Phùng An Hoài đương nhiên không dám nói.
Hắn chỉ có thể lau lau mồ hôi, lắc đầu với Diệp Tư Nhàn, ra hiệu nàng không nên hỏi nhiều.
Nhưng cứ như vậy, Diệp Tư Nhàn càng buồn bực hơn.
''Rốt cuộc là chuyện gì?''
''Ôi nương nương đừng hỏi nữa, nếu Hoàng thượng chịu nói thì người nghe, còn không muốn nói thì người tuyệt đối đừng nhắc nữa''
Nói xong vội vàng rời đi, chỉ còn một mình Diệp Tư Nhàn.
Nàng nhìn phòng phía đông, lại nhìn phòng phía tây, quay người chọn quẹo hướng đông.
Trong tiểu thư phòng tạm một mảnh lộn xộn, khắp nơi là tấu chương bị ném xuống, trà bị đổ, còn có...một nam nhân tức giận đến mặt mũi dựng thẳng.
''Hoàng thượng''
Diệp Tư Nhàn hít sâu một hơi, cúi người tự mình nhặt.
Trên đất là mảnh sứ vỡ và nước trà thấm ướt nhẹp tấu chương, ngón tay mềm mại của nàng vừa mới đụng vào bản tấu chương vốn ướt đẫm, trên đầu liền truyền đến một tiếng gầm thét.
''Buông xuống! Không được nhặt!''
Tay nhỏ của Diệp Tư Nhàn khẽ run rẩy, lập tức đứng lên.
''Hoàng thượng, đến cùng là xảy ra chuyện gì rồi?''
''Thần thiếp biết không nên tham gia vào chính sự, nhưng người như vậy, trong lòng thần thiếp cũng lo lắng sợ hãi, thân thể của người...''
''Nhàn Nhàn''
Không đợi Diệp Tư Nhàn nói hết lời, Triệu Nguyên Cấp đưa tay ôm nàng vào trong ngực.
Im lặng thật lâu, Đế vương rốt cuộc nói.
''Là nước Khố Nạp ở Tây Nam, chỗ của bọn hắn không lớn, mỏ muối lại nhiều, sản xuất ra muối ăn trắng mịn, Đại Cảnh triều mua muối ăn của Khố Nạp đã hơn trăm năm lịch sử''
''Nhưng bây giờ người của Khố Nạp lại đột nhiên nói muốn đình chỉ cung cấp muối ăn cho Đại Cảnh triều, trừ phi hai nước trở thành quan hệ thông gia''
''Tại sao?''
Gần trăm năm đều không nhắc tới yêu cầu kỳ quái này, tại sao hiện tại đột nhiên nói tới? Diệp Tư Nhàn hơi nghi hoặc một chút.
Triệu Nguyên Cấp cười lạnh: ''Vì các bộ lạc nhỏ xung quanh bọn hắn, càng ngày càng nhiều người tìm bọn hắn mua muối, đang lúc cung không đủ cầu, tăng giá thì bình thường, nhưng trẫm không chịu tăng giá, cũng không chịu cho bọn hắn nhiều lợi ích hơn, bọn hắn sốt ruột''
Đối đãi ngoại bang, thái độ của Triệu Nguyên Cấp luôn ngang ngược, thậm chí đến mức keo kiệt.
Phàm là có thể ép một phần giá tiền cho bách tính thì sẽ ép một phần, ép một li thì sẽ ép một li, tuyệt đối không nhượng bộ nửa bước.
''Vậy Hoàng thượng đồng ý à?''
Trong lòng Diệp Tư Nhàn hoảng hốt, thốt ra.
Lúc hỏi ra miệng nàng liền hối hận, trên mặt đất nhiều tấu chương ẩm ướt như vậy còn không phải đáp án sao, hiển nhiên là không đồng ý, ngay cả cửa cũng không có đâu.
''Vậy Hoàng thượng phải làm sao bây giờ?''
''Bọn hắn lấy đâu ra lá gan mà ngông cuồng như vậy, không sợ Hoàng thượng diệt sạch bọn hắn sao?''
Diệp Tư Nhàn có chút hất cằm.
Có lẽ mười năm trước nàng không dám nói như vậy, mười năm sau....nàng dám! Thực lực của Đại Cảnh triều hùng hậu rõ như ban ngày.
Triệu Nguyên Cấp thì cười khổ.
''Nếu có thể đánh, trẫm đã sớm đánh rồi, cần gì chờ đến bây giờ?''
Tại thời điểm bọn hắn tăng giá lần đầu, hắn đã hành động, đáng tiếc....
Vẻ mặt Diệp Tư Nhàn vô cùng nghi hoặc.
Triệu Nguyên Cấp nhàn nhạt giải thích: ''Kỹ thuật làm muối của Khố Nạp tộc không truyền ra ngoài, mỏ muối của bọn hắn cũng là độc nhất vô nhị, tùy tiện tiến công, bọn hắn nhất định sẽ tiêu hủy tất cả mỏ muối, đến lúc đó ngay cả muối quý giá cũng mất''
Thật sự xảy ra chuyện lớn như vậy, dân chúng của Đại Cảnh triều phải tự mình đi phơi muối, tiếp tục ăn bã muối có độc.
Thân làm Đế vương, Triệu Nguyên Cấp hiển nhiên không chịu để chuyện như vậy xảy ra.
''Vậy làm sao đây?'' Diệp Tư Nhàn nhíu mày.
Triệu Nguyên Cấp cũng trầm mặc.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn người, như đang cố ý né tránh gì đó.
Không biết qua bao lâu, Diệp Tư Nhàn rốt cuộc hít sâu một hơi, nghiêm nghị nói.
''Thôi vậy''
''Chẳng phải thêm một nữ nhân thôi sao, có gì ghê gớm đâu, mỹ nữ của Đại Cảnh triều chúng ta thiếp còn chịu được, huống chi một nữ tử ngoại bang? Chỉ sợ nàng ta ngay cả tiếng phổ thông Trung Nguyên chúng ta cũng nghe không hiểu''
Diệp Tư Nhàn ra vẻ rộng lượng.
Triệu Nguyên Cấp nổi giận đùng đùng fõ lên trán nàng một cái.
''Trẫm chỉ chuẩn bị đồng ý thông gia mà thôi, cũng không nói muốn thông cho ai, nàng tự động lôi trẫm vào rồi?''
''Gả cho ai đều không tốt, Hoàng thượng đừng làm khó người ta, để nàng ấy vào cung đi''
Diệp Tư Nhàn thong dong tự tại duỗi cái tay ra, nhìn chằm chằm móng tay mới sơn màu đỏ, lại chậm rãi đỡ trâm châu.
''Dù sao thanh danh của thiếp cũng không có gì đặc biệt mà?''
''Trong mắt người đời, thiếp sớm đã là độc phụ vì tư lợi mà chiếm lấy Hoàng thượng, ngăn cản người cùng hưởng ân huệ''
''Hiện tại dân gian còn có truyền thuyết, thiếp là hồ ly tinh, chuyên môn mê hoặc nam nhân, từ lúc thiếp tới, khác nương nương khác ngay cả sinh hài tử cũng không sinh được''
Càng nói càng buồn cười, ngay cả Diệp Tư Nhàn cũng bật cười.
Triệu Nguyên Cấp cũng rất không vui, hung dữ bá đạo kéo nàng vào trong ngực.
''Nàng lặp lại lần nữa xem? Nàng xem trẫm là thứ gì rồi? Không phải đã sớm nói trẫm không nạp phi nữa hay sao?''
Thực tế, hắn thật sự định tìm một con cháu trong hoàng thất để tứ hôn, sau đó phong Thân vương cho xong chuyện.
Trong cung nhiều nữ nhân đã phiền như vậy rồi, lại đến một kẻ ngoại bang không phải là càng náo nhiệt sao, hắn còn muốn sống thanh tịnh thêm vài năm nữa.
Nhưng Diệp Tư Nhàn lại không chịu buông tha cho hắn, trực tiếp ôm cánh tay của hắn.
''Thanh tịnh hay không thanh tịnh, nạp phi hay không nạp phi đều không phải vấn đề, chủ yếu là người cưới nàng ta sẽ tiện hơn, khắp nơi trong cung đều là tai mắt, vẫn dễ có thể theo dõi''
Diệp Tư Nhàn giảng đạo lý.
Tài ăn nói của nàng không hiểu sao tốt lên, bla bla giảng một tràng, cuối cùng vỗ vỗ ngực Triệu Nguyên Cấp.
''Cuộc mua bán này có lời mà, không cần tốn một binh một tốt, cũng không cần đổ máu hy sinh, vấn đề liền có thể giải quyết''
Triệu Nguyên Cấp: ''...''
Hắn rất tức giận, vô cùng, hoàn toàn, nghiêm trọng nổi giận.
Dù Diệp Tư Nhàn đều nói đúng, hắn vẫn tức giận, lại căn bản không nhịn được.
Đế vương phẫn nộ một tay đè tiểu kiều thê xuống, đôi mắt đỏ ngầu lóe ra vẻ nguy hiểm, nghiến răng nghiến lợi.
''Nàng lặp lại lần nữa xem?''
Diệp Tư Nhàn bị dọa sợ, mở to đôi mắt như nai con nhìn chằm chằm hắn, lặng lẽ meo meo nghĩ tinh linh.
''Thiếp đâu có nói sai''
''Nàng!'' Đế vương phẫn nộ không được vỗ về, đành phải tự hạ hỏa cho bản thân.
Hắn dùng lực lớn bế tiểu nữ nhân, sải bước xuyên qua sảnh chính, đi tới phòng phía tây, nơi này có giường lớn mềm mại, chăn tơ mát mẻ nhất.
Nặng nề ném Diệp Tư Nhàn lên giường, Diệp Tư Nhàn cũng nương theo đè lên.
Nhưng ai mà biết, cái giá phải trả lớn như vậy.
Mới nghĩ xong, mắt tối sầm lại ngất đi.
Triệu Nguyên Cấp giận thì giận, nhưng vẫn không dám thỏa thích làm bậy, lúc bầu trời hiện ra màu trắng bạc, mới lưu luyến không rời mà bỏ qua.
''Hừ! Lần sau còn dám nạp phi lung tung cho trẫm, kết cục còn nghiêm trọng hơn so với lần này!''