Tiểu Hy đang ngà ngà trong men rượu chợt thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua, cô cười gian nói với anh trai.
"Phong đại ca, anh nói đúng, sau này em sẽ tìm được người tốt hơn Triệu Tử Hiên cả vạn lần."
Nói xong Tiểu Hy cầm theo chai bia đi qua tới bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống bên cạnh một người đàn ông.
"Trùng hợp quá, anh đi uống rượu sao?" Tiểu Hy trưng cái mặt say xỉn ra hỏi.
Hàn Đăng Kỳ không nghĩ là sẽ gặp được cô ở đây, hắn nhìn đôi má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng của Tiểu Hy mà trái tim rộn ràng nhảy múa, vội vội vàng vàng cầm chai bia trên bàn cụng vào chai của Tiểu Hy.
"Anh đi gặp bạn, em đi cùng Tử Hiên sao?"
Tiểu Hy nốc một ngụm rượu rồi phất tay chu môi nói: "Em và anh ta ly hôn rồi, cái tên tệ bạc đó chán lắm, em có hứng thú với anh hơn."
Cô chạm nhẹ ngón tay lên môi Hàn Đăng Kỳ trêu chọc, Hàn Đăng Kỳ quắn quéo ngón chân cố kìm lòng mình lại, thời tới rồi, trời độ rồi.
"Tiểu Hy, nếu em đồng ý theo anh thì lúc nào cũng được." Hắn thích cô lâu rồi, rất nhiều lần đề nghị cô đi theo mình nhưng cô đều từ chối, lần gần nhất còn xách dao đòi giết hắn, lần này cô ấy đã nghĩ thông rồi.
Tiểu Hy giấu vẻ mặt coi thường của mình vào trong tươi cười với hắn, con cáo này bị mất đuôi rồi sao? Dễ dụ quá.
"Đăng Kỳ, kể từ hôm nay anh đi đâu em theo đó." Cô kề sát vào tai Hàn Đăng Kỳ nói nhỏ: "Cho dù anh có buôn hàng cấm em cũng theo."
Tiểu Hy rời khỏi tai Hàn Đăng Kỳ tiếp tục nhấp thêm một ngụm rượu. Hàn Đăng Kỳ ngây người nhìn cô thật kỹ, cô biết hắn đang buôn hàng cấm sao?
Trương Hàn Phong thấy em gái mình ve vãn đàn ông liền đi tới kéo về: "Con bé này, mày say lắm rồi đi về thôi."
Anh còn tưởng đứa em gái ngốc này sẽ đau buồn rất lâu, ai ngờ mới bỏ chồng đã chạy đi kiếm người khác, là ai dạy nó cách sống phóng túng này vậy?
Hàn Đăng Kỳ nhíu mày nhìn Trương Hàn Phong: "Anh có quan hệ gì với Tiểu Hy vậy?"
Trương Hàn Phong lúc này mới nhìn kỹ diện mạo của Hàn Đăng Kỳ, đây không phải là cái tên đứng cùng Triệu xấu xa vào cái đêm đó sao? Phải tránh, phải tránh mới được.
Trương Hàn Phong kéo em gái giấu sau lưng mình trừng mắt hâm dọa người đối diện.
"Tôi là anh trai của nó, sau này các người tránh xa em gái tôi một chút, quen biết với Triệu Tử Hiên kia không có ai tốt cả."
Nói xong anh kéo Tiểu Hy rời khỏi quán rượu, Hàn Đăng Kỳ đăm chiêu nhìn theo, nói như vậy Tiểu Hy thật sự đã ly hôn với Triệu Tử Hiên rồi sao? Thời cơ vàng đã đến rồi.
...
Tiểu Hy yên vị trên chiếc mô tô phân phối lớn của anh trai, hai mắt sáng quắc như đèn ô tô nhìn xa xa phía trước. Chắc chắn Triệu Tử Hiên có chuyện bí mật đang giấu cô, cô phải nhân cơ hội này điều tra mới được. Triệu Tử Hiên, em sẽ khiến trái tim anh luôn có hình bóng của em.
*******
Mười hai giờ đêm Triệu Tử Hiên vẫn chưa ngủ, anh nhắm mắt rồi lại mở mắt đợi chờ ai đó, lần trước cũng giờ này Tiểu Hy lén lút leo lên giường ôm anh còn đổ thừa do chính anh đi bắt cô ấy về, hôm nay có như vậy nữa không?
Một giờ rồi hai giờ, chiếc giường rộng chỉ một mình anh cô đơn lẻ bóng. Triệu Tử Hiên trở mình lấy laptop mở đoạn camera ghi lại vào mấy tuần trước.
Cô gái nhỏ nhắn chật vật với tường rào cao chót vót, hai chân đung đưa tìm cách lẻn vào đây, anh phì cười rồi bất chợt thở dài. Buổi sáng còn nói sẽ lo cơm cho anh ngày ba bữa mà thoắt cái đã dứt áo ra đi, bạt bẽo thật.
*****
Sáng hôm sau Tiểu Hy thức dậy trên chiếc giường chật hẹp ở căn gác cũ kỹ, cô liếc nhìn điện thoại không một tin nhắn cũng không một cuộc gọi nhỡ từ Triệu Tử Hiên, xem ra trong lòng anh ấy cô thật sự không quan trọng. Được thôi anh không xem em quan trọng, vậy thì em tự làm cho mình quan trọng trong mắt anh.
Tiểu Hy xuống nhà nhìn mấy kệ sách nhàm chám, cô xuống bếp tùy tiện bóc một lát bánh mì cho vào miệng rồi đi ra cửa sổ trước nhà nhìn ngó xung quanh. Sao không ai tới tìm cô vậy?
Tiểu Hy chán nản định đi vào nhà thì tiếng động cơ ô tô truyền đến, cô phấn khích quay đầu nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt chó má của Hàn Đăng Kỳ thì khuôn mặt lập tức tối sầm lại.
Hàn Đăng Kỳ mặc vest thanh lịch, tóc vuốt keo bóng bẩy ôm bó hoa hồng tươi cười đứng trước mặt Tiểu Hy.
"Em yêu, chúc em buổi sáng vui vẻ."
Hai mắt Tiểu Hy giật giật, lát bánh mì còn nguyên trên miệng vẫn chưa kịp nhai, cô chỉ mới thả thính có mấy câu mà hắn đã dính bẫy rồi, hình tượng tàn độc của hắn trong lòng cô phai nhạt quá.
Tiểu Hy gượng nặn một nụ cười thật đẹp nhận lấy bó hoa: "Cảm ơn anh."
Đồ chó chết.
Tâm trạng của Hàn Đăng Kỳ cực kỳ tốt, hắn nắm tay Tiểu Hy hứa hẹn: "Tiểu Hy à, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt, quên thằng Tử Hiên tệ bạc đó đi, anh sẽ chăm lo cho em như một bà hoàng."
Tiểu Hy không hiểu ở cái thế giới quái quỷ này có năng lực gì mà biến một Hàn Đăng Kỳ ngầu lòi không cần suy nghĩ đã chĩa súng bắn chết cô, bây giờ lại trở nên ngu ngốc như vậy nhưng càng ngốc càng tốt, càng dễ lợi dụng.
Tiểu Hy cắn cắn môi bước tới nói nhỏ với Hàn Đăng Kỳ: "Nếu anh muốn bảo vệ em thì phải để em bên cạnh anh mỗi lúc, em đang thất nghiệp anh tìm việc làm cho em đi."
Hàn Đăng Kỳ đang trong đà hưng phấn vỗ ngực khoe khoang: "Anh rất nhiều tiền, em chỉ cần theo anh, anh nuôi em."
Buồn nôn, Tiểu Hy vờ giận dỗi quay lưng đi, Hàn Đăng Kỳ vội kéo cô lại.
"Em sao vậy? Anh nói sai gì sai?"
"Em không muốn anh giống như Triệu Tử Hiên, coi thường em ăn bám rồi không cần em nữa." Tiểu Hy vờ đưa tay chậm chậm nước mắt dù không có nổi nửa giọt.
Hàn Đăng Kỳ sợ người đẹp giận liền nhỏ giọng thương lượng.
"Thôi được rồi, được rồi, anh chiều em, anh sẽ sắp xếp việc làm để em được ở gần anh có được không?"
"Ừm." Tiểu Hy ngừng khóc: "Đi nhanh đi."
Cô làm gì phải gấp như vậy? Hắn còn chưa được vào nhà. Thôi vậy, đi gặp lão đại thương lượng trước, để cô làm vài việc lặt vặt giải khuây cũng được.
Hàn Đăng Kỳ tạm biệt Tiểu Hy, chiếc Rolls royce màu đỏ rời đi rồi chiếc Audi màu đen nhám mới xuất hiện.
Triệu Tử Hiên hạ kính xe nhìn Tiểu Hy, khuôn mặt sa sầm lại, cô chê anh làm việc phạm pháp, vậy bây giờ qua lại với Hàn Đăng Kỳ là có ý gì? Trương Tiểu Hy, em đang đứng núi này mà trông núi nọ sao? Uổng công tôi nhớ em như vậy.
Triệu Tử Hiên xuống xe bước thật nhanh về phía Tiểu Hy hét lên.
"Trương Tiểu Hy, đứng lại đó."
"Phong đại ca, anh nói đúng, sau này em sẽ tìm được người tốt hơn Triệu Tử Hiên cả vạn lần."
Nói xong Tiểu Hy cầm theo chai bia đi qua tới bàn bên cạnh cửa sổ ngồi xuống bên cạnh một người đàn ông.
"Trùng hợp quá, anh đi uống rượu sao?" Tiểu Hy trưng cái mặt say xỉn ra hỏi.
Hàn Đăng Kỳ không nghĩ là sẽ gặp được cô ở đây, hắn nhìn đôi má ửng hồng, đôi môi đỏ mọng của Tiểu Hy mà trái tim rộn ràng nhảy múa, vội vội vàng vàng cầm chai bia trên bàn cụng vào chai của Tiểu Hy.
"Anh đi gặp bạn, em đi cùng Tử Hiên sao?"
Tiểu Hy nốc một ngụm rượu rồi phất tay chu môi nói: "Em và anh ta ly hôn rồi, cái tên tệ bạc đó chán lắm, em có hứng thú với anh hơn."
Cô chạm nhẹ ngón tay lên môi Hàn Đăng Kỳ trêu chọc, Hàn Đăng Kỳ quắn quéo ngón chân cố kìm lòng mình lại, thời tới rồi, trời độ rồi.
"Tiểu Hy, nếu em đồng ý theo anh thì lúc nào cũng được." Hắn thích cô lâu rồi, rất nhiều lần đề nghị cô đi theo mình nhưng cô đều từ chối, lần gần nhất còn xách dao đòi giết hắn, lần này cô ấy đã nghĩ thông rồi.
Tiểu Hy giấu vẻ mặt coi thường của mình vào trong tươi cười với hắn, con cáo này bị mất đuôi rồi sao? Dễ dụ quá.
"Đăng Kỳ, kể từ hôm nay anh đi đâu em theo đó." Cô kề sát vào tai Hàn Đăng Kỳ nói nhỏ: "Cho dù anh có buôn hàng cấm em cũng theo."
Tiểu Hy rời khỏi tai Hàn Đăng Kỳ tiếp tục nhấp thêm một ngụm rượu. Hàn Đăng Kỳ ngây người nhìn cô thật kỹ, cô biết hắn đang buôn hàng cấm sao?
Trương Hàn Phong thấy em gái mình ve vãn đàn ông liền đi tới kéo về: "Con bé này, mày say lắm rồi đi về thôi."
Anh còn tưởng đứa em gái ngốc này sẽ đau buồn rất lâu, ai ngờ mới bỏ chồng đã chạy đi kiếm người khác, là ai dạy nó cách sống phóng túng này vậy?
Hàn Đăng Kỳ nhíu mày nhìn Trương Hàn Phong: "Anh có quan hệ gì với Tiểu Hy vậy?"
Trương Hàn Phong lúc này mới nhìn kỹ diện mạo của Hàn Đăng Kỳ, đây không phải là cái tên đứng cùng Triệu xấu xa vào cái đêm đó sao? Phải tránh, phải tránh mới được.
Trương Hàn Phong kéo em gái giấu sau lưng mình trừng mắt hâm dọa người đối diện.
"Tôi là anh trai của nó, sau này các người tránh xa em gái tôi một chút, quen biết với Triệu Tử Hiên kia không có ai tốt cả."
Nói xong anh kéo Tiểu Hy rời khỏi quán rượu, Hàn Đăng Kỳ đăm chiêu nhìn theo, nói như vậy Tiểu Hy thật sự đã ly hôn với Triệu Tử Hiên rồi sao? Thời cơ vàng đã đến rồi.
...
Tiểu Hy yên vị trên chiếc mô tô phân phối lớn của anh trai, hai mắt sáng quắc như đèn ô tô nhìn xa xa phía trước. Chắc chắn Triệu Tử Hiên có chuyện bí mật đang giấu cô, cô phải nhân cơ hội này điều tra mới được. Triệu Tử Hiên, em sẽ khiến trái tim anh luôn có hình bóng của em.
*******
Mười hai giờ đêm Triệu Tử Hiên vẫn chưa ngủ, anh nhắm mắt rồi lại mở mắt đợi chờ ai đó, lần trước cũng giờ này Tiểu Hy lén lút leo lên giường ôm anh còn đổ thừa do chính anh đi bắt cô ấy về, hôm nay có như vậy nữa không?
Một giờ rồi hai giờ, chiếc giường rộng chỉ một mình anh cô đơn lẻ bóng. Triệu Tử Hiên trở mình lấy laptop mở đoạn camera ghi lại vào mấy tuần trước.
Cô gái nhỏ nhắn chật vật với tường rào cao chót vót, hai chân đung đưa tìm cách lẻn vào đây, anh phì cười rồi bất chợt thở dài. Buổi sáng còn nói sẽ lo cơm cho anh ngày ba bữa mà thoắt cái đã dứt áo ra đi, bạt bẽo thật.
*****
Sáng hôm sau Tiểu Hy thức dậy trên chiếc giường chật hẹp ở căn gác cũ kỹ, cô liếc nhìn điện thoại không một tin nhắn cũng không một cuộc gọi nhỡ từ Triệu Tử Hiên, xem ra trong lòng anh ấy cô thật sự không quan trọng. Được thôi anh không xem em quan trọng, vậy thì em tự làm cho mình quan trọng trong mắt anh.
Tiểu Hy xuống nhà nhìn mấy kệ sách nhàm chám, cô xuống bếp tùy tiện bóc một lát bánh mì cho vào miệng rồi đi ra cửa sổ trước nhà nhìn ngó xung quanh. Sao không ai tới tìm cô vậy?
Tiểu Hy chán nản định đi vào nhà thì tiếng động cơ ô tô truyền đến, cô phấn khích quay đầu nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt chó má của Hàn Đăng Kỳ thì khuôn mặt lập tức tối sầm lại.
Hàn Đăng Kỳ mặc vest thanh lịch, tóc vuốt keo bóng bẩy ôm bó hoa hồng tươi cười đứng trước mặt Tiểu Hy.
"Em yêu, chúc em buổi sáng vui vẻ."
Hai mắt Tiểu Hy giật giật, lát bánh mì còn nguyên trên miệng vẫn chưa kịp nhai, cô chỉ mới thả thính có mấy câu mà hắn đã dính bẫy rồi, hình tượng tàn độc của hắn trong lòng cô phai nhạt quá.
Tiểu Hy gượng nặn một nụ cười thật đẹp nhận lấy bó hoa: "Cảm ơn anh."
Đồ chó chết.
Tâm trạng của Hàn Đăng Kỳ cực kỳ tốt, hắn nắm tay Tiểu Hy hứa hẹn: "Tiểu Hy à, sau này anh sẽ đối xử với em thật tốt, quên thằng Tử Hiên tệ bạc đó đi, anh sẽ chăm lo cho em như một bà hoàng."
Tiểu Hy không hiểu ở cái thế giới quái quỷ này có năng lực gì mà biến một Hàn Đăng Kỳ ngầu lòi không cần suy nghĩ đã chĩa súng bắn chết cô, bây giờ lại trở nên ngu ngốc như vậy nhưng càng ngốc càng tốt, càng dễ lợi dụng.
Tiểu Hy cắn cắn môi bước tới nói nhỏ với Hàn Đăng Kỳ: "Nếu anh muốn bảo vệ em thì phải để em bên cạnh anh mỗi lúc, em đang thất nghiệp anh tìm việc làm cho em đi."
Hàn Đăng Kỳ đang trong đà hưng phấn vỗ ngực khoe khoang: "Anh rất nhiều tiền, em chỉ cần theo anh, anh nuôi em."
Buồn nôn, Tiểu Hy vờ giận dỗi quay lưng đi, Hàn Đăng Kỳ vội kéo cô lại.
"Em sao vậy? Anh nói sai gì sai?"
"Em không muốn anh giống như Triệu Tử Hiên, coi thường em ăn bám rồi không cần em nữa." Tiểu Hy vờ đưa tay chậm chậm nước mắt dù không có nổi nửa giọt.
Hàn Đăng Kỳ sợ người đẹp giận liền nhỏ giọng thương lượng.
"Thôi được rồi, được rồi, anh chiều em, anh sẽ sắp xếp việc làm để em được ở gần anh có được không?"
"Ừm." Tiểu Hy ngừng khóc: "Đi nhanh đi."
Cô làm gì phải gấp như vậy? Hắn còn chưa được vào nhà. Thôi vậy, đi gặp lão đại thương lượng trước, để cô làm vài việc lặt vặt giải khuây cũng được.
Hàn Đăng Kỳ tạm biệt Tiểu Hy, chiếc Rolls royce màu đỏ rời đi rồi chiếc Audi màu đen nhám mới xuất hiện.
Triệu Tử Hiên hạ kính xe nhìn Tiểu Hy, khuôn mặt sa sầm lại, cô chê anh làm việc phạm pháp, vậy bây giờ qua lại với Hàn Đăng Kỳ là có ý gì? Trương Tiểu Hy, em đang đứng núi này mà trông núi nọ sao? Uổng công tôi nhớ em như vậy.
Triệu Tử Hiên xuống xe bước thật nhanh về phía Tiểu Hy hét lên.
"Trương Tiểu Hy, đứng lại đó."
Danh sách chương