Ngọc phi đã chuẩn bị xong để thị tẩm, Hoàng thượng lại rời đi.

Tẩm điện mới vừa rồi còn xuân quang vô hạn bỗng nhiên lại trở nên lạnh buốt, lạnh đến mức muốn đông máu của nàng lại.

''Thúy Yên, Thúy Yên!''

''Nương nương, nô tỳ đây'' Thúy Yên vội vàng chạy đến.

Ngọc Phi gắt gay kéo lấy váy xòe xa hoa mềm mại, đỏ mặt: ''Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa!''

...

Phòng tắm ở chính điện Yêu Nguyệt Cung phủ kín cẩm thạch quý báu, hơi nóng bốc lên từ bồn tắm gỗ tử đàn.

Ngọc phi ngụp sâu xuống trong bồn tắm rải đầy cánh hoa quý báu, nàng ta ''ào'' một cái bỗng nhiên muốn đứng dậy, hung hăng dùng tay đập xuống nước.

''Ngươi nói xem'' ánh mắt nàng lộ ra lãnh ý ''Hoàng thượng ngài ấy thật sự sủng ta, quan tâm ta sao?''

Chi dù là vì Lĩnh Nam Vương phủ, chỉ cần hắn có một chút thật tình thì nàng cũng cảm nhận được, nhưng bây giờ nàng không hề thấy trên người hắn có một chút nhiệt độ.

Sự quan tâm ra vẻ đạo mạo kia, giả tạo đến mức khiến nàng ngay cả lừa gạt chính mình một chút cũng không thể.

''Tiểu chủ, nô tỳ cũng không biết''

Dù là trong Vương phủ các nàng có đủ loại thủ đoạn, nhưng các nàng mới đến hoàng cung mấy ngày, ngay cả người cũng chưa biết hết, cũng không thể ra tay được.

''Diệp mỹ nhân...''

Ngọc phi gắt gao siết lấy thành bồn tắm, móng tay bỏ bừng bị gãy cũng không hay biết.

...

Đông đi, xuân tới, thời tiết ngày càng ấm áp, trong nháy mắt, Ngọc phi đã tiến cung hơn một tháng.

Một tháng này mặc dù nàng ta không phải là được sủng nhất lục cung, nhưng cũng coi như đang thân thuộc với vua, Hoàng thượng không tới hậu cung thì thôi, cứ tới hậu cung là cứ cách hai ba ngày thì nhất định triệu nàng tới thị tẩm.

Trong lúc nhất thời danh tiếng của Ngọc phi trong cung rất lớn, chọc đến cả Hứa quý phi có Đại hoàng tử, càng khỏi nói cũng chọc đến cả Tống tần có Công chúa.

Hiển nhiên, chúng cung phi chĩa mũi dùi về phía Ngọc phi.

Ngọc phi sao lại ngồi chờ chết.

Nàng dựa vào gia cảnh ưu tú, thái độ thân thiện và thủ đoạn hào phóng, thu phục được một đám Mỹ nhân Tài Tử ngoan ngoãn.

Thủ đoạn cao minh ngay cả Hoàng hậu cũng bội phục, chỉ là nàng là Hoàng hậu, ra tay tranh giành uy nghiêm với một sủng phi thì quá khó coi, chỉ có thể yên lặng theo dõi chuyển biến.

Ngọc phi nương nương mới phong vui vẻ suиɠ sướиɠ sống trong cung, nhưng nàng ta càng thuận lợi càng chột dạ.

''Diệp mỹ nhân kia cũng rất cứng''

Ngay cả Hoàng thượng cũng sủng ái nàng hết mực, ngoại trừ địa vị cao, tất cả mọi người cũng bị nàng ta âm thầm thu phục, chỉ có nàng là không.

''Đồ vật không đưa tới được, bạc cũng không cần, rốt cục cô ta muốn cái gì? Hẳn là muốn tranh sủng với ta?'' Ngọc phi thẹn quá hóa giận.

''Nương nương, nô tỳ nghe nói cô ta vốn cũng là người độc chiếm hoàng sủng, nhất định là trong lòng cô ta có kỳ vọng, muốn phân cao thấp với nương nương'' Thúy Yên trung thành tuyệt đối.

''Được!''

Ngọc phi đập bàn, tiện tay cầm lấy một chén trà nhấp một ngụm, nhẹ nhàng ném xuống đất.

''Xoảng'' một tiếng chén trà vỡ vụn, ý cười hung tợn trên mặt nàng ta cũng nở rộ.

''Bổn cung sẽ cùng cô ta thử một lần, nhìn xem rốt cục ai mới thật sự là người trong lòng Hoàng thượng, ta cũng sớm muốn biết, Hoàng thượng đối với ta có thật lòng hay không''

...

Ngày hôm sau, Ngọc phi tự mình đến, mời Diệp Tư Nhàn đến hồ Thái Dịch câu cá.

''Nghe nói Diệp muội muội cũng xuất thân từ vùng sông nước, bổn cung cảm thấy rất thân thiết, nghĩ đến lúc xuân về hoa nở, chúng ta cùng đi dạo một vòng hồ Thái Dịch, nói chút chuyện phiếm''

Ngọc phi cười khanh khách, nàng ta mặc váy xòe màu vàng nhạt, khoác áo sa mỏng thêu kim loan giương cánh, rõ ràng là nhan sắc mộc mạc, nhưng trên người nàng ta vờn quanh tơ vàng thêu chiếu sáng rực rỡ, toàn thân không giấu được khí chất quý phái.

''Thần thiếp...'' đối với tình địch, Diệp Tư Nhàn một chút sắc mặt tốt cũng không muốn cho.

Nàng đang định cự tuyệt, Ngọc phi bỗng kéo tay của nàng: ''Muội muội nhất định phải đi, bổn cung biết muội ngại tỷ tỷ chiếm sủng ái của muội, nhưng ta lẻ loi một mình ở kinh thành, khó tránh khỏi ỷ lại Hoàng thượng một chút, muội muội có thể thông cảm cho ta không?''

Đôi mắt Ngọc phi trào lên nước mắt, dù nam nhân khắp thiên hạ nhìn thấy cũng phải thương hoa tiếc ngọc, chẳng trách Hoàng thượng thích nàng ta.

''Thần thiếp không khỏe...'' tiếp tục cự tuyệt..

''Hảo muội muội, tỷ tỷ là thật tâm muốn kết giao với muội, sau này chúng ta đều là người một nhà, Hoàng thượng thích chúng ta hòa thuận thân thiết.''

Ngọc phi ra vẻ tiểu nữ nhi đáng yêu, giống như là thật sự muốn Diệp Tư Nhàn làm tiểu tỷ muội.

Nếu là trước kia, nàng nhất định cười toe toét kết giao với người ta, nhưng bây giờ nàng có người trong lòng.

Mẫu thân nói, người trong lòng chính là một người muốn cùng một người bạch đầu giai lão, chỉ có hai người, không chấp nhận được người thứ ba.

Bà ấy và cha là người trong lòng của nhau, cho nên cha cả đời không nạp thiếp.

Nàng hiện tại cũng có người trong lòng, bài xích những nữ nhân khác là hết sức bình thường, thích thì thoải mái mà thích, không mất mặt.

Nhưng Diệp Tư Nhàn cũng không cố chấp với Ngọc phi, vừa hoàn hồn đã bị nàng ta kéo ra ngoài cửa, đúng lúc chỗ này cũng gần hồ Thái Dịch, hai người thuận thế ngồi bên cạnh hồ.

Bên hồ gió mát, hai người khoác áo nhung cầm cần câu, ngồi vai kề vai.

Có trời mới biết trong lòng Diệp Tư Nhàn có bao nhiêu bài xích chán ghét, nhìn đi, muốn thoải mái bài xích người khác thì bản thân phải có địa vị cao trước đã.

Được sủng Ngọc phi rất đắc ý, nàng ta sai khiến Viên Nguyệt: ''Chỗ này gió hơi lớn, làm phiền cô nương đi lấy thêm y phục cho Diệp muội muội, Thúy Yên, ngươi cũng giúp ta đi lấy đi''

''Dạ!'' Thúy Yên rời đi.

Viên Nguyệt hơi do dự, mình vừa đi, chung quanh chỉ còn hai vị chủ tử, lỡ như xảy ra chuyện gì, tiểu chủ ngay cả người cũng không tìm được.

''Sao vậy, ngươi vẫn không yên tâm chủ tử nhà ngươi sao, Cẩm Tú Hiên ở ngay bên cạnh, ngươi đi nhanh về nhanh mà''

''Yêu Nguyệt Cung của ta cách chỗ này rất xa''

Ý tứ chính là cung nữ của ta đi xa như vậy còn không sợ, các ngươi sợ cái gì.

Viên Nguyệt nhìn về phía tiểu chủ, Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng gật đầu: ''Đi đi, lấy áo choàng cho ta'' nàng cũng muốn biết rốt cục Ngọc phi có ý đồ gì.

Người khác sợ nàng ta, mình không sợ, nàng ta có thể ăn tươi nuốt sống mình hay sao?

Quả nhiên Viên Nguyệt đi, Ngọc phi đột nhiên an tĩnh lại, chăm chú nhìn phao trong nước.

''Ôi chà, hình như có cá mắc câu''

Ngọc phi khẩn trương tiến đến phía trước, Diệp Tư Nhàn lặng lẽ dịch sang một bên.

''Diệp muội muội đến đây xem'' Ngọc phi hưng phấn gương mặt đỏ bừng: ''Là một con cá chép đỏ rất to, nó mắc câu rồi''

''Ôi, hình như cần câu của muội cũng có cá mắc câu'' Diệp Tư Nhàn cũng vội vàng tiến đến trước cần câu của mình.

Hừ, ai không có.

Ngọc phi tính toán không chu đáo gian kế, trong lòng dâng lên một luồng tà hỏa, con ngươi của nàng ta đảo một vòng, một âm mưu khác lại nảy ra.

''Diệp muội muội, ta đến xem cá của hai chúng ta con nào béo hơn?''

Nàng ta tiến tới phía trước, bỗng nhiên váy của nàng ta vướng bên lan can, cần câu phía trước như lại có thứ gì giãy giụa, nàng ta không cẩn thận trượt chân té bên bờ.

''Diệp muội muội!'' Ngọc phi kinh hô, nắm chặt cánh tay Diệp Tư Nhàn.

''Diệp muội muội, muội định làm gì, đừng mà, đừng mà!'' Ngọc phi bỗng nhiên la to, cả người hướng xuống hồ Thái Dịch.

Trong đầu Diệp Tư Nhàn hiện lên một ánh chớp, cung nữ tên Thúy Yên kia dẫn theo một đám Lý mỹ nhân đi về phía này.

Đứng ở vị trí của các nàng, vừa vặn có thể trông thấy tình huống bên này, à...thì ra là có ý đồ này. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện