
- Chú, thứ cho tôi nói thẳng, bệnh của nàng, Chử lão đầu trị không được.
Khoảng cách 2 bên càng gần, Diệp Phàm liền nói ra.
Hả?
Có lẽ không ngờ Diệp Phàm sẽ nói như vậy, Phúc bá liền cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Mà 2 người Tô Vũ Hinh, Tô Lưu Ly cũng nghe được Diệp Phàm nói, trong đó vẻ hy vọng nàng sâu trong đôi mắt của Tô Vũ Hinh đã trở nên ảm đạm, bất quá nàng không đem phần thất vọng kia biểu lộ ra mặt, nhưng mà khóe mắt của nàng lại giật lên vài cái.
- Anh nói tùm bậy tùm bạ cái gì đó?
Tô Lưu Ly vốn không hợp mắt với Diệp Phàm, lúc này nghe Diệp Phàm nói như vậy thì nàng liền tức giận trừng mắt Diệp Phàm.
- Chử lão đầu không trị được nhưng tôi có thể trị.
Diệp Phàm nói.
Chử thần y không chữa khỏi bệnh, hắn có thể trị?
Lời nói của Diệp Phàm giống như là một đạo sét vang lên giữa trời xuân.
Dưới ánh mặt trời, Phúc bá cũng tốt, Tô Lưu Ly cũng tốt, thậm chí ngay cả Tô Vũ Hinh cũng cảm thấy đầu óc của mình bị chập mạch.
Bọn họ giống như pho tượng điêu khắc đứng ở đó, quên cả nói chuyện, chỉ là trừng to mắt nhìn vào Diệp Phàm.
Cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn