Nói xong Diệp Hiểu Hạ xoay người đi đến phòng của mình, muốn thu hồi toàn bộ đồ đạc của mình trong phòng, sau đó rời khỏi nhóm người ăn không hết thì không nghỉ này. Nhưng, cô mới đi hai bước, thì phát hiện đùi mình bị người ta ôm lấy, quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy lão thôn trưởng đã nằm trên đất ôm lấy đùi cô một phen nước mũi một phen nước mắt bắt đầu khóc, mà phía sau ông người trong thôn cũng khóc như khóc tang.

Đều nói giáo viên mầm non rất mạnh mẽ, bởi vì có thể chịu được trường hợp rất nhiều đứa bé khóc lớn, nhưng Diệp Hiểu Hạ cảm thấy cô cũng rất mạnh mẽ. Tuy rất nhiều đứa trẻ cùng nhau khóc là một loại tạp âm, nhưng nếu một đám ông lão bà lão khóc mà nói, đó là cái gì âm? Dù sao đã vượt qua năng lực dùng ngôn ngữ và văn tự hình dung.

"Ân công a! Chúng tôi sai rồi, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội hối cải để làm người mới đi! Chúng tôi nhất định sẽ cám ơn ngài thật tốt mà! Ân công ơi, giờ ngài không thể bỏ gánh giữa đường đâu! Ân công ơi!" Tiếng khóc tiếng la hét cao thấp nối nhau vang lên khiến huyệt Thái Dương của Diệp Hiểu Hạ bắt đầu run run.[chị ấy tức]

Ma âm tiếp tục kích thích Diệp Hiểu Hạ, rốt cục khiến người không chỗ trốn tránh như cô cam bái hạ phong: "Được rồi được rồi! Đừng khóc, tôi biết rồi!"

Tiếng khóc như trước.

"Tôi nói đừng khóc, các người có nghe thấy không, lại khóc tôi lập tức đi !"

Tiếng khóc như trước, còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.

"Kêu các người đừng khóc ! Đầu tôi sắp nổ rồi!"

Quả nhiên tiếng khóc càng lúc càng lớn, thậm chí còn khóc thành dàn đại hợp xướng, một hai ba bốn tất cả vang lên, bạn ca tôi bè, đúng là vô cùng náo nhiệt.

Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ nổi giận, cô hô to một tiếng: "Tất cả câm miệng cho tôi, bằng không ta sẽ quăng các người đi luyện dược!"

Cuối cùng thế giới cũng thanh tĩnh .

Người già một thôn làng tha thiết nhìn Diệp Hiểu Hạ hung thần ác sát, trong ánh mắt vừa kính vừa sợ, thở mạnh cũng không dám. Diệp Hiểu Hạ vô cùng vừa lòng với hiệu quả này, phải biết đời này cô còn chưa từng hãnh diện như vậy, tuy quát lớn một đám ông lão bà lão, nhưng cảm giác sảng khoái như vậy vẫn là lần đầu tiên có được từ khi sinh ra, khiến cô nhịn không được hơi nghiện .

Cô thanh thanh cổ họng nói: "Muốn tôi giúp các người báo thù cũng không có gì không thể, nhưng tôi có hai điều kiện."

"Điều kiện gì?" Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó trăm miệng một lời hỏi.

"Điều thứ nhất." Diệp Hiểu Hạ vươn một cái ngón tay, chậm rãi nói: " Chuyện tôi muốn biết, các người nhất định phải tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."

Chuyện này lập tức khiến cho một đám ông lão bà lão cùng nhau khe khẽ nói nhỏ thương lượng, sau khi bọn họ thương thảo một phen, cuối cùng vô cùng tủi thân đồng ý.

"Thứ hai..." Diệp Hiểu Hạ nghĩ nghĩ, trong lòng muốn gì đó: "Các người không phải nói các người đời đời luyện dược sao?"

Một đám ông lão bà lão nhìn Diệp Hiểu Hạ, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ, chẳng lẽ còn có chuyện gì sao?

"Không phải các người nói dược tôi luyện đều là rác sao?" Diệp Hiểu Hạ lại nghĩ tới lời nói của lão thôn trưởng, tức giận không có chỗ trút, đám NPC này quả thực là đứng nói chuyện thắt lưng không đau! Cư nhiên giẫm lên thành quả lao động của cô như vậy.

Mọi người trong thôn giờ phút này không giảng đạo nghĩa, bọn họ cùng nhau chỉ vào lão thôn trưởng, cùng kêu lên: "Ân công! Đó là thôn trường nói !"

Không quản lúc này bọn họ nội chiến thế nào, Diệp Hiểu Hạ trở mặt không nhận, cô hừ hừ mũi, đối với chỉ trích của những người này căn bản không để trong lòng: "Thực ra tôi cũng không có yêu cầu lớn lao gì, các người đã lợi hại như vậy, dạy tôi luyện dược đi."

Người trong thôn sững sờ, giống như nghe lầm, nửa ngày không phục hồi tinh thần lại.

"Đúng rồi, không dung thứ mà các người gọi là 'Cỏ dại' luyện dược, mà là dùng 'Tiên thảo' các người nói luyện dược!" Diệp Hiểu Hạ nhìn mọi người cười đến thật vô hại, trước khi người trong thôn nổ tung, cô đứng lên, đi đến phòng của mình, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: " Đừng quên, các người vừa mới đồng ý với tôi, chuyện tôi muốn biết, các ngươi sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."

Nói xong lời này, cô để lại một tươi cười xán lạn cho nhóm ông lão bà lão da mặt dày này, xoay người vào phòng mình, bỏ lại tiếng tranh cãi ồn ào huyên náo của bọn họ ngoài phòng.

Trong phòng một cọng thảo dược dư thừa cũng không có, giờ Diệp Hiểu Hạ lại không muốn đi ra ngoài tranh luận với nhóm người này, dựa vào lò sưởi mê mê trầm trầm ngủ. Cũng không biết ngủ bao lâu, Diệp Hiểu Hạ nghe thấy cửa phòng mình bị người ra nhẹ nhàng gõ.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn chằm chằm cửa phòng một hồi, lại phát hiện không có tiếng động , chỉ cho là mình ngủ mơ hồ, quyết định ngủ tiếp một hồi. Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, lại rõ ràng nghe thấy có người gõ cửa, quả nhiên vừa rồi cô không nghe nhầm. Diệp Hiểu Hạ lăn lông lốc xoay người đứng lên, mở cửa, nhìn thấy lão thôn trưởng đứng ngoài cửa, vẻ mặt tội nghiệp, ông thấy Diệp Hiểu Hạ thì bĩu môi, vô cùng tủi thân hô một tiếng: "Ân công."

"Sao rồi?" Diệp Hiểu Hạ nhìn trong bàn tay ông ôm mấy quyển sách, tay kia thì cầm một cái túi tiền, hơi không rõ ông đến đây làm chi. Cô ngẩng đầu nhìn trong thôn, một mảnh bình thản, hình như một hồi phong ba vừa rồi cho tới bây giờ chưa từng cảy ra.

"Chúng tôi thương lượng xong." Thôn trường giống như đứa nhỏ phạm sai lầm đứng ngoài cửa, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vốn lấy lực lượng một người đối kháng một thành chủ là chuyện vô cùng nguy hiểm, ân công không chú ý an nguy của mình đồng ý giúp chúng tôi, đây vốn là chuyện đáng cho chúng tôi cảm kích."

Tuy là hệ thống bắt buộc, nhưng nghe lão thôn trưởng nói như vậy, bọn họ vẫn là có vài phần lương tâm. Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành cách nói của lão thôn trưởng.

"Nhưng chúng tôi chẳng những không biết cảm tạ cô, còn thường xuyên răn dạy cô, bắt cô làm một ít chuyện không phải của cô nên làm, còn cười nhạo cô, đây đều là sai lầm của chúng tôi, cô tức giận là đúng."

Ừ ừ, NPC này vẫn là có cái đầu, biết suy xét biết tỉnh lại, trẻ nhỏ dễ dạy.

Diệp Hiểu Hạ tiếp tục vừa lòng gật đầu.

"Cho nên chúng tôi thành tâm thành ý đến xin lỗi, hơn nữa cám ơn cô tình nguyện trợ giúp chúng tôi." Lão thôn trưởng vừa nói vừa cúi đầu hành lễ, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hiểu Hạ nói: "Thực chúng tôi nói nếu cô giết thành chủ thành Cửu Ti sẽ hậu tạ cô chỉ là lời nói suông, chúng tôi bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy, nào có cái gì quý trọng có thể lấy ra tạ ơn."

Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, cô biết, đàn gia hỏa không đạo nghĩa này sẽ mở hứa suông.

"Tuy rằng, kỹ thuật chế dược của Bặc nhân cho tới bây giờ không truyền ra ngoài, nhưng nếu chúng tôi này đều chết, như vậy mấy thứ này cũng sẽ thất truyền. Giờ ân công đã đề nghị muốn học tập kỹ thuật chế dược này, chúng tôi không có gì cảm tạ, đương nhiên sẽ truyền dạy tất cả kỹ thuật mà chúng tôi nắm giữ." Lão thôn trưởng nói xong đặt chiếc túi to kia trên đất, sau giao đó mấy quyển sách trong tay cho Diệp Hiểu Hạ, ông ta nhìn mấy quyển sách kia, trên mặt lộ ra loại mỉm cười của từ phụ. "Mấy quyển sách này là sách thuốc của bộ lạc Bặc nhân chúng tôi, giờ giao cho ân công, chỉ hy vọng chúng giúp ích cho ân công."

Diệp Hiểu Hạ nhận mấy quyển sách kia nhìn nhìn, ngoan ngoãn, quả nhiên tất cả đều là sách thuốc, bên trong có rất nhiều phối phương cô chưa từng nghe qua! Loại này, loại này cư nhiên tồn tại trong trò chơi sao? Cô không ngừng lật xem sách thuốc kia, nhưng sách thuốc không có biến mất, chỉ thông báo cho Diệp Hiểu Hạ bộ sách quá mức tối nghĩa, cô thể đọc hiểu. Xem ra cấp bậc dược sư của cô không đủ.

Thấy dáng vẻ Diệp Hiểu Hạ yêu thích không buông tay như thế, lão thôn trưởng không khỏi vui mừng, ông thở dài một hơi lại nói tiếp: "Về phần ân công nói tiên thảo luyện dược kia thực ra cũng không có gì. Người trong thôn chúng tôi rất ít đi ra ngoài hái thuốc thực ra trừ dược thảo bên ngoài phẩm chất không cao, còn vì tuổi của chúng tôi đã cao, thật sự là đi không được. Cho nên phía sau nhà của chúng tôi có một Bách Thảo viên dùng để trồn thuốc."

Bách Thảo viên? Diệp Hiểu Hạ có chút không rõ nhìn lão thôn trưởng, lão thôn trưởng đi vào phòng cô, đi đến góc xó. Thật là kỳ quái, vừa rồi nơi đó vẫn là một bức tường, vậy mà bây giờ xuất hiện một cánh cửa đóng chặt, lão thôn trưởng mở cửa, chỉ vào một mảnh đất trống xanh um tươi tốt bên ngoài phòng nói: "Đây là Bách Thảo viên của cô."

Diệp Hiểu Hạ vội đi qua xem, chỉ thấy mấy mảnh đất xuất hiện trước mắt, trên bờ ruộng còn có ong mật bươm bướm tung bay, phong cảnh điền viên tươi đẹp.

Chuyện này cũng quá thần kỳ rồi, chỉ một hồi công phu như vậy, sau phòng của cô cư nhiên xuất hiện một khối đất trồng rau? Cô quay đầu nhìn nhìn lão thôn trưởng, lão thôn trưởng giao chiếc túi to kia cho cô: "Đây là hạt giống, cô có thể gieo trồng thảo dược cô muốn ở đây, cỏ dại cũng tốt, tiên thảo cũng thế, chỉ cần cô dụng tâm, đều có thể mọc ra."

Trời, chuyện này là thật sao, nói như vậy, sau này nếu cô muốn có thảo dược, cũng có thể gieo trồng có thể thu hoạch trong này? Đây còn có thế đạo không ? Cô có phải sẽ bị người ta ghen ghét chết không? Tuy rằng sau khi cô đi ra ngoài mảnh đất này có lẽ không có cách nào dùng, nhưng, có thể có được như vậy vài ngày cô cũng cảm thấy mỹ mãn.

Lúc cô phục hồi tinh thần lại, lão thôn trưởng đã sớm đi rồi, Diệp Hiểu Hạ lập tức mượn cái cuốc vẫn làm một dược nông vất vả mà vui vẻ.

Ngày tiếp tục trôi, Diệp Hiểu Hạ mỗi ngày như trước giết heo, phân loại dược, luyện dược, vội vả bất diệc nhạc hồ. Bởi vì dùng dược liệu tương đối cao cấp luyện chế cao cấp phối phương, khiến độ thuần thục khó có thể kéo lên của cấp tông sư dược sư như máy bay vèo vèo tăng lên.

Cuối cùng khi cấp bậc cô đạt tới tám mươi lăm, lão thôn trưởng vẻ mặt trầm trọng nói với cô: "Ân công, thực lực của cô đã đạt tới điểm mấu chốt rời khỏi nơi này, giờ tôi nói cho cô đi khỏi nơi này thế nào."

Vẻ mặt của ông, ngôn ngữ của ông khiến lòng Diệp Hiểu Hạ nhịn không được run rẩy, thấy thế nào thì không khí nói chuyện này, sao giống như mình phải đi chịu chết vậy ? Cô nuốt một ngụm nước miếng, mỉm cười nói: " Được, lão thôn trưởng, tôi vẫn luôn nghe."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện