Cô mới không cần trả tiền, cô mới không cần quản việc của Bạch Thiên Minh.

Diệp Hiểu Hạ đem vài bộ quần áo nhét vào trong balo, tùy tiện sửa sang lại đầu tóc một chút, liền đi ra ngoài.

Cô và Bạch Thiên Minh chẳng qua là bằng hữu trong cô nhi viện cùng nhau lớn lên, hiện tại lại trùng hợp thuê một căn nhà mà thôi, vì sao bắt cô liên quan đến nợ nần của hắn. Vì sao bắt cô liên quan đến món nợ một trăm sáu mươi vạn trời đánh kia.

Không có chứng minh thư thì sao? Cô có thể làm lại. Không có bằng tốt nghiệp thì sao? Cô có thể về trường học xin lại. Chỉ cần không phải ở cái nơi đáng chết này. Thế nào cũng tốt.

Diệp Hiểu Hạ đeo balo, đi xuống lầu, liều mạng đi ra ngoài tiểu khu. Cô vừa mới đi qua một con phố, liền bị người kéo lại, kéo vào trong một ngõ nhỏ.

"Diệp Hiểu Hạ, tao khuyên mày không nên bỏ trốn." Bên tai truyền đến giọng nói âm trầm của tên ngậm tăm.

"Tính nhẫn nại của tao đối với đàn bà từ trước đến nay chỉ có hạn, nếu mày tiếp tục không nghe lời thành thành thật thật ở đây chuẩn bị tiền, tao lập tức làm cho mày biết cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết không xong."

Nói xong, hắn buông Diệp Hiểu Hạ ra, nhổ lên người cô một ngụm nước miếng, rồi mang người rời đi.

Diệp Hiểu Hạ ngơ ngác tựa vào trong ngõ nhỏ, trong đầu trống rỗng.

Chạy không thoát? Cô nhất định phải trả một trăm sáu mươi vạn kia? Cô làm sao có thể đen đủi như vậy? "Tiểu Hạ, Tiểu Hạ..." Có người cầm tay cô, nhẹ nhàng đong đưa.

Diệp Hiểu Hạ lúc này mới hồi phục lại tinh thần, ngẩng đầu lên, hóa ra cô đã bất tri bất giác về đến tiểu khu. Mà cầm tay cô không phải ai khác, chính là dì chủ nhà tiểu khu.

"Dì." Diệp Hiểu Hạ vội vàng tươi cười, bất quá trên mặt đau rát nóng bừng, làm cô nhịn không được nhe răng trợn mắt.

"Cháu làm sao a? Mặt thũng như vậy?" Chủ nhà gặp bộ dạng Diệp Hiểu Hạ thật sự có vẻ không thích hợp, quan tâm hỏi.

"A, không có gì, vừa rồi cháu không cẩn thận vấp ngã." Diệp Hiểu Hạ vội vàng cúi đầu che giấu gương mặt sưng đỏ.

Sắc trời tối, dì chủ nhà cũng không thấy rõ ràng, nghe cô nói như vậy thì gật gật đầu: " Người lớn rồi, đi đường phải cẩn thận một chút."

"Ân."

"Đúng rồi, Tiểu Hạ, tháng sau muốn trả tiền thuê nhà, các người là thuê một năm một đi, tháng sau dì đến thu tiền thuê nhà nga, một vạn tám." Dì chủ nhà cười tươi như hoa, nói đến tiền ánh mắt đều sáng.

Thân thể Diệp Hiểu Hạ cứng đờ, cô không biết dùng biểu cảm gì đối mặt dì chủ nhà, chỉ có thể cúi đầu đáp lung tung vài tiếng, rồi chạy ra ngoài.

Dọc đường đi, như có quỷ đuổi theo, Diệp Hiểu Hạ chạy rất nhanh, mở cửa phòng, rồi đóng cửa lại, lại đem toàn bộ khoá trong phòng ra khóa cửa, lúc này mới ngồi xuống đất thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Tại sao cô lại đen đủi như vậy? Tại sao cô lại đen đủi như vậy?

Diệp Hiểu Hạ một bên nghĩ như vậy, một bên cảm thấy mệt muốn chết. Ngày hôm nay thật sự là quá kích thích, bây giờ thần kinh mới dám buông lỏng, cô vẫn cảm thấy kinh hoảng.

Một khắc trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn không nhịn được mắng bản thân, Diệp Hiểu Hạ mi là đồ vô tâm, thời điểm này mi cư nhiên còn có thể ngủ được. Nhưng là, giống như lại có một thanh âm khác đang nói, dù sao cũng thiếu nhiều tiền như vậy, không ngủ thì tiền cũng sẽ không từ trên trời rơi xuống.

Vì thế, trong sự đấu tranh nội tâm, Diệp Hiểu Hạ ngủ gục ở cửa.

Đây là một giấc ngủ ngon, liền một giấc mỡ cũng không có, nếu không phải bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, đoán chừng cô còn có thể ngủ tiếp, ngủ đến chết mới thôi.

Đứng lên mở cửa, thì thấy bên ngoài có vài người mặc đồng phục xanh da trời, trên mặt bọn họ mang theo tươi cười: "Xin hỏi đây là nhà Bạch Thiên Minh tiên sinh phải không?"

Bạch Thiên Minh?

Đầu óc Diệp Hiểu Hạ còn đang mơ mơ màng màng lập tức tỉnh táo lại, cô nghiến răng nghiến lợi, hét lớn một tiếng: "Bạch Thiên Minh chết rồi."

Sau đó hung hăng đóng của phòng trước mặt mấy người đó.

Ngoài cửa yên tĩnh một hồi, lại vang lên tiếng đập cửa, Diệp Hiểu Hạ lười quan tâm, nhưng là những người đó thực chấp nhất, làm cô phiền lòng. Cô rốt cục nhịn không được lại mở cửa phòng ra, gào lên với mấy người đó: "Tôi nói Bạch Thiên Minh chết rồi. Các người không nghe thấy..."

"Xin hỏi ngài là Diệp Hiểu Hạ tiểu thư sao?" Người mặc đồng phục dẫn đầu, nhìn người trước mắt, đầu tóc rối bời, quần áo bẩn thỉu, trên mặt bị sưng một bên, hơn nữa tính khí làm người ta líu lưỡi kia.

Hắn nhân lúc Diệp Hiểu Hạ đang vội vàng dừng cơn bùng nổ lại, nhanh chóng nói: "Diệp Hiểu Hạ tiểu thư, chúng ta là nhân viên giao hàng của công ty CU, một tháng trước địa chỉ này đã đặt mua toàn bộ tin tức trò chơi “ Cực Hạn OL”, hôm nay chúng tôi đem máy chơi game đến, lúc 14h chiều nay trò chơi này sẽ bắt đầu mở, hi vọng ngài có thể trải qua một hành trình vui vẻ khó quên trong trò chơi."

Diệp Hiểu Hạ bị thanh âm này vang vọng làm choáng váng đầu óc, cô chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông mặc đồng phục trước mắt, thật lâu mới hỏi: "Anh không phải đến đòi tiền đi?"

"Không phải, Diệp tiểu thư, chúng tôi là nhân viên giao hàng." Người đàn ông mặc đồng phục vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, hoàn hảo cô gái này có thể nghe hiểu hắn đang nói cái gì.

"Mấy người không phải giả danh lừa tiền đi?" Mặt Diệp Hiểu Hạ không chút biểu cảm tiếp tục hoài nghi.

"Không phải, Diệp tiểu thư, chúng tôi là nhân viên giao hàng của công ty trò chơi CU." Người đàn ông mặc đồng phục vẫn cười như trước, bất quá đã hắc tuyến .

"Các người không phải là nghĩ vào phòng liền cướp tiền đi?" Diệp Hiểu Hạ nhìn nhìn hai người khác khiêng một cái thùng to đi sau hắn, mặt không biểu cảm tiếp tục hoài nghi.

"Không phải, Diệp tiểu thư, chúng tôi thật sự là nhân viên giao hàng của công ty trò chơi CU." Đầu người đàn ông mặc đồng phục đã đầy hắc tuyến.

"Tôi dựa vào cái gì để tin mấy người?"

Người đàn ông mặc đồng phục phảng phất nghe thấy trên trời có cái gì bay qua, một bên bay một bên hô: ngu ngốc, ngu ngốc…

"Đây là thẻ công tác của chúng ta..." Người đàn ông mặc đồng phục cảm thấy bản thân đã bị hắc tuyến bao phủ, hắn vội vã đem thẻ công tác của mình lấy ra cho Diệp Hiểu Hạ xem.

Diệp Hiểu Hạ cẩn thận lật xem trên dưới trái phải thẻ công tác kia một lần, rồi trả lại cho cái người kia. Nghiêng người cho bọn họ vào phòng, dù sao hiện tại cô là con rận không sợ ngứa hơn, cho dù bọn họ muốn tiền, cô cũng không có, chỉ còn một cái mạng.

Mấy người mặc đồng phục mang theo cái thùng vĩ đại kia đi vào phòng, nhất thời trợn tròn mắt, nơi này cũng là phòng ở a? Trừ bỏ bốn bức tường trống rỗng bên ngoài, trong phòng một mảnh hỗn độn, rỗng tuếch.

"Nhìn cái gì vậy?" Diệp Hiểu Hạ trừng mắt nhìn bọn họ, hừ mũi một cái, không phải là trong nhà bị đập phá sao? Trong hiện thực chưa thấy, trên TV còn chưa xem qua à?

"Nhà Diệp tiểu thư trang hoàng ..." Người đàn ông mặc đồng phục cảm thấy bản thân cũng đã là hắc tuyến: "Thực —— đơn giản."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện