Triệu Tử Hiên nhẹ cười nói với Hàn Đăng Kỳ: "Nói với lão đại chỗ tớ còn rất nhiều hàng tốt, nếu ông ấy thấy hứng thú thì tớ sẽ không để ông ấy chịu thiệt."
Hàn Đăng Kỳ cười tươi vỗ vỗ vai Triệu Tử Hiên: "Tớ có bạn như cậu đúng là nở mặt nở mày."
*
Tiểu Hy đợi thím Chu nấu súp vừa xong liền xung phong múc súp ra bát. Cô mang cái nồi đứng vào góc bếp, nhìn trước nhìn sau không có ai để ý liền mở gói thuốc bột đổ vào chén canh vừa múc ra.
"Mợ chủ cẩn thận coi chừng bị bỏng." Thím Chu vừa đổ thức ăn ra đĩa vừa nhắc nhở.
Tiểu Hy có tật giật mình run tay lỡ đổ hết gói thuốc bột vào chén súp còn đang nóng hổi. Chết rồi, cô chỉ định bỏ một ít thôi, nhiều thế này chắc hắn phải nhập viện vì mất sức mất.
Với bản tính lương thiện của mình, Tiểu Hy quyết định đổ bớt nước súp đi nhưng ý nghĩ còn chưa thoát ra khỏi não thì hai người kia đang từ trên lầu đi xuống. Cô nhìn khuôn mặt trời đánh của Hàn Đăng Kỳ rồi nhìn chén canh đang nghi ngút khói, đến đây gặp riêng chồng bà chắc chắn không có ý tốt gì, vậy thì bà đây sẽ giúp cái mông của cưng nở hoa.
Tiểu Hy mang ba chén súp ra ngoài bàn ăn, thức ăn cũng nhanh chóng được dọn lên.
Hàn Đăng Kỳ đứng nói với Triệu Tử Hiên mấy câu gì đó rồi muốn ra về, Tiểu Hy vội vội vàng vàng chạy tới kéo tay hắn lại.
"Anh ở lại ăn sáng rồi hẵng về, sáng nay thím Chu nấu nhiều món ngon lắm."
Hàn Đăng Kỳ nhìn xuống tay mình đáy lòng lập tức nhảy múa, lúc nãy còn từ chối hắn, xem ra hối hận rồi.
"Được rồi, em đã có lòng anh làm sao nỡ từ chối."
Tiểu Hy cầm khuỷu tay Hàn Đăng Kỳ như sợ hắn sẽ đi mất, cô kéo hắn về phía bàn ăn còn chu đáo kéo ghế cho hắn ngồi.
Triệu Tử Hiên vẫn còn đứng ở chỗ cũ, hắn cau mày nhìn hai người bọn họ cười cười nói nói. Hình như Trương Tiểu Hy quên một chuyện quan trọng rồi, anh mới là chồng của cô.
Bàn ăn chỉ có hai người, Tiểu Hy quay đầu lại nhìn Triệu Tử Hiên gọi: "Ông xã, tới ăn sáng thôi."
Một tiếng "ông xã" ngọt lịm này làm khó chịu trong lòng Triệu Tử Hiên vơi đi đôi chút. Anh tiến tới bàn ăn ngồi xuống.
Tiểu Hy hôm nay có việc lớn phải làm, trong mắt cô bây giờ chỉ có Hàn Đăng Kỳ, cô liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát của hắn, miệng liên tục giục.
"Anh ăn nhiều một chút, món này có rất nhiều dinh dưỡng."
Mỗi lần cô nói câu này Hàn Đăng Kỳ liền cười đến rách miệng, Triệu Tử Hiên ngồi bên cạnh mặt đen thui lại, hai người bọn họ là đang diễn tuồng cho anh xem sao? Họ không xem anh ra gì, cứ liếc mắt đưa tình như đang hẹn nhau đi ăn ở nhà hàng. Trương Tiểu Hy, cô quá to gan rồi.
Tiểu Hy không hề biết Triệu Tử Hiên đang tức giận, cô cứ ra sức dụ dỗ con mồi để dẫn dụ nó sập bẫy.
"Anh uống súp đi kẻo nguội."
Hàn Đăng Kỳ không nghi ngờ múc cạn chén súp trên bàn. Tiểu Hy khẽ nhếch môi cười, để xem hắn ta chịu được bao lâu.
Bữa cơm kết thúc, Triệu Tử Hiên nhanh chóng đứng lên, sắc mặt tối sầm, bữa sáng không để lại vị gì. Tiểu Hy không để ý tới anh, cô vẫn ngồi bên bàn ăn, tâm tình cực kỳ tốt, ngón tay cô gõ gõ trên bàn bắt đầu đếm ngược.
3
2
1
"Tiểu Hy à, anh về trước đây, anh còn rất nhiều… Chuyện phải làm."
Hàn Đăng Kỳ nói năng đứt quãng, đột nhiện bụng hắn đau quặn lên, đến thở cũng không nổi, hắn ôm bụng nhịn đến đỏ mặt.
Không ngờ thuốc này lại có tác dụng nhanh đến vậy, Tiểu Hy mím môi không dám cười thành tiếng, e là tối nay hắn phải ngủ trong bệnh viện rồi.
Hàn Đăng Kỳ đi nhanh ra cửa, dáng đi của hắn bây giờ không khác gì ông lão 80. Còn chưa bước qua cửa lớn Hàn Đăng Kỳ đã chạy vào bếp bấu tay của thím Chu gấp gáp hỏi.
"Toilet, toilet ở đâu?"
Thím Chu giật mình chỉ vào trong góc, hắn chạy nhanh như sợ bị cọp vồ, quên luôn hình tượng, trong đầu bây giờ chỉ chứa nổi cái bồn cầu.
Tiểu Hy đợi hắn đóng cửa toilet rồi liền cười ha hả, đúng là hả dạ mà, để xem hắn sẽ rời khỏi toilet bằng dáng vẻ gì đây? Triệu Tử Hiên thấy biểu hiện của Trương Tiểu Hy rất lạ, cô ta đang âm mưu chuyện gì vậy?
Chừng 10 phút sau Hàn Đăng Kỳ vẫn chưa thể trở ra, Tiểu Hy buồn chán đi lên phòng, Triệu Tử Hiên kéo tay cô lại hỏi nhỏ.
"Cô bỏ gì vào chén súp của Đăng Kỳ có phải không?"
Trên bàn ăn lúc nãy anh gấp đủ các món, chỉ có súp là mỗi người một chén, ba người cùng ăn nhưng chỉ có Hàn Đăng Kỳ bị tào tháo rượt chắc chắn có liên quan đến chén súp kia.
Lại nói lần trước Trương Tiểu Hy một mực muốn thua đủ với Hàn Đăng Kỳ sao đột nhiên hôm nay lại thay đổi thái độ. Với khả năng suy luận của mình, anh có thể khẳng định, thủ phạm chỉ có thể là Trương Tiểu Hy.
Hàn Đăng Kỳ cười tươi vỗ vỗ vai Triệu Tử Hiên: "Tớ có bạn như cậu đúng là nở mặt nở mày."
*
Tiểu Hy đợi thím Chu nấu súp vừa xong liền xung phong múc súp ra bát. Cô mang cái nồi đứng vào góc bếp, nhìn trước nhìn sau không có ai để ý liền mở gói thuốc bột đổ vào chén canh vừa múc ra.
"Mợ chủ cẩn thận coi chừng bị bỏng." Thím Chu vừa đổ thức ăn ra đĩa vừa nhắc nhở.
Tiểu Hy có tật giật mình run tay lỡ đổ hết gói thuốc bột vào chén súp còn đang nóng hổi. Chết rồi, cô chỉ định bỏ một ít thôi, nhiều thế này chắc hắn phải nhập viện vì mất sức mất.
Với bản tính lương thiện của mình, Tiểu Hy quyết định đổ bớt nước súp đi nhưng ý nghĩ còn chưa thoát ra khỏi não thì hai người kia đang từ trên lầu đi xuống. Cô nhìn khuôn mặt trời đánh của Hàn Đăng Kỳ rồi nhìn chén canh đang nghi ngút khói, đến đây gặp riêng chồng bà chắc chắn không có ý tốt gì, vậy thì bà đây sẽ giúp cái mông của cưng nở hoa.
Tiểu Hy mang ba chén súp ra ngoài bàn ăn, thức ăn cũng nhanh chóng được dọn lên.
Hàn Đăng Kỳ đứng nói với Triệu Tử Hiên mấy câu gì đó rồi muốn ra về, Tiểu Hy vội vội vàng vàng chạy tới kéo tay hắn lại.
"Anh ở lại ăn sáng rồi hẵng về, sáng nay thím Chu nấu nhiều món ngon lắm."
Hàn Đăng Kỳ nhìn xuống tay mình đáy lòng lập tức nhảy múa, lúc nãy còn từ chối hắn, xem ra hối hận rồi.
"Được rồi, em đã có lòng anh làm sao nỡ từ chối."
Tiểu Hy cầm khuỷu tay Hàn Đăng Kỳ như sợ hắn sẽ đi mất, cô kéo hắn về phía bàn ăn còn chu đáo kéo ghế cho hắn ngồi.
Triệu Tử Hiên vẫn còn đứng ở chỗ cũ, hắn cau mày nhìn hai người bọn họ cười cười nói nói. Hình như Trương Tiểu Hy quên một chuyện quan trọng rồi, anh mới là chồng của cô.
Bàn ăn chỉ có hai người, Tiểu Hy quay đầu lại nhìn Triệu Tử Hiên gọi: "Ông xã, tới ăn sáng thôi."
Một tiếng "ông xã" ngọt lịm này làm khó chịu trong lòng Triệu Tử Hiên vơi đi đôi chút. Anh tiến tới bàn ăn ngồi xuống.
Tiểu Hy hôm nay có việc lớn phải làm, trong mắt cô bây giờ chỉ có Hàn Đăng Kỳ, cô liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát của hắn, miệng liên tục giục.
"Anh ăn nhiều một chút, món này có rất nhiều dinh dưỡng."
Mỗi lần cô nói câu này Hàn Đăng Kỳ liền cười đến rách miệng, Triệu Tử Hiên ngồi bên cạnh mặt đen thui lại, hai người bọn họ là đang diễn tuồng cho anh xem sao? Họ không xem anh ra gì, cứ liếc mắt đưa tình như đang hẹn nhau đi ăn ở nhà hàng. Trương Tiểu Hy, cô quá to gan rồi.
Tiểu Hy không hề biết Triệu Tử Hiên đang tức giận, cô cứ ra sức dụ dỗ con mồi để dẫn dụ nó sập bẫy.
"Anh uống súp đi kẻo nguội."
Hàn Đăng Kỳ không nghi ngờ múc cạn chén súp trên bàn. Tiểu Hy khẽ nhếch môi cười, để xem hắn ta chịu được bao lâu.
Bữa cơm kết thúc, Triệu Tử Hiên nhanh chóng đứng lên, sắc mặt tối sầm, bữa sáng không để lại vị gì. Tiểu Hy không để ý tới anh, cô vẫn ngồi bên bàn ăn, tâm tình cực kỳ tốt, ngón tay cô gõ gõ trên bàn bắt đầu đếm ngược.
3
2
1
"Tiểu Hy à, anh về trước đây, anh còn rất nhiều… Chuyện phải làm."
Hàn Đăng Kỳ nói năng đứt quãng, đột nhiện bụng hắn đau quặn lên, đến thở cũng không nổi, hắn ôm bụng nhịn đến đỏ mặt.
Không ngờ thuốc này lại có tác dụng nhanh đến vậy, Tiểu Hy mím môi không dám cười thành tiếng, e là tối nay hắn phải ngủ trong bệnh viện rồi.
Hàn Đăng Kỳ đi nhanh ra cửa, dáng đi của hắn bây giờ không khác gì ông lão 80. Còn chưa bước qua cửa lớn Hàn Đăng Kỳ đã chạy vào bếp bấu tay của thím Chu gấp gáp hỏi.
"Toilet, toilet ở đâu?"
Thím Chu giật mình chỉ vào trong góc, hắn chạy nhanh như sợ bị cọp vồ, quên luôn hình tượng, trong đầu bây giờ chỉ chứa nổi cái bồn cầu.
Tiểu Hy đợi hắn đóng cửa toilet rồi liền cười ha hả, đúng là hả dạ mà, để xem hắn sẽ rời khỏi toilet bằng dáng vẻ gì đây? Triệu Tử Hiên thấy biểu hiện của Trương Tiểu Hy rất lạ, cô ta đang âm mưu chuyện gì vậy?
Chừng 10 phút sau Hàn Đăng Kỳ vẫn chưa thể trở ra, Tiểu Hy buồn chán đi lên phòng, Triệu Tử Hiên kéo tay cô lại hỏi nhỏ.
"Cô bỏ gì vào chén súp của Đăng Kỳ có phải không?"
Trên bàn ăn lúc nãy anh gấp đủ các món, chỉ có súp là mỗi người một chén, ba người cùng ăn nhưng chỉ có Hàn Đăng Kỳ bị tào tháo rượt chắc chắn có liên quan đến chén súp kia.
Lại nói lần trước Trương Tiểu Hy một mực muốn thua đủ với Hàn Đăng Kỳ sao đột nhiên hôm nay lại thay đổi thái độ. Với khả năng suy luận của mình, anh có thể khẳng định, thủ phạm chỉ có thể là Trương Tiểu Hy.
Danh sách chương