Giao thừa yến, Triệu Nguyên Cấp liên tục hạ hai thánh chỉ.

Một là tấn vị cho phi tần hậu cung.

Trừ Hoàng hậu ra, Hứa quý phi và Tố phi giữ nguyên, Diệp quý nhân tấn vị Tứ phẩm Tiệp dư, Hoa quý nhân tấn vị Ngũ phẩm Phương nghi.

Còn lại Dương, Triệu, Vương, Lý mỹ nhân tấn vị Lục phẩm Quý nhân, thấp nhất là Giang, Ngụy, Đậu tài tử, tấn vị Bát phẩm Mỹ nhân.

Thánh chỉ vừa hạ, chúng phi tần liên tục quỳ xuống tạ ơn, rất cao hứng, Diệp quý nhân liên lục tăng lên hai cấp ngay cả đến cũng không đến, an vị hưởng vinh sủng các nàng khó mà với tới, trong lòng cũng không có mùi vị gì.

Khó chịu nhất chính là Hoa quý nhân.

Rõ ràng xuất thân tốt hơn Diệp quý nhân, tài học rèn luyện cao hơn Diệp quý nhân, tính tình phẩm đức cũng không kém, dựa vào cái gì không được Hoàng thượng thích?

Một giây trước mọi người còn ngang hàng phải vế với nhau, sau này gặp nàng liền phải uốn gối hành lễ.

Càng nghĩ càng ủy khuất, giao thừa lại không dám khóc, sau khi bình thân ngồi vào chỗ cắn môi rưng rưng nước mắt.

Thánh chỉ thứ hai là Lễ bộ phát ra ngoài cung, chiêu cáo thiên hạ, dừng ba năm một đại tuyển.

Đám người đều chết lặng với chuyện này, không thể nói có vui hay không, dù sao chung quy cũng là kẻ không được sủng ái.

Dạ yến kết thúc.

Chúng phi tần tốp năm tốp ba cùng nhau rời đi, trên đường đi cũng đang thảo luận.

''Tất cả mọi người chỉ tấn một cấp, Diệp quý nhân có tài đức gì mà tấn hai cấp, leo lên đầu mọi người?''

''Đúng đó, cô ta chỉ là một huyện lệnh chi nữ nhỏ nhoi, các ngươi còn nhớ lúc tuyển tú cô ta ăn mặc nghèo nàn thế nào không? Nhà hoàn nhà ta ăn mặc còn tốt hơn cô ta!''

''Vậy thì sao? Người ta không phải là có được thịnh sủng nhờ vào khuôn mặt sao? Nhìn coi cô ta hai năm nay thay đổi bao nhiêu, làm gì còn dáng vẻ lúc trước nữa?!''

''Cũng không biết rốt cuộc Hoàng thượng thích cô ta cái gì, nói về xinh đẹp, Hoa quý nhân rõ ràng càng quốc sắc thiên hương?''

''Đúng đó, Hoa quý nhân cũng luôn được thịnh sủng, sao lần này lại kém Diệp quý nhân một cấp?''

Các Mỹ nhân vừa được tấn Quý nhân đang líu ríu.

Hoa phương nghi oán hận quay đầu trừng các nàng: ''Còn dám nói bậy, cẩn thận ta cho người cắt lưỡi cái ngươi!''

Đám người không còn dám nhiều lời, sắc trời đã tối,

Mọi người lên tiếng chào, dẫn theo cung nữ trở về.

...

Chiêu Dương Cung.

Lúc Triệu Nguyên Cấp dự dạ yến trở về, Diệp Tư Nhàn còn chưa ngủ, đang ngồi xếp bằng trên giường ăn bữa khuya.

''Nàng an nhàn quá nhỉ!'' hắn cười ngồi xuống giường, nhìn thoáng qua bàn bên cạnh bày đầy đồ ăn.

Chân ngỗng và vịt ướp rượu, móng heo kho mềm, sủi cảo óng ánh long lanh, còn có một bát cháo thơm phức, thơm nức xông vào mũi.

''Các người vô cùng náo nhiệt ăn uống tiệc rượu ca múa, một mình thiếp không thể ăn chút đồ ngon sao?''

Diệp Tư Nhàn dùng đũa kẹp một cái sủi cảo, há lớn miệng ăn vào nhai nhai, tràn ngập sự phóng khoáng của nữ nhi.

''Ai cũng nói nữ tử Giang Nam trinh tĩnh như nước, dịu dàng như họa, trẫm nhìn thế nào cũng không thấy giống?'' Triệu Nguyên Cấp cười như có như không.

Hắn có thể nói hắn cũng đói không?

Yến tiệc lúc nãy tràn ngập đủ thứ mùi vị dong chi tục phấn, hắn hoàn toàn không có khẩu vị, chỉ uống vài chén rượu, lúc này trong bụng lại rỗng tuếch, cảm giác đói khát nóng bỏng hết sức khó nhịn.

''Đó là người nhà giàu, lão bách tính nhỏ nhoi như chúng thần thiếp thì chú trọng cái gì?'' Diệp Tư Nhàn sảng khoái cười, lại ăn móng heo.

''Người nhìn Tố phi nương nương đi, tỷ ấy không phải là tiểu thư khuê các của Giang Nam sao? Rất trinh tĩnh như nước? Rất dịu dàng như họa?''

Triệu Nguyên Cấp không để ý lời nàng nhắc, thừa dịp không chú ý, cắn một cái từ trong tay nàng, Diệp Tư Nhàn không tưởng tượng nổi.

''Hoàng thượng, không phải trước kia người nói thứ này cực kỳ ô uế, người không chịu ăn mà?''

''Khụ!''

Triệu Nguyên Cấp tinh tế nhai kỹ, hương vị nồng đậm tràn ra từng kẽ răng, thơm ngát trong miệng.

''Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ''

''Trước kia nàng là quý nhân, bây giờ là Diệp tiệp dư của trẫm''

Triệu Nguyên Cấp điềm nhiên như không có chuyện gì, lại cắn một cái, động tác ưu nhã, biểu lộ hưởng thụ.

Diệp Tư Nhàn không để ý nhìn hắn, vội vàng xòe tay ra đếm: ''Tiệp dư? Là mấy phẩm?''

''Tứ phẩm'' Triệu Nguyên Cấp tức giận.

Người khác từng ngày đều nhìn ngó phân vị muốn trèo lên trên, người này tấn vị còn không biết Tiệp dư là mấy phẩm, rốt cuộc nàng có biết đạo lý sinh tồn trong cung hay không?

Hiểu! Diệp Tư Nhàn biểu thị ta đương nhiên là hiểu.

''Đa tạ Hoàng thượng!''

Nàng hoan hỉ đứng dậy, quỳ gối dập đầu.

''Đứng lên đi'' xem ra cũng không ngốc, biết tốt xấu.

''Cũng chính là sau này trong cung thiếp sẽ không còn bị Hoa quý nhân và Dương mỹ nhân các nàng bắt nạt nữa?''

''Ừm!'' Triệu Nguyên Cấp gật đầu xác nhận.

Hắn nói lại ý chỉ một lần cho nàng nghe, cuối cùng vuốt vuốt sợi tóc Diệp Tư Nhàn.

''Sau này sống thật tốt trong cung, không được càn quấy''

''Thần thiếp lĩnh chỉ''

Diệp Tư Nhàn cười tủm tỉm đứng dậy, trước mắt là một mảnh ánh sáng.

Trước kia cảm thấy Hoàng thượng có nhiều nữ nhân như vậy, sủng hay không sủng nàng cũng không quan trọng, chỉ cần an tâm trong cung qua tháng ngày là được.

Không ngờ ba năm ngắn ngủi, nàng liền như biến thành người khác.

Muốn quyền thế, muốn sủng ai, muốn Hoàng thượng sủng ái, muốn mọi sự vật tốt đẹp trên đời đều theo nàng.

Từ lúc nào biến thành lòng tham như vậy.

Cũng không biết mẫu thân gặp nàng, có thể sẽ gõ đầu nàng chê cười nàng tham lam, nói làm người nên biết đủ.

...

Mùng một đầu năm.

Trong cung tế tổ, quốc yến, gia yến, Triệu Nguyên Cấp loay hoay chân không chạm đất.

Thân thể Diệp Tư Nhàn chưa khôi phục, bị ép ở lại Chiêu Dương Cung không cho đi đâu hết, gấp đến mức nàng ở trong phòng dạo tới dạo lui mấy vòng.

Cũng may Xảo Yến siêng năng, biết tới thăm nàng.

''Viên Nguyệt sao rồi?'' Diệp Tư Nhàn kéo Xảo Yến vội vã cuống cuồng.

''Tỷ ấy xương cốt cứng cáp, tổn thương do giá rét rất ít, các y nữ nhận ban thưởng của chủ tử nên rất tận tâm tận lực, tỷ ấy khỏi rất nhanh, mấy ngày nay cứ nháo đòi xuống giường đến thăm chủ tử''

Xảo Yến bưng thuốc bổ đã hầm kỹ đến trước mặt chủ tử nhà mình, mỉm cười nói.

''Đây là Tố phi nương nương sai nữ trù trong cung hầm, nói là canh xương gà ác rất bổ cho thân thể, sai nô tỳ nhất định phải nhìn người uống''

Chung sứ trắng nho nhỏ cũng không có nhiều, Diệp Tư Nhàn vừa mở nắp ra đã nghe mùi thơm.

Dùng thìa múc mấy lần, đã thấy từng miếng thịt gà ác được chọn lựa khéo léo, tản ra mùi thơm nồng đậm, nhấm nháp một ngụm, hương vị tươi thuần thơm ngọt tràn ngập trong miệng.

''Dễ uống, lát nữa về thay ta nói làm phiền tỷ ấy rồi''

''Tiểu chủ yên tâm! Người bây giờ đã là Tứ phẩm Tiệp dư, nếu năm sau hạ sinh tiểu Hoàng tử, nhất định có thể ngang hàng với Tố phi nương nương, đến lúc đó chúng ta cũng có Tiểu trù phòng trong cung, người muốn ăn gì cũng có''

Diệp Tư Nhàn vô thức nhìn bụng mình.

''Hy vọng vậy''

Nàng muốn trèo cao hơn, muốn cùng Triệu Nguyên Cấp sóng vai đứng chung một chỗ, đêm tất cả nữ nhân đều đuổi đi, chỉ còn lại nàng.

Chiêu Dương Cung ấm áp vui vẻ, bầu không khí Tây Hà Cung lại nặng nề.

Hứa quý phi vừa kết thúc lễ tế thiên, ngay cả cung yến cũng không kịp tham gia, vội vàng chạy về giúp nhi tử thu dọn đồ đạc.

''Diên nhi, con ra ngoài cung nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt, chăm chỉ đọc sách, chớ chọc phụ hoàng giận''

Hứa quý phí rưng rưng nước mắt dặn dò.

Đại hoàng tử lại liều mạng nằm trên đất khóc rống: ''Con không muốn rời mẫu phi, con không muốn đi, phụ hoàng muốn đưa con đi đâu?''

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện