Trong đêm chìm vào giấc ngủ, Ân thị quy củ nằm bên cạnh phu quân, hai tay nắm chắc đệm giường.

Nàng là một phụ nhân, tuổi chưa qua ba mươi, đương tuổi cần tưới nhuần phu thê ân ái.

Nhưng phu quân hình như rất mệt mỏi, vừa nhắm mắt là đã ngủ.

Ân thị không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, ép buộc kiềm chế xuống khát vọng trong lòng, giúp phu quân kéo lại chăn, mình cũng nhắm mắt lại.

Dù nàng căn bản không ngủ được, dù là phu quân đã hơn nửa năm không đụng vào nàng, dù là dày vò khó chịu, cũng không dám cử động.

Cũng không dám giống tiểu phụ nhân bình thường, chui vào lòng phu quân nũng nịu.

Trượng phu nay đã là quan lớn triều đình, mỗi ngày bận rộn mệt mỏi như vậy, nàng làm sao dám?

Nhưng Tống Thừa Hựu vẫn chưa ngủ.

Trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu thơ: ''Vãn tố nga thanh nữ, vấn phi huỳnh, thùy gia khúc''

'Vãn Tố' đó là khuê danh của người trong lòng y.

Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, lần gần nhất gặp nàng cũng đã là hai năm trước.

Kể từ khi biết hoàng thất có đi săn tổ huấn, có văn võ đại thần và toàn bộ nữ quyến trong cung tham dự, y liền liều mạng khổ luyện.

Thư sinh tay trói gà không chặt muốn học kỵ xạ tiễn thuật, khó khăn biết bao, không ai biết y chịu bao nhiêu khổ sở.

Cũng may là y làm được, y đã gặp được nàng, còn dùng hành động thực tế nói với nàng, mình sống rất tốt.

Nhìn đi, nàng ở trong cung cũng sống rất tốt.

Tống Thừa Hựu thống khổ nhắm mắt lại, ép buộc mình không được hồi tưởng nữa.

Y từng nói với bản thân một lần.

Ân thị hiền lành dịu dàng, giúp y sinh con dưỡng cái, giúp y chăm sóc phụ mẫu dưỡng lão trước lúc lâm chung, đốt giấy để tang, thay y quản lý hết thảy việc vặt.

Y tuyệt đối không thể cô phụ nàng ấy, tuyệt đối không thể.

...

Bệnh của Tố phi chủ yếu là tâm bệnh.

Diệp Tư Nhàn thường xuyên qua khuyên, còn có Di An hầu bên cạnh, nàng nhanh chóng khá hơn.

Sau khi khôi phục, cuộc sống trong cung lại trở lại lúc ban đầu.

Hoàng thượng vẫn bận rộn như cũ, thỉnh thoảng rảnh cũng chỉ tới Trữ Tú Cung.

Nữ nhân trong cung ban đầu còn có chút hy vọng, về sau phát hiện Hoàng thượng cho dù có tới cũng không chạm vào các nàng.

Tranh cũng tranh không nổi, đấu cũng đấu không được, dứt khoát chấp nhận số phận mà sống.

Hoàng hậu vẫn đoan trang rộng lượng.

Tháng ba, tiết Đoan Ngọ, chủ trì ổn thỏa, đến giữa hè, tiếp tục làm chủ cho Nội vụ phủ tăng phần lệ năm nay thêm vài phần.

Sau khi Lý Hữu Đức lên làm Tổng quản, Nội vụ phủ cũng không còn xảy ra chuyện cắt xén, các phi tần cơm no áo ấm, cũng không có suy nghĩ nhất định phải quấy rối tranh chấp gì.

Trên thực tế, các nàng cũng không cần phải có được Hoàng đế, chỉ cần nịnh bợ Hoàng hậu, cuộc sống vẫn sung túc.

...

Tiết Đoan Ngọ qua đi, thời tiết ngày càng nóng bức.

Cung Tê Phượng của Hoàng hậu trồng đầy cây ngô đồng, mặt trời gay gắt chiếu xuống, cũng chỉ còn lại vài đốm sáng loang lổ.

Hoàng hậu mặc thường phục, ngồi dưới hiên, thoải mái nhàn nhã chơi với chim tước, thỉnh thoảng dừng lại nhìn bầu trời xanh.

''Ngươi nhất định cũng rất mong được tự do, tiếc là...vận khí của ngươi không tốt, sinh ra ở trong lồng, bị bán vào thâm cung, cho nên ngươi chỉ có thể ở trong lồng cả đời''

Vẻ mặt Hoàng hậu cô đơn, giống đang nói chim tước, cũng giống đang nói chính mình.

Ngọc Đường cầm theo hộp cơm trở về từ bên ngoài, vào cửa thi lễ.

''Nương nương, Đại hoàng tử nói đa tạ điểm tâm của nương nương, ngài ấy nhất định sẽ thưởng thức thật ngon''

''Vậy thì tốt'' Hoàng hậu cười hài lòng.

''Đứa nhỏ này bình thường làm người âm tàn ác độc, không ngờ vẫn rất có lương tâm, vừa nhắc tới báo phù cho mẫu phi của nó, nhìn xem, ngay cả bệnh điên cũng tốt lên''

''Mẫu tử đồng lòng, Hứa phi trên trời linh thiêng, hẳn sẽ rất vui mừng''

''Đúng vậy, Hứa muội muội trên trời có linh nhất định sẽ rất vui, muội ấy nhất định sẽ phù hộ chúng ta'' Khóe môi Hoàng hậu cong lên ý cười, lạnh lẽo đến mức không chút nhiệt độ.

Hoàng hậu đứng dậy phủi tay đi vào nội thất, ngồi trước bàn trang điểm.

''Phụ thân bệnh nặng, chuyện bổn cung về nhà thăm, Hoàng thượng đã duyệt chưa?''

''Duyệt rồi, lúc người nghỉ trưa Phùng công công đích thân đến truyền, còn thưởng chút dược liệu quý''

''Vậy thì tốt''

Hoàng hậu cười hài lòng, đứng dậy nghiêng người qua giường, nhắm mắt dưỡng thần.

...

Ba ngày sau, Hoàng hậu quang minh chính đại mang theo lễ vật được ban thưởng, đội nghi trượng trùng điệp ra ngoài cung.

Phủ thái sư sớm đã nhận được tin tức, sáng sớm cửa phủ mở rộng, tất cả mọi người đứng thành hai hàng chỉnh tề, bố trí nghênh đón.

Hoàng hậu mặc phượng bào màu vàng sáng, đầu đội phượng quan chín đuôi đính châu, giẫm lên thảm nhung mềm mại bước xuống xe ngựa, chậm rãi tiến vào cửa phủ.

''Thần/thần phụ tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế''

Ở trên cao nhìn xuống mỗi người quỳ rạp trên đất, khóe môi Hoàng hậu cong lên nụ cười lạnh lẽo, thoáng qua liền biến mất.

''Cha mẹ ca ca, các tẩu tẩu mau đứng lên, cha bị bệnh sao còn ra đây?''

Hoàng hậu tiến lên đích thân đỡ phụ thân dậy, dáng vẻ nữ nhi đi đường xa về nhà mẹ đẻ hiếu thuận.

''Cực khổ cho Hoàng hậu nương nương nhớ thương, lão thần đã hồi phục được một chút''

Vốn là trúng gió, miệng méo mắt lác, nửa người không thể động đậy, trải qua vài đại phu dân gian chẩn trị bằng châm cứu, ông đã khôi phục được một chút, ít nhất là có thể run rẩy đứng lên.

''Thân thể cha có thể khỏe lại, trong lòng nữ nhi cũng không còn nóng nảy nữa''

Hoàng hậu tự tay dìu phụ thân đi qua phòng ngoài, vào chính viện của Trần thái phu nhân.

Hoàng hậu ngồi trên thượng vị, bên trái là cha mẹ, bên phải là hai ca tẩu, còn có các cháu trai cháu gái của nàng.

Các tiểu bối lại đi lên dập đầu với Hoàng hậu, Hoàng hậu vui vẻ cười không ngừng.

''Mau đứng lên đi, bổn cung đến vội, cũng không mang thứ gì tốt, Ngọc Đường...''

Ngọc Đường hiểu ý, lấy ra cái hộp đã chuẩn bị trước, bên trong chưa khóa trường mệnh, các loại kim ngọc bội linh vật.

''Mỗi người một cái, không phải cái gì hiếm lạ quý giá, đeo chơi đi''

''Đa tạ Hoàng hậu nương nương nhớ thương, mấy đứa, còn không mau dập đầu với Hoàng hậu nương nương?'' Trần thái phu nhân rất cao hứng.

Cho dù hai đứa con trai không có tiền đồ gì, nhưng dòng dõi trong nhà phồn thịnh, cành lá xum xuê, tương lai chắc chắn sẽ có một hai tiền đồ, có thể chấn chỉnh lại Trần gia.

Đây mới là dáng vẻ gia đình thịnh vượng nên có.

Đuổi bọn nhỏ đi, hai ca tẩu cũng lần lượt lui ra, bên trong chính viện chỉ còn lại ba người cha mẹ và con gái.

Hoàng hậu cuối cùng cũng bước xuống chính vị, quỳ gối lên đệm cói mà Ngọc Đường đã trải sẵn, rưng rưng nước mắt dập đầu với cha mẹ thân sinh.

''Cha, nương, nữ nhi bất hiếu, mấy năm nay không thể phụng dưỡng hai người''

Trần thái sư và Trần thái phu nhân có chút bất ngờ, hai người liếc nhìn nhau, đều nhanh chóng đỡ Hoàng hậu dậy.

''Nương nương tuyệt đối đừng nói vậy, người có thể thiên thu khỏe mạnh, chính là hiếu kính lớn nhất với hai lão già chúng ta rồi''

Hoàng hậu thút thít nắm tay phụ mẫu ngồi trên giường dài.

''Nữ nhi đã xin phép Hoàng thượng, lần này về nhà sẽ ở thêm mấy ngày, để nữ nhi phụng dưỡng thuốc thang cho cha, dùng hết lòng tận hiếu''

Biết được Hoàng thượng đã đồng ý, Trần thái sư và Trần thái phu nhân cũng không tiện nói gì, chỉ nắm tay nữ nhi.

''Được, nơi này chính là nhà của nương nương, người muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu''

''Đa tạ phụ thân mẫu thân''

Hoàng hậu tựa đầu lên vai mẫu thân, đáy mắt lướt qua một chút lạnh lẽo.

Nhìn ra được là cha mẹ sợ hãi, bọn họ nhất định là nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao nữ nhi bị xem nhẹ nhiều năm, gần như không chút yêu thương, đột nhiên trở nên hiếu thuận như vậy.

Nhưng không sao, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ biết thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện