Cái gọi là mưa đúng lúc, đại khái chính là như thế này. Khi bạn gặp hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, hắn đến đúng lúc, cứu bạn ra khỏi nguy hiểm, nhìn lại, một đừng đã đi qua đúng là hữu kinh vô hiểm.

Về phần Diệp Hiểu Hạ, câu nói kia thật sự là cơn mưa của cô.

Vô luận đất nước nào, vô luận chủng tộc cái nào, vô luận bạn được giáo dục như thế nào, quần chúng đều đối xử giống nhau thôi. Đặc biệt đối với tình huống xem náo nhiệt này, bọn họ đều vui vẻ tích cực hợp tác. Thấy có người muốn can thiệp, quần chúng vây xem không rõ chân tướng lập tức tự giác tránh ra một đường, nhường cho người nói chuyện kia có thể thuận lợi đi vào vòng luẩn quẩn.

Người nói chuyện này không phải ai khác, chính là Máng Xối Hoa Lưu và Trúc Nhận Ngàn Trần nhận được tin nhắn của Diệp Hiểu Hạ chạy về thôn.

"Máng Xối, Ngàn Trần..." Diệp Hiểu Hạ cảm thấy nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng hô một tiếng, lại thấy Trúc Nhận Ngàn Trần nhẹ nhàng khoát tay, bảo cô đừng nói chuyện, cô liền ngậm miệng lại, không nói chuyện.

"Vợ chồng tôi muốn mua đồ, không biết tại sao hai vị lại nói như vậy?" Tử Tước quay đầu thấy hai người mới đến cấp bậc trên dưới 15, nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cười nói.

"Mua đồ? Vậy thì cái kia không bán." Máng Xối Hoa Lưu vẫn cười, bất quá tươi cười có vài phần không vui, chưa đi đến thôn liền nghe thấy lời của người này, lại không ngờ hắn đang làm khó Diệp Hiểu Hạ, hiện tại cùng hắn nói chuyện mới biết hắn quả thật là người không dễ chọc.

"Ở đây tự do mua bán, tôi nguyện ý ra giá, nói không bán thì sẽ không bán? Chỉ là mấy căn pháp trượng, chẳng lẽ còn muốn điếm đại khi khách?" Tử Tước hừ một tiếng, không chút sợ hãi nhìn Máng Xối Hoa Lưu.

(Điếm đại khi khách: cửa hàng lớn nên khinh thường khách hàng)

"Nói không sai, tự do mua bán, anh nguyện ý ra giá, nhưng là anh ra giá thấp, chúng tôi không đồng ý bán. Cho dù anh không mua, người trong thôn nhiều như vậy, chẳng lẽ không có nổi người mua sao?" Trúc Nhận Ngàn Trần ít khi xuất đầu lộ diện, hắn giữ Máng Xối Hoa Lưu đang muốn phát hỏa lại, chậm chạp nở nụ cười: "Anh nói không sai, trang bị cấp 5 quả thật rất nhanh bị đổi, nhưng là muốn đổi cũng phải tìm được cái để đổi. Tỉ lệ rơi trang bị ở Cực Hạn thấp như thế nào tôi không cần phải nói, ai cũng biết trong Tân Thủ Thôn có bán trang bị, bất quá, chỉ có trang bị bạch sắc, trong thành lớn sao? Trong đó không bán trang bị. Nói cách khác, nếu nhân phẩm của anh không tốt, đến cấp 30 đều không đánh ra vũ khí, cho dù chuyển chức, chỉ sợ anh cũng chỉ có thể sử dụng trang bị sơ cấp này thôi."

Tươi cười trên mặt Tử Tước hơi hơi thu liễm, sắc mặt hắn vốn tái nhợt, hiện tại không cười, càng có một cảm giác rùng rợn.

Trúc Nhận Ngàn Trần dừng một chút, liếc Tử Tước một cái, lại chậm rãi nói: "Tôi nghĩ anh cũng là hiểu đạo lý này, nếu không cũng sẽ không cố chấp chờ ở đây để ép giá như thế."

"Ép giá thì sao? Cô gái này làm hại tôi đánh với Múa Rối Gỗ bị treo* hai lần, cái đó còn chưa tính sổ đâu." Tử Tước Người Yêu tức giận bất bình, cũng không quan tâm Tử Tước nói gì, lập tức nói xen vào, lời của cô làm Tử Tước không khỏi nhíu mày.

(*treo = chết)

"Tốt rồi, vợ à, em không cần nói nữa." Tử Tước kéo Tử Tước Người Yêu, cảm thấy lời của cô ta có chút muốn chọc phiền toái, mà Tử Tước Người Yêu lại nhìn hắn một cái, tuy có chút tức giận, nhưng mà chỉ giậm chân một cái cũng không nói tiếp.

Lời đã nói ra giống như bát nước đã đổ, muốn thu lại cũng không thu được.

Trúc Nhận Ngàn Trần còn không có mở miệng, Điền Gia Nhị Thiếu Gia thấy Tử Tước Người Yêu vẫn còn nhắc tới chuyện này, nổi trận lôi đình: "Cô thật biết cách vu oan, cô đánh với người khác bị treo, liên quan gì đến việc mua bán. Chẳng lẽ cô *** không ra phân còn muốn chửi Địa Cầu không có lực hấp dẫn sao?"

So sánh như vậy có vẻ tuyệt, không khỏi làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Tước Người Yêu vì tức giận mà trắng bệch, càng làm Máng Xối Hoa Lưu cười ha ha.

"Làm buôn bán cần có chữ tín, trang bị kia cô đã cùng chúng tôi thỏa thuận, lại bán cho người khác, chẳng lẽ có đạo lý sao?" Tử Tước hừ lạnh một tiếng, lập tức chặn Trúc Nhận Ngàn Trần đang định nói chuyện, sau đó hắn lại nhíu mày: "Việc này tôi cũng không muốn so đo, hiện tại nói đến 2 căn pháp trượng này, cô bán cho tôi thì việc này xóa bỏ, nếu không..."

Máng Xối Hoa Lưu không được nghe lời uy hiếp đó, hắn cơ hồ nhảy lên: "Nếu không bán thì sao? Anh muốn thế nào? Muốn đánh sao? Tôi cái gì cũng sợ, chỉ có đánh nhau là không sợ."

Trúc Nhận Ngàn Trần cũng đi theo cười nói: "Thỏa thuận? Các người mới chỉ hỏi giá, Hiểu Hạ còn chưa nói giá, cái này gọi là thỏa thuận sao? Huống chi, nếu tôi nhớ không lầm, trận PK kia người khởi xướng hình như là vợ anh, tình huống đó bị người treo hai lần cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ thôi."

"Đúng rồi. Lúc đó người ta còn không có nói giá, Múa Rối Gỗ kia lại ra giá, bọn họ mới PK." Có người trong đám người xung quanh bắt đầu nói nhỏ.

"Đúng vậy, đúng là cô gái kia đánh trước, tôi tận mắt nhìn thấy, tại sao bây giờ lại trở về chụp mũ loạn?"

"Đúng vậy, đúng vậy, không biết nghĩ như thế nào?"

"..."

Một hồi hỗn loạn kia có không ít người xem, nhiều người cũng biết rõ sự tình. Bọn họ vây xem một hồi, lại bắt đầu ngươi một câu ta một câu nghị luận.

Dư luận nghiêng về một phía, làm vợ chồng Tử Tước không nhịn được, Tử Tước nheo mắt, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Diệp Hiểu Hạ hôm nay dừng lại tại đây, về sau đừng để tôi gặp được cô."

"Trong buôn bán mặc cả là chuyện bình thường, nhưng vì mình trả ít tiền hơn không chiếm được tiện nghi, liền hắt nước bẩn lên người khác, thật không phúc hậu đi. Huống chi còn muốn chặn đường làm ăn của người khác, không sợ buổi tối ngủ không yên sao?" Trúc Nhận Ngàn Trần nghe Tử Tước nói, trên mặt cũng trầm xuống: "Tôi khuyên hai vị cũng nên cẩn thận, đi đêm lắm có ngày gặp ma."

Tử Tước sắc mặt càng khó coi, hắn quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ, giống như muốn nhớ thật kỹ bọn họ, sau đó mới lôi kéo Tử Tước Người Yêu đi ra ngoài, không thấy bóng dáng.

"Uy, mọi người nếu không mua nhanh, một hồi sẽ không còn đâu." Điền Gia Nhị Thiếu Gia thấy hai người kia đi mất, không quên cao giọng nói: "Nếu trả 5 kim thì thứ lỗi không tiếp nha."

Đám người cười vang một trận, cũng không biết là vì Điền Gia Nhị Thiếu Gia nói, hay là vì vợ chồng Tử Tước xám xịt rời đi.

Mặc dù có sự việc không vui kia làm nhạc đệm, nhưng không có ảnh hưởng đến việc buôn bán của Diệp Hiểu Hạ, vài món trang bị kia, trong nháy mắt bị tranh mua không còn cái gì.

Thu về 2400 kim.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện