Xe của Trần Đại về đến quán ăn Nguyệt Lâu đã là hai giờ sáng, hắn bế Tiểu Hy xuống thẳng tầng hầm rồi cho người đi gọi Lư Ninh tới. Lư Ninh là người chuyên phụ trách chữa trị các vết thương lớn nhỏ cho thành viên trong bang Hắc Miêu.
Tiểu Hy nằm trong phòng riêng của Trần Đại, căn phòng nối từ cửa sau phòng làm việc của hắn. Cô hé một bên mắt nhìn mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, có rất nhiều két sắt được lắp âm vào tường, trên kệ có nhiều bình cổ, đem đi bán chắc cũng được không ít tiền. Tuy đây là căn phòng dưới tầng hầm nhưng không hề có mùi ẩm mốc, mọi thứ đều rất sạch sẽ, trái ngược với bàn tay nhơ nhớp đẫm mùi máu tanh của Trần Đại.
Sắc mặt Tiểu Hy tái nhợt, hơi thở có phần nặng nề, viên đạn không biết điều ghim vào bắp tay trái khiến nửa phần thân trên của cô vô cùng đau nhức. Trần Đại ngồi một bên dùng khăn chậm mồ hôi trên trán cho cô, dù biết vết thương này không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng vẫn hết sức lo lắng.
Một lát sau Lư Ninh mang hộp sơ cứu đi vào, anh tưởng là Trần Đại bị thương nhưng lúc nhìn thấy một cô gái lạ hoắc nằm trên giường của Trần Đại anh có hơi giật mình. Căn phòng này ngoài anh ra lão đại chưa cho ai ra vào, thuộc hạ thân cận nhất cũng không được đừng nói là một người lạ.
"Nhanh lên, cô ấy chảy máu nhiều quá." Trần Đại đứng dịch qua một bên giục Lư Ninh.
Lư Ninh không suy nghĩ nhiều nhanh chóng soạn dụng cụ rồi xem xét vết thương. Viên đạn nằm không quá sâu, rất may không chạm tới xương, anh tiêm cho cô gái đang nhắm nghiền hai mắt một mũi thuốc gây tê rồi lấy dao chuẩn bị rạch một đường nhỏ để dễ lấy đạn.
"Dừng lại."
Ba người quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói.
Triệu Tử Hiên mặc kệ Trần Nhị lôi kéo tiến thẳng vào trong, anh bỏ qua con mắt thâm sâu của Trần Đại gạt Lư Ninh qua một bên nhìn kỹ vết thương của vợ mình rồi cau mày nói.
"Dao mổ không khử trùng sẽ để lại sẹo rất khó coi, lấy cho tôi một bình rượu và một cái bật lửa lại đây tôi tự làm."
Tiểu Hy mím môi nhìn khuôn mặt lo lắng của chồng mình rồi nhìn sang ánh mắt muốn giết người của Trần Đại. Trời ạ, lúc nào cũng sợ bọn chúng tra được cô và anh là vợ chồng mà bây giờ lại bày ra trước mặt cho người ta xem, còn làm lố thêm chút nữa sợ rằng lát nữa cả cô và anh bị đạn bắn thủng như cái rổ mất.
Tiểu Hy sợ Trần Đại nghi ngờ nên thều thào lên tiếng dời sự chú ý: "Anh thì biết gì mà làm chứ? Tôi không thích, để anh da đen này làm đi." Cô không biết tên bác sĩ này tên gì, gọi như vậy cho dễ phân biệt.
Lư Ninh trợn mắt, da của anh chỉ hơi ngăm thôi, đen lúc nào chứ?
"Cô còn nói tiếp tôi sẽ may cái miệng của cô lại." Triệu Tử Hiên dừng một chút, cảm nhận được không khí quái đản xung quanh mình, anh miễn cưỡng nói một câu chữa cháy: "Người phụ nữ đi bên cạnh lão đại không thể quá khó coi."
Khốn nạn thật, rõ ràng là vợ của mình, là mình mang sính lễ đi rước về, hôn thú minh bạch, pháp luật công nhận vậy mà bây giờ phải gán ghép cho người khác, cảm giác này còn đáng ghét hơn là bị chó cắn.
Nhờ câu biện minh kịp thời này của Triệu Tử Hiên mà khuôn mặt của Trần Đại mới giãn ra đôi chút, hắn hất cằm bảo Lư Ninh đi chuẩn bị theo lời Triệu Tử Hiên nói. Bọn họ là xã hội đen, trúng đạn bị thương như cơm bữa, cơ thể bị sẹo cũng là đều hết sức bình thường nên Lư Ninh có hơi qua loa nhưng Triệu Tử Hiên nói đúng, người phụ nữ mà hắn chọn không thể vì hắn mà chịu thiệt được.
Tiểu Hy không dám nhìn chồng quá lâu, cô quay mặt vào tường mỉm cười hạnh phúc, chồng của cô soái chẳng ai bằng.
Một lát sau Lư Ninh mang rượu và bật lửa đưa cho Triệu Tử Hiên rồi đứng một bên xem thử tay nghề. Anh khử trùng dao bằng rượu rồi hơ dưới ngọn lửa nhỏ, nhìn bàn tay run rẩy bấu chặt ga giường của Tiểu Hy anh rất muốn nắm lấy, muốn nói một câu trấn an nhưng không thể làm được.
Trong khi những mong muốn của anh chỉ được giữ trong đầu thì Trần Đại lại ngang nhiên leo lên giường nắm lấy tay của Tiểu Hy dỗ ngọt: "Tiểu Hy ngoan, chỉ đau một chút thôi, xong rồi sẽ không sao nữa."
Chết tiệt! Triệu Tử Hiên siết chặt tay cầm dao hận không thể đâm cho Trần Đại một nhát, đợi đến khi anh phá được án rồi thì cái tên nhận vơ vợ của anh phải bị ngâm dưới thùng dầu mới hả giận.
Tiểu Hy liếc nhìn khuôn mặt đã đen thành một mẫu của Triệu Tử Hiên thì rất vừa bụng, bây giờ anh đã thấy giá trị của vợ anh chưa?
Triệu Tử Hiên tạm thời bỏ bình giấm qua một bên tập trung vào vết thương của Tiểu Hy, ngón tay cái sờ nhẹ vào miệng vết thương rồi không báo trước rạch nhẹ một đường thật ngắn. Một mũi thuốc gây tê không đủ để khỏa lấp cơn đau của Tiểu Hy, nhìn cô nhắm tịt hai mắt rít lên một tiếng, trái tim của anh cũng co thắt lại.
Triệu Tử Hiên làm nhanh nhất có thể, anh vạch miệng vết thương thật nhẹ dồn hết sự tập trung lôi viên đạn ra ngoài. Làm cảnh sát bao nhiêu năm, bị trúng đạn không ít lần, những lúc nguy cấp đều một mình tự xử lý nhưng cảm giác lúc đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau, người đang bị thương là vợ của anh.
Viên đạn rất nhanh đã được lấy ra, hai mắt Triệu Tử Hiên khẽ nheo lại khi trông thấy kích thước của viên đạn, anh tạm thời để nó sang một bên cầm máu cho Tiểu Hy trước.
Tiểu Hy lả đi vì mất sức nhưng từ đầu đến cuối không hề kêu la, đối với một cô gái bình thường đây có lẽ là một chuyện vô cùng kinh hãi nhưng với cô lại không hề có cảm giác đó. Anh khử trùng vết thương cho cô, bôi thuốc rồi băng bó lại. Ở đây không có loại thuốc đặc trị, phải tìm cách đưa cô đi điều trị cẩn thận mới không bị nhiễm trùng.
Suốt quá trình lấy viên đạn ra ngoài Trần Đại không hề buông tay Tiểu Hy, cô cũng không hề siết tay hắn như hắn đã nghĩ, hắn vô cùng tò mò về gái này, liều lĩnh có thừa mà nghị lực cũng chẳng thua ai.
"Tối nay em nghỉ lại đây đi anh sẽ chăm sóc cho em." Trần Đại phá lệ dịu dàng vuốt tóc một cô gái, điều mà những bóng hồng đi qua đời hắn chưa một ai có diễm phúc được thử.
Nhưng Tiểu Hy cũng không muốn thử, cô tránh qua một bên khó khăn ngồi dậy chậm rãi nói: "Em muốn về nhà, em ngủ bên ngoài ba sẽ đánh gãy chân của em."
Đây vừa là nói thật vừa là để tránh né, điện thoại của cô bị Lâm Tố Tố đập nát vẫn chưa mua lại, bây giờ cũng đã gần ba giờ sáng, có lẽ ba của cô đã lật tung mọi nơi để tìm cô rồi. Vả lại ai biết cái tên háo sắc này có lợi dụng đụng chạm gì không, mà hai mắt Triệu Tử Hiên đã đỏ ngầu sắp nứt ra tới nơi.
Triệu Tử Hiên thầm khen Tiểu Hy rất biết cách từ chối, anh cũng nhanh miệng lên tiếng để đưa cô đi: "Em tiện đường về ngang nhà của cô ấy, hay là để em cho quá giang một đoạn." Anh chuyển đề tài dời đi sự chú ý của hắn: "Lão đại, viên đạn này hình như là nhắm vào anh, mà thủ phạm không phải là cảnh sát."
Đây là cỡ đạn 9x19 Luger dùng cho súng ngắn nhưng đơn vị của anh không thuộc biên chế sử dụng loại đạn này, chắc chắn là có người ngoài lợi dụng cơ hội muốn giết Trần Đại nhưng may mắn cho hắn là có Tiểu Hy chịu thay.
Tiểu Hy nằm trong phòng riêng của Trần Đại, căn phòng nối từ cửa sau phòng làm việc của hắn. Cô hé một bên mắt nhìn mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp, có rất nhiều két sắt được lắp âm vào tường, trên kệ có nhiều bình cổ, đem đi bán chắc cũng được không ít tiền. Tuy đây là căn phòng dưới tầng hầm nhưng không hề có mùi ẩm mốc, mọi thứ đều rất sạch sẽ, trái ngược với bàn tay nhơ nhớp đẫm mùi máu tanh của Trần Đại.
Sắc mặt Tiểu Hy tái nhợt, hơi thở có phần nặng nề, viên đạn không biết điều ghim vào bắp tay trái khiến nửa phần thân trên của cô vô cùng đau nhức. Trần Đại ngồi một bên dùng khăn chậm mồ hôi trên trán cho cô, dù biết vết thương này không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng vẫn hết sức lo lắng.
Một lát sau Lư Ninh mang hộp sơ cứu đi vào, anh tưởng là Trần Đại bị thương nhưng lúc nhìn thấy một cô gái lạ hoắc nằm trên giường của Trần Đại anh có hơi giật mình. Căn phòng này ngoài anh ra lão đại chưa cho ai ra vào, thuộc hạ thân cận nhất cũng không được đừng nói là một người lạ.
"Nhanh lên, cô ấy chảy máu nhiều quá." Trần Đại đứng dịch qua một bên giục Lư Ninh.
Lư Ninh không suy nghĩ nhiều nhanh chóng soạn dụng cụ rồi xem xét vết thương. Viên đạn nằm không quá sâu, rất may không chạm tới xương, anh tiêm cho cô gái đang nhắm nghiền hai mắt một mũi thuốc gây tê rồi lấy dao chuẩn bị rạch một đường nhỏ để dễ lấy đạn.
"Dừng lại."
Ba người quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói.
Triệu Tử Hiên mặc kệ Trần Nhị lôi kéo tiến thẳng vào trong, anh bỏ qua con mắt thâm sâu của Trần Đại gạt Lư Ninh qua một bên nhìn kỹ vết thương của vợ mình rồi cau mày nói.
"Dao mổ không khử trùng sẽ để lại sẹo rất khó coi, lấy cho tôi một bình rượu và một cái bật lửa lại đây tôi tự làm."
Tiểu Hy mím môi nhìn khuôn mặt lo lắng của chồng mình rồi nhìn sang ánh mắt muốn giết người của Trần Đại. Trời ạ, lúc nào cũng sợ bọn chúng tra được cô và anh là vợ chồng mà bây giờ lại bày ra trước mặt cho người ta xem, còn làm lố thêm chút nữa sợ rằng lát nữa cả cô và anh bị đạn bắn thủng như cái rổ mất.
Tiểu Hy sợ Trần Đại nghi ngờ nên thều thào lên tiếng dời sự chú ý: "Anh thì biết gì mà làm chứ? Tôi không thích, để anh da đen này làm đi." Cô không biết tên bác sĩ này tên gì, gọi như vậy cho dễ phân biệt.
Lư Ninh trợn mắt, da của anh chỉ hơi ngăm thôi, đen lúc nào chứ?
"Cô còn nói tiếp tôi sẽ may cái miệng của cô lại." Triệu Tử Hiên dừng một chút, cảm nhận được không khí quái đản xung quanh mình, anh miễn cưỡng nói một câu chữa cháy: "Người phụ nữ đi bên cạnh lão đại không thể quá khó coi."
Khốn nạn thật, rõ ràng là vợ của mình, là mình mang sính lễ đi rước về, hôn thú minh bạch, pháp luật công nhận vậy mà bây giờ phải gán ghép cho người khác, cảm giác này còn đáng ghét hơn là bị chó cắn.
Nhờ câu biện minh kịp thời này của Triệu Tử Hiên mà khuôn mặt của Trần Đại mới giãn ra đôi chút, hắn hất cằm bảo Lư Ninh đi chuẩn bị theo lời Triệu Tử Hiên nói. Bọn họ là xã hội đen, trúng đạn bị thương như cơm bữa, cơ thể bị sẹo cũng là đều hết sức bình thường nên Lư Ninh có hơi qua loa nhưng Triệu Tử Hiên nói đúng, người phụ nữ mà hắn chọn không thể vì hắn mà chịu thiệt được.
Tiểu Hy không dám nhìn chồng quá lâu, cô quay mặt vào tường mỉm cười hạnh phúc, chồng của cô soái chẳng ai bằng.
Một lát sau Lư Ninh mang rượu và bật lửa đưa cho Triệu Tử Hiên rồi đứng một bên xem thử tay nghề. Anh khử trùng dao bằng rượu rồi hơ dưới ngọn lửa nhỏ, nhìn bàn tay run rẩy bấu chặt ga giường của Tiểu Hy anh rất muốn nắm lấy, muốn nói một câu trấn an nhưng không thể làm được.
Trong khi những mong muốn của anh chỉ được giữ trong đầu thì Trần Đại lại ngang nhiên leo lên giường nắm lấy tay của Tiểu Hy dỗ ngọt: "Tiểu Hy ngoan, chỉ đau một chút thôi, xong rồi sẽ không sao nữa."
Chết tiệt! Triệu Tử Hiên siết chặt tay cầm dao hận không thể đâm cho Trần Đại một nhát, đợi đến khi anh phá được án rồi thì cái tên nhận vơ vợ của anh phải bị ngâm dưới thùng dầu mới hả giận.
Tiểu Hy liếc nhìn khuôn mặt đã đen thành một mẫu của Triệu Tử Hiên thì rất vừa bụng, bây giờ anh đã thấy giá trị của vợ anh chưa?
Triệu Tử Hiên tạm thời bỏ bình giấm qua một bên tập trung vào vết thương của Tiểu Hy, ngón tay cái sờ nhẹ vào miệng vết thương rồi không báo trước rạch nhẹ một đường thật ngắn. Một mũi thuốc gây tê không đủ để khỏa lấp cơn đau của Tiểu Hy, nhìn cô nhắm tịt hai mắt rít lên một tiếng, trái tim của anh cũng co thắt lại.
Triệu Tử Hiên làm nhanh nhất có thể, anh vạch miệng vết thương thật nhẹ dồn hết sự tập trung lôi viên đạn ra ngoài. Làm cảnh sát bao nhiêu năm, bị trúng đạn không ít lần, những lúc nguy cấp đều một mình tự xử lý nhưng cảm giác lúc đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau, người đang bị thương là vợ của anh.
Viên đạn rất nhanh đã được lấy ra, hai mắt Triệu Tử Hiên khẽ nheo lại khi trông thấy kích thước của viên đạn, anh tạm thời để nó sang một bên cầm máu cho Tiểu Hy trước.
Tiểu Hy lả đi vì mất sức nhưng từ đầu đến cuối không hề kêu la, đối với một cô gái bình thường đây có lẽ là một chuyện vô cùng kinh hãi nhưng với cô lại không hề có cảm giác đó. Anh khử trùng vết thương cho cô, bôi thuốc rồi băng bó lại. Ở đây không có loại thuốc đặc trị, phải tìm cách đưa cô đi điều trị cẩn thận mới không bị nhiễm trùng.
Suốt quá trình lấy viên đạn ra ngoài Trần Đại không hề buông tay Tiểu Hy, cô cũng không hề siết tay hắn như hắn đã nghĩ, hắn vô cùng tò mò về gái này, liều lĩnh có thừa mà nghị lực cũng chẳng thua ai.
"Tối nay em nghỉ lại đây đi anh sẽ chăm sóc cho em." Trần Đại phá lệ dịu dàng vuốt tóc một cô gái, điều mà những bóng hồng đi qua đời hắn chưa một ai có diễm phúc được thử.
Nhưng Tiểu Hy cũng không muốn thử, cô tránh qua một bên khó khăn ngồi dậy chậm rãi nói: "Em muốn về nhà, em ngủ bên ngoài ba sẽ đánh gãy chân của em."
Đây vừa là nói thật vừa là để tránh né, điện thoại của cô bị Lâm Tố Tố đập nát vẫn chưa mua lại, bây giờ cũng đã gần ba giờ sáng, có lẽ ba của cô đã lật tung mọi nơi để tìm cô rồi. Vả lại ai biết cái tên háo sắc này có lợi dụng đụng chạm gì không, mà hai mắt Triệu Tử Hiên đã đỏ ngầu sắp nứt ra tới nơi.
Triệu Tử Hiên thầm khen Tiểu Hy rất biết cách từ chối, anh cũng nhanh miệng lên tiếng để đưa cô đi: "Em tiện đường về ngang nhà của cô ấy, hay là để em cho quá giang một đoạn." Anh chuyển đề tài dời đi sự chú ý của hắn: "Lão đại, viên đạn này hình như là nhắm vào anh, mà thủ phạm không phải là cảnh sát."
Đây là cỡ đạn 9x19 Luger dùng cho súng ngắn nhưng đơn vị của anh không thuộc biên chế sử dụng loại đạn này, chắc chắn là có người ngoài lợi dụng cơ hội muốn giết Trần Đại nhưng may mắn cho hắn là có Tiểu Hy chịu thay.
Danh sách chương