Đêm tiệc Trung thu đó vô cùng náo nhiệt, ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén.
Bánh Trung thu cung không đủ cầu, trái cây, rượu ngon thức ăn ngon.
Pháo hoa liên tục không ngừng nở rộ xinh đẹp trong trời đêm.
Còn có điểm tâm mà dân chúng thích ăn nhất, rượu ngon thích nhất, hoa đăng thích nhất, đố đèn, múa rồng múa sư, biểu diễn tạp kỹ.
Tiếc cơ động bố trí ở hai bên đường, ở giữa nhiều loại hình biểu diễn, mang đến một làn sóng lớn tiếng khen hay trong yến hội.
Tất cả mọi người nét mặt hồng hào, chỉ có Diệp Tư Nhàn không hiểu sao có chút không tập trung.
Nàng nhìn về phía Đế Hậu chủ vị.
Đế vương rất tận hứng, Hoàng hậu lại đang giả bộ cười, bộ dạng đầy tâm sự.
Đại hoàng tử ngồi trong xó, càng chỉ lo vùi đầu uống rượu, động tay động chân với dân nữ bên cạnh, hèn mọn như con chuột trên phố.
Diệp Tư Nhàn nhìn chằm chằm hắn cả buổi, đột nhiên đón lấy ánh mắt hắn nhìn lại.
Triệu Trường Diên âm trầm cười, khoan thai uống hết một chung rượu ngon, ngoắc ngoắc môi như khiêu khích, tiếp đó lại động tay động chân với các nữ nhân bên cạnh.
Diệp Tư Nhàn hết sức chán ghét, tinh thần càng không tập trung.
''Viên Nguyệt, bọn nhỏ trong cung sẽ không có chuyện gì chứ? Ta luôn có dự cảm không lành''
''Người quá khẩn trương thôi, thả lỏng chút đi, pháo hoa này đều là nương nương thích, người ngắm một chút đi''
Diệp Tư Nhàn bĩu môi, không tiện nói gì nữa.
Điểm trâm trên bàn không thích nổi cái nào, mỹ thực rượu ngon cũng không có hứng, Diệp Tư Nhàn không hứng lắm ngóng trông yến hội sớm kết thúc.
Cầm chén rượu, nàng đột nhiên cười giễu cợt.
''Năm đó ta cũng vô cùng hào hùng hận không thể uống hết một vò rượu, đã từng đêm khuya xuất cung nhìn ngó đông tây trên đường cái, hiện tại...''
Hiện tại ngoại trừ bọn nhỏ, nàng dường như không có hứng với bất cứ chuyện gì.
''Người là ở trong cung kìm nén quá lâu, chờ các tiểu chủ tử lớn chút nữa, nhiệt tình sôi sục trong lòng người lại trở về thôi''
Viên Nguyệt mỉm cười hầu hạ, uân Thiền đi theo chỉ lo gật đầu.
Xảo Yến trước giờ tâm tính hoạt bát, đôi mắt hạt châu sớm đã bị câu về phía tạp kỹ rồng phun lửa trên phố.
''Haiz!''
Diệp Tư Nhàn khẽ tựa lên ghế: ''Thôi, dù sao cũng không về được''
...
Giác quan thứ sáu của nữ nhân rất chuẩn.
Bữa tiệc Trung thu còn chưa kết thúc, Lô Bảo công công liền truyền lời tới.
''Nương nương mau quay về, hai tiểu Hoàng tử xảy ra chuyện rồi!''
''Cái gì?''
Diệp Tư Nhàn ngồi không vững, suýt ngã xuống ghê,s vẫn là Linh Chi lanh tay lẹ mắt đỡ nàng.
''Mau, ngươi mau đi chuẩn bị xe ngựa, ta đi tìm Hoàng thượng''
Diệp Tư Nhàn dốc hết sức che giấu cảm xúc, đứng dậy đến bên cạnh Đế Hậu thỉnh chỉ trở về.
''Muội muội sao vậy? Không khỏe sao?'' Hoàng hậu cố ý hỏi.
Triệu Nguyên Cấp thấy sắc mặt nàng tái nhợt, không nói hai lời liền để Phùng An Hoài đưa nàng hồi cung.
''Trên đường đi chậm một chút, đừng sợ, trẫm đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi''
''Đa tạ Hoàng thượng''
Diệp Tư Nhàn thất tha thất thểu đi xuống, mãi đến ngồi lên xe ngựa hồi cung nàng rốt cuộc mới phóng thích cảm xúc.
Nước mắt rơi như mưa hỏi: ''Xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành mà lại xảy ra chuyện gì?''
Sắc mặt Lộ Bảo công công nghiêm túc, do dự cả buổi cũng không nói ra nguyên cớ, cuối cùng chỉ nói một câu.
''Nương nương phải chuẩn bị tâm lý cho tốt''
Một câu ngắn ngủi, giống ngàn vạn mũi tên lao tới từ trong bóng tối, khiến Diệp Tư Nhàn vạn tiễn xuyên tâm.
Bỗng nhiên sau khi kịch liệt đau đớn, Diệp Tư Nhàn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.
...
Hoàng hậu trong bữa tiệc khó nén tâm sự, mượn cớ đi thay y phục, kéo Ngọc Đường tới nơi bí mật.
''Động thủ rồi à?''
''Có làm Nhị hoàng tử bị thương không, nó là Kha nhi của bổn cung, bất kể thế nào cũng không được tổn thương nó'' Hoàng hậu dồn dập hỏi.
Trong lòng Ngọc Đường cười lạnh, trên mặt lại cung kính gần gũi.
''Nương nương yên tâm, đều xử lý theo ý của người''
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, lần nữa thay y phục trở lại trên ghế.
Sau khi ngồi xuống, biểu hiện thần thái rõ ràng buông lỏng hơn nhiều, thậm chí còn liên tục nâng chén chúc mừng Hoàng đế ngự trị giang sơn, trời yên biển lặng.
''Đây đều là công lao của Hoàng thượng cẩn trọng ngày đêm trăm công ngàn việc''
''Hoàng hậu khiêm tốn rồi, nàng quản lý hậu cung mấy chục năm như một, cũng vất vả không kém''
Ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm một bên mặt Hoàng hậu, Triệu Nguyên Cấp ngửa cổ uống rượu.
Hoàng hậu lại đột nhiên bối rối, ánh mắt này rất quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
Từng đóa pháo hoa nổ tung trong bầu trời đêm, sắc thái mỹ lệ phủ kín bầu trời, Hoàng hậu lại không có tâm trạng xem.
Trong lòng vẫn luôn suy nghĩ, không phải là Hoàng thượng phát hiện ra cái gì rồi chứ?
Tiệc Trung thu cứ thế diễn ra tới giờ Dậu, sau khi giải tán, Hoàng hậu ngồi trên xe ngựa hồi cung, rốt cuộc nhớ tới có chỗ nào không đúng.
''Trữ Tú cung xảy ra chuyện, Diệp phi đột nhiên trở về, tại sao Hoàng thượng không chút lo lắng? Không phải từ trước đến nay Hoàng thượng luôn nâng cô ta trong lòng bàn tay sao?''
Ngọc Đường có chút kinh hoảng, nhưng nhanh chóng trấn định lại.
''Hoàng thượng xưa nay lấy giang sơn làm trọng, đêm nay yến hội long trọng như vậy, Hoàng thượng làm sao có thể vì việc vặt hậu cung mà bỏ rơi dân chúng, nương nương nói có đúng không?''
''Cũng phải...''
Xe ngựa lung lay tiến vào hoàng cung, lúc đến cửa cung đổi kiệu, Hoàng hậu nhận được tuyến báo.
''Hai vị tiểu Hoàng tử trúng độc, miệng sùi bọt mép, sốt cao, tính mạng đang hấp hối''
Hoàng hậu ngồi liệt trên đất sắc mặt trắng bệch, nắm chặt lấy tay Ngọc Đường chất vấn.
''Không phải nói sẽ không tổn thương Nhị hoàng tử sao?''
''Nương nương yên tâm, Nhị hoàng tử đã được cho uống thuốc giải, tính mạng không cần lo, chỉ là còn triệu chứng thôi''
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, hoàn toàn yên tâm.
Trở lại cung Tê Phượng, sau khi rửa mặt nằm trên giường, Hoàng hậu bắt đầu tưởng tượng tháng ngày không có Diệp phi, không có Tam hoàng tử.
''Kha nhi của ta chính là Thái tử, Hoàng thượng nể mặt mẹ con chúng ta, chắc chắn sẽ xem trọng ta hơn, về sau oanh oanh yến yến trong hậu cung này, còn ai sẽ là đối thủ của ta chứ?''
''chờ tương lai sau khi Hoàng thượng trăm tuổi, con của ta đăng cơ, ta chính là Thái hậu, Thái hậu...khống chế mọi sự tồn tại, haha!''
Hoàng hậu mộng đẹp ngủ say.
Ngọc Đường giúp Hoàng hậu kéo chăn, cười lạnh: ''Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nên nói người ngốc hay là ngây thơ đây?''
''Hoàng thượng vĩnh viễn sẽ không xem trọng người dù chỉ một chút, hai tiểu nghiệt chủng kia cũng không phải Kha nhi của người, bọn chúng đều đáng chết, toàn bộ đều đáng chết''
''Chỉ khi bọn họ chết hết, Hoàng thượng vì giang sơn mới có thể th cho người một con đường sống, đây là một câu mà đại lão gia dạy cho ta, có đường sống trong chỗ chết''
Ánh trăng tết Trung thu là thời điểm đẹp nhất trong năm.
Ngọc Đường ngồi trên bậc thềm ngọc dưới hiên trong cung Tê Phượng, ngửa mặt nhìn ánh trăng trong sáng.
Tết Trung thu qua đi, cả tộc Trần thị đều phải rời Kinh, hy vọng đến lúc đó nương nương có thể thực hiện lời hứa, nhận mình làm nghĩa muội, nở mày nở mặt xuất giá, nhập phủ làm quý thiếp.
Ngọc Đường đứng dậy đi lang thang trong viện, soi vào hồ sen sóng gợn lăn tăn vuốt ve gương mặt của mình.
Đến tuổi, may mắn muốn xuất cung, may mắn đại lão gia không ghét bỏ nàng.
Nếu không thì qua mấy năm nữa sẽ thành bà cô hết thời, cả đời này nàng còn trông cậy vào cái gì nữa.
Tin tức Trữ Tú cung đứt quãng truyền đến.
''Diệp phi nương nương ngất xỉu, đến giờ còn chưa tỉnh''
''Tiểu Hoàng tử Trường Uyên thoi thóp, sợ là không qua khỏi đêm nay''
''Tiểu Hoàng tử Trường Diễn hình như đã tắt thở''
''Trữ Tú cung đầy tiếng khóc than, hình như đang chuẩn bị tang sự''