Diệp Tư Nhàn trầm mặc đuổi thái y đi, lo lắng nắm tay Di An nước mắt rơi như mưa.

''Bọn họ nói con có biện pháp, Di An, con là đứa trẻ ngoan, nhất định phải giúp đỡ Diệp nương nương''

Di An ngẩn người, đáy mắt chợt lóe lên nghi ngờ, nhưng vẫn khéo léo hành lễ.

''Diệp nương nương yên tâm, các đệ đệ nhất định sẽ không sao''

Các nhũ mẫu nói quả nhiên không sai.

Hài tử khóc rống được Di An ôm nhanh chóng ngừng khóc, tinh thần cũng trầm tĩnh lại, hai bé con trầm lắng chìm vào giấc mộng, ngủ say sưa.

Diệp Tư Nhàn thở một hơi dài nhẹ nhõm, thả lỏng trong lòng.

''Con ngoan, may mà có con''

Dùng khăn lụa lau lau nước mắt ở khóe mắt, mặt mũi Diệp Tư Nhàn tràn đầy chân thành.

Sự hoài nghi trong mắt Di An đã rút đi, đổi thành an ủi và lo lắng.

''Diệp nương nương không cần phải khách khí, chúng cũng là thân đệ đệ của con''

''Thật sự là đứa trẻ ngoan, con nhất định còn chưa ăn sáng đúng không, Lộ Bảo...''

Diệp Tư Nhàn vừa định để tiểu thái giám truyền bữa sáng tới, Di An liền lễ phép cự tuyệt, nói phải trở về bồi Tố quý phi dùng bữa.

''Cũng được, thân thể mẫu phi con không khỏe, con ở bên cạnh tỷ ấy nhiều một chút''

''Đa tạ Diệp nương nương lo lắng''

Sau khi ngoan ngoãn hành lễ, Di An lui xuống.

Lời nói cử chỉ, giơ tay nhấc chân, không một chút sơ hở.

Nhưng Diệp Tư Nhàn ngồi tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời đi, trong tay vuốt vuốt chén trà tinh xảo, trong mắt có gió lốc thổi qua.

''Xảo Yến? Từ sau khi ta đi, Công chúa di An đến tổng cộng mấy lần?''

Xảo Yến có chút mờ mịt.

''Tới mấy lần á? Sao vậy nương nương, có cái gì không đúng sao?''

Diệp Tư Nhàn sân kín quan sát Trữ Tú Cung to lớn này, lạnh lẽo cười một tiếng.

''Điên nhiên là có chỗ bất thường, Trữ Tú Cung này của chúng ta ấy mà....e là phải thanh lý rồi''

Xảo Yến càng không hiểu.

Ý của nương nương chẳng lẽ là Trữ Tú Cung có nội ứng? Nhưng ai dám chứ? Diệp Tư Nhàn lại không nói gì, trực tiếp đứng lên trở về nội điện.

Nàng phân tán tất cả mọi người, một mình nhốt trong phòng, vuốt ve hộp châu báu kia.

Đó là nàng sai người mua về từ trong các châu báu ở Kinh thành, đều là kiểu dáng lưu hành mà các cô nương Kinh thành thích nhất.

Vốn định thêm trang cho Di An, nhưng bây giờ không hiểu sao thành châm chọc.

''Tố quý phi, Di An, là các người sao?''

''Thế nhưng ta đã tín nhiệm các người như vậy''

Diệp Tư Nhàn ôm ngực, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng muốn nát, đau đến không thở nổi.

Chỉ là hoài nghi mà còn đau đớn như vậy, nếu quả thực xác định, thì sẽ còn đau đớn đến thế nào.

''Tỷ cuối cùng vẫn hận ta? Hận ta làm hỏng chuyện kia, hại tỷ không thể ở thêm mấy ngày với người trong lòng tỷ, hận ta phá hủy chuyện tốt của tỷ, hại tỷ chịu khổ''

''Nhưng ta cũng đâu phải cố ý''

''Có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta là được, sao phải đụng đến hài tử của ta, tỷ cũng biết mà''

Diệp Tư Nhàn ôm ngực tự lẩm bẩm, đi tới đi lui trong phòng.

Không biết qua bao lâu, mới hoàn toàn ép bản thân tỉnh táo lại.

''Nương nương, người không sao chứ nương nương?''

''Người không sao chứ?''

Viên Nguyệt và Xảo Yến canh ngoài cửa đập đến rung chuyển, giọng nói cũng nghẹn ngào.

Diệp Tư Nhàn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra lần nữa, ép mình trở lại dáng vẻ ban đầu.

''Ta không sao''

Nàng từ từ mở cửa ra, trên mặt lộ ra nụ cười giống y như bình thường.

''Nhìn chút tiền đồ của các ngươi đi kìa, ta có thể có chuyện gì, khẩn trương tới vậy''

Vừa đi ra ngoài vừa nói tiếp.

''Đều là bị các bé con làm chậm trễ, bữa sáng của ta chưa dùng qua, đi hâm nóng lại đi, ta đói chết rồi''

''Dạ!''

Các cung nữ nhìn nhau, đều nhẹ nhàng thở ra.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên lần nữa, Diệp Tư Nhàn ngồi cạnh bàn ăn, một chút khẩu vị cũng không có.

Những vẫn không thể không giả bộ làm dáng vẻ đói khát mà dùng bữa.

''Người chậm một chút, đừng để nghẹn'' Viên Nguyệt buồn cười.

''Xem ra nương nương rất thích bánh sữa trâu này, lát nữa để Trù nữ làm thêm'' Xảo Yến cười hì hì.

Lúc này Diệp Tư Nhàn mới phát hiện mình đang ăn bánh sữa trâu, nhưng nàng không cảm nhận được ngọt mặn gì.

Cố nén lấp đầy bụng, Diệp Tư Nhàn uống một chén trà, hít sâu một hơi đứng lên.

''Dọn đồ đem từ ngoài cung về ra đây, ta phải đích thân đưa đến Trường Ninh Cung''

''Nương nương, các tiểu Hoàng tử vừa mới ngủ, lúc này người muốn rời...''

''Nói các ngươi đi thì đi đi!''

Diệp Tư Nhàn đột nhiên lạnh mặt.

Viên Nguyệt và Xảo Yến liếc nhau, nhao nhao đáp ứng lui ra.

Trường Ninh Cung.

Mẹ con Tố quý phi đang dừng bữa sáng, đang nói chuyện của Trữ Tú Cung.

''Hai đệ đệ thật sự là làm ầm ĩ, Diệp nương nương cũng không dỗ nổi''

''Sao, bọn chúng vẫn chỉ nhận một mình con à?'' Tố quý phi cười nhẹ nhìn nữ nhi nhà mình.

''Đúng ạ, con vừa đi, chúng liền không khóc nữa'' Di An cười nói.

Tố quý phi khen nữ nhi cẩn thận kiên nhẫn, còn nói thân tình như chân với tay đến cùng vẫn hơn các nhũ mẫu cô cô không dính dấp kia.

''Hy vọng sau này nữ nhi của ta sẽ là một mẫu thân tốt''

''Mẫu phi, người lại nữa rồi''

Gương mặt Di An đỏ bừng, Tố quý phi thì vuốt vuốt khuôn mặt nữ nhi.

Hai mẹ con đang lúc ôn hòa, lại nghe tiểu thái giám thông báo, nói Diệp quý phi đến.

''Diệp nương nương nhất định là tìm mẫu phi nói chuyện, nữ nhi lui xuống trước?''

Di An đứng dậy rời đi.

Tố quý phi dọn dẹp đồ trong tay xong, chỉnh lý vạt áo, đứng dậy tiến lên đón.

''Bên cạnh muội nhiều hài tử, sao lại tới?''

''Hôm qua đã nói tặng đồ cho tỷ tỷ, sao có thể không đến? Tỷ yên tâm, chúng ngủ hết rồi, ta khó khăn lắm mới rảnh rỗi một chút''

Diệp Tư Nhàn vẫn vui vẻ ra mặt như ngày thường.

Tố quý phi đương nhiên không phát hiện ra bất thường, chỉ nhường đường cho nàng đi vào, hai người ngồi dưới hiên.

Thời tiết tháng bảy tháng tám chính là không nóng không lạnh, gió thu mát mẻ.

Diệp Tư Nhàn cho người trình hộp lên, từng loại trâm vòng bảo thạch hiện ra.

''Bỏ ra số tiền lớn của ta đó, đều là kiểu dáng lưu hành nhất hiện nay, cũng là dùng ngọc thật, toàn bộ đều cho Di An thêm trang đi, cũng coi như một phần tâm ý của ta''

''Cái này quá quý giá''

Dù là Tố quý phi xuất thân cao quý, cả đời không thiếu thứ gì, nàng vẫn không thể không thừa nhận mình đã hoa cả mắt.

''Thực sự khiến muội tốn kém rồi'' nàng áy náy.

Diệp Tư Nhàn vội vàng cắt ngang nàng: ''Hai người chúng ta nhiều năm như vậy, tỷ còn không hiểu ta sao''

''Sự kiện trước kia là ta kiểm soát không tốt, nếu tương lai có cơ hội, ta nhất định sẽ giúp tỷ''

Diệp Tư Nhàn thề son sắt.

Nàng thề, mặc kệ là chuyện của bọn nhỏ có phải Tố quý phi làm hay không, nàng ta đều không tránh khỏi trách nhiệm.

Như vậy thì tìm cách đưa nàng ra ngoài cung đi.

Không phải vừa vặn có một thanh mai trúc mã sao? Không phải vừa vặn có cơ hội sao?

Xuất cung mà sống đi, cũng đừng trở về nữa.

Nàng ổn, mình cũng ổn, không phải rất tốt sao?

''Đừng nói bậy'' ánh mắt Tố quý phi ảm đạm đi.

''Đây là hoàng cung, vào rồi không thể ra được, đời ta không có gì để trông cậy, chỉ cầu bình an đi qua quãng đời còn lại''

''Đừng nhụt chí, có hy vọng, nhất định có hy vọng''

Diệp Tư Nhàn cắn răng, ánh sáng trong mắt vô cùng kiên định.

Tố quý phi nhìn chằm chằm đôi mắt nàng một hồi, cũng chỉ là bán tín bán nghi.

Hai người im lặng uống trà một lát cũng giải tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện