''Không ngờ có ngày đệ có lương tâm, còn biết hoàng huynh của đệ thiếu nhân thủ''

Triệu Nguyên Cấp đặt tấu chương qua một bên, lãnh đạm nhìn đệ đệ này của mình.

Triệu Nguyên Triệt cười như gió xuân ấm áp: ''Thần đệ có thể lười biếng, vẫn là dựa vào hoàng huynh bày mưu tính kế, quản lý triều chính thanh minh, thần đệ đều ghi tạc trong lòng''

''Nhưng nếu đệ đi thì phải giải thích sao với chỗ mẫu hậu đây?'' Triệu Nguyên Cấp nhíu mày.

Cửa sổ Ngự thư phòng mở ra, một cơn gió lạnh thổi vào, khoan bào của Triệu Nguyên Triệt bị thổi lên, không khỏi rùng mình.

''Chỗ mẫu hậu, phải phiền hoàng huynh...''

''Ngươi đừng hòng!'' Triệu Nguyên Cấp hận không thể ném quyển sách trong tay vào mặt y.

Tên nhóc xui xẻo này từ nhỏ đã thích lười biếng, lúc đi học thích nhìn lén thi tập, bị phát hiện lại ở trên người mình, lúc tập võ thích bày trò khôn vặt, luyện mới mười lần mà nói là đã hai mươi lần.

''Dù sao mẫu hậu mà hỏi tới thì thần đệ vẫn cứ nói như vậy, hoàng huynh nên suy nghĩ thật kỹ nên ứng đối thế nào'' Triệu Nguyên Triệt nhíu mày cười đắc ý, soạt một cái mở quạt xếp ra, vừa quạt vừa đi ra ngoài,

Khoan bào theo nhịp bước của y lưu loát phóng khoáng, chớp mắt một cái đã biến mất không thấy đâu nữa.

Triệu Nguyên Cấp tức giận đến ném sách ra ngoài, đi tới đi lui cuối cùng gác tay bên cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Nguyên Triệt.

''Gặp qua lừa gạt cha rồi, chưa từng thấy qua lừa gạt huynh đệ''

...

Trong Ninh Thọ cung ấm áp, phòng tron gian ngoài đều ấm áp dễ chịu như gió xuân.

Thái hậu ngồi trên giường gần cửa sổ nhìn từng tờ tranh thêu kinh thành quý nữ, người này cũng vừa ý, người kia cũng tốt.

''Cũng không biết Triệt nhi thích loại nào, ai gia thấy ai cũng tốt''

''Nô tỳ vẫn khuyên người đừng ôm hy vọng quá lớn, Vương gia chưa chắc đã chịu đâu'' Nhạn Thu cô cô giúp Thái hậu bóp chân.

''Trước đây ai gia cũng không định thúc giục nó, nhưng ngươi nhìn xem đứa nhỏ này càng ngày càng không yên tâm, huống chi...'' huống chi sau lưng nó lại có một người cha ruột như vậy, không nhanh chóng kết thúc tất cả sao mà được.

Nhạn Thu đang định nói gì đó, tiểu cung nữ bên ngoài thông báo nói Vương gia tới, ánh mắt Thái hậu sáng lên vội vàng đứng dậy đích thân ra ngoài đón.

''Trời lạnh như vậy, con không ở trong Vương phủ đi chạy tới đây làm gì?''

Thái hậu tự mình nắm lấy tay nhi tử cười haha, lại vuốt ve bả vai nhi tử, thân hình Triệu Nguyên Triệt cao ráo, Thái hậu đưa tay chỉ có thể chạm đến cằm y.

''Đến thâm mẫu hậu'' Triệu Nguyệt Triệt cười dịu dàng.

Thái hậu vui vẻ kéo nhi tử đến bên giường ấm ngồi xuống, cung nhân dâng trà thơm sau đó liền cho lui.

''Triệt nhi mau tới đây xem, con thích Vương phi như thế nào?'' Thái hậu không biết từ đâu moi ra một xấp chân dung.

Triệu Nguyên Triệt vốn đang chờ cơ hội này, thế là đứng dậy cung kính hành lễ.

''Mẫu hậu, bách tính Lĩnh Nam đang gặp phải khó khăn, hoàng huynh đang lo thủ hạ không có người thích hợp, nên phái nhi thần ra ngoài, việc liên quan đến hơn ba vạn hộ bách tính, nhi thần không thể ngồi yên không để ý tới'' Triệu Nguyên Triệt tỏ ra nghiêm túc.

''Chuyện tuyển phi có thể tạm hoãn, nhi thần chỉ có thể lấy quốc sự làm trọng!'' y lại bồi thêm một câu.

Không ngờ Thái hậu chỉ vào đầu y cười nghiêng ngả: ''Từ khi nào Triệt nhi cũng học được đem quốc sự treo lên bên môi rồi?''

Thấy Triệu Nguyên Triệt thờ ơ như là thật, Thái hậu giận.

''Nói đến quốc sự, sao trước kia con không giúp hoàng huynh con một chút, lúc này muốn chọn phi con lại nói tới quốc sự, con đang cố tình phải không?''

Triệu Nguyên Triệt không thể tránh né đành phải đem hoàng huynh mình ra lừa: ''Mẫu hậu, thật sự là hoàng huynh đang gặp khó khăn, nhi tử không thể không quản''

...

Triệu Nguyên Cấp bị Thái hậu triệu kiến khẩn cấp, đành phải buông ngự bút ra tới Ninh Thọ Cung.

Trong cung điện lớn đốt than tơ vàng quý báu, trong phòng ấm áp như xuân, trên đất là thảm nhung Ba Tư tiến cống, còn trên nệm nhung là hai nam nhân cao to đang quỳ gối.

Lại đều là hai nam nhân tôn quý nhất Đại Cảnh triều.

''Hai huynh đệ các ngươi thật sự là muốn chọc giận chết ai gia!'' sắc mặt Thái hậu hết sức khó coi.

''Hoàng đế cả con cũng thế, đệ đệ con liều lĩnh hồ đồ, con cũng hồ đồ, bản thân không thường tới hậu cung, chẳng lẽ không cho phép đệ đệ con thành hôn luôn sao?''

''Triệt nhi con càng hoang đường, suốt ngày lêu lổng bên ngoài, đã quên nhà con ở đâu rồi có phải không? Trước kia ai gia mặc kệ con, sau này con thành người đội quan ai gia cũng mặc kệ con hay sao?''

Lòng ngực Thái hậu phập phồng, Nhạn Thu cô cô vừa thuận khí vừa nhỏ giọng an ủi.

Cá mè một lứa bên dưới âm thầm liếc nhau, một người mang theo cầu xin, một người mang theo tức giận.

''Hoàng huynh đứng vững, chỉ nửa canh giờ cũng chẳng là gì''

''Nếu ngươi dám làm hỏng chuyện của trẫm, xem trẫm trở về sẽ bẻ gãy xương sườn của tên tiểu tử nhà người thế nào''

Cơn giận của Thái hậu cũng tắt sau nửa canh giờ, tức giận xong rốt cuộc lão bà cũng khôi phục hòa ái, còn giữ hai huynh đệ lại Ninh Thọ Cung dùng cơm trưa.

Trong bữa cơm bà không ngừng gắp thức ăn cho Triệu Nguyên Cấp: ''Hoàng đế ăn nhiều một chút, Lĩnh Nam không có những thứ ngon như vậy, để Triệt nhi chịu đựng một mình đi''

''Phải'' Triệu Nguyên Cấp xấu hổ cười.

Cho dù thái hậu 'cưng' hắn, nhưng trong lòng vẫn thương Triệu Nguyên Triệt nhất, hắn đều hiểu.

Chuyện tuyển phi cứ gác lại.

Sau khi từ trong cung đi ra, màn đêm buông xuống Triệu Nguyên Triệt liền bí mật dẫn người đến Lĩnh Nam.

Cùng lúc đó, trong dịch quán.

Tưởng Thế Vân đang lập kế hoạch rời kinh, nhưng trước khi rời kinh hắn vẫn quyết định cho Ngọc phi chút lợi lộc, phải nội ứng ngoại hợp mới thành đại nghiệp, bên trong không vững là không được.

''Vương gia thấy ích lợi gì là thích hợp nhất?''

''Một sủng phi đã mang thai muốn có chỗ đứng trong cung, đương nhiên muốn diệt trừ những người đối lập, đi dò tra xem trong hậu cung ai là người được Hoàng đế sủng ái nhất?'' hắn lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.

''Rõ!'' thuộc hạ lên tiếng xoay người rời đi.

Trong cung không tùy tiện xông vào được, nhưng tra chút tin tức vẫn rất dễ dàng, sáng sớm hôm sau, thuộc hạ liền gõ cửa, trình lên một tờ giấy, phía trên viết ba chữ: Diệp mỹ nhân.

Tưởng Thế Vân siết chặt tờ giấy trong tay, ánh mắt dần trở nên âm u lạnh lẽo.

...

Sau khi tuyết rơi kinh thành càng lạnh hơn.

May mà Hoàng hậu đã miễn thỉnh an cho lục cung, nếu không thời tiết thế này mà phải dậy sớm đến đó đúng là khổ cực.

Mấy ngày nay, Diệp Tư Nhàn đều ngủ đến mặt trời đứng bóng mới thức dậy, cuộc sống cũng bình thản.

Buổi sáng viết chữ, đọc sách, hoặc là tới chỗ Bạch quý nhân học đánh cờ với nàng ấy, hai người trò chuyện về chuyện của Giang Nam, buổi chiều ngủ một giấc, lại tới Ngự hoa viên đi dạo một vòng.

Nếu không phải là ăn uống lẫn chi phí đều tốt, nàng đã cho là mình lại thất sủng.

''Sang năm ta lại thêm một tuổi, tới tuổi cập kê rồi'' Diệp Tư Nhàn khoác áo choàng màu đỏ, đứng ở một gốc Hồng Mai đón gió.

Viên Nguyệt biết tiểu chủ lại đang nhớ Hoàng thượng, tiến tới cười nói.

''Chớp mắt một cái tiểu chủ đã vào cung hai năm rồi, nô tỳ còn nhớ rõ người mới vào cung cái gì cũng không biết, một lòng chỉ muốn ở Cẩm Tú Hiên sống qua ngày''

''Lúc đó ta còn không biết Hoàng thượng tròn méo thế nào, đương nhiên không có tâm tư gì với ngài ấy, bây giờ...'' nàng gục đầu xuống gương mặt đỏ ửng.

Hai năm qua đi, nàng vô thức từ một nha đầu nông thôn không biết gì trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều.

Đã bỏ được sự ngốc nghếch và tính bất cần, giữ lại sự hoạt bát xinh xắn, bây giờ nàng có thể như cô gái trầm lặng trong sách, cũng có thể chuyển động như con thỏ.

Quan trọng nhất chính là, nàng biết mình muốn cái gì. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện