Dư Tĩnh Dao qua đời, vì hại Cảnh Châu té bậc thang trong trời tuyết lớn, hại Diệp phi sinh non, suýt chút nữa một xác hai mạng.
Thái hậu qua đời, vì tư tâm năm đó, chia rẽ nhân duyên của Dư Tĩnh Dao.
Hứa phi cũng đã chết, vì nhiều năm tham lam, truyền bá đầy bụng tà ác cho nhi tử, bị nhi tử tự tay ám sát.
Tiểu Tần Tử cũng chết rồi, hắn là chết thay cho Cảnh Châu.
Tết Nguyên Tiêu qua đi, trong cung truyền ra tin tức: Thái hậu hoăng thệ, Hứa phi bạo bệnh mà chết.
Khắp nơi trong cung giăng lụa trắng, người người mặc đồ trắng để tang, Đế vương vô cùng 'bi thống', bãi triều ba ngày.
Bên trong Ninh Thọ Cung, Đế Hậu dẫn đầu chúng phi tần dập đầu khóc tang, người người bi thống, tiếng khóc kinh thiên.
Diệp Tư Nhàn vừa ra tháng quỳ gối linh tiền, bị màu trắng tràn ngập khiến mở mắt không ra.
Buồn bã khóc vài tiếng, suy yếu ngã xuống ngất đi, được đưa về Trữ Tú Cung.
''Nương nương, người uống chút canh gừng đường đỏ đi'' Viên Nguyệt nén bi thương dâng lên một bát trà gừng.
Diệp Tư Nhàn đắng chát cười, nhận lấy uống hai ngụm liền nuốt không trôi.
''Bưng xuống đi''
''Thân thể người suy yếu, uống nhiều một chút đi'' Viên Nguyệt khuyên.
''Ta không yếu ớt gì, ta chỉ không muốn quỳ thôi'' Diệp Tư Nhàn lạnh lùng.
Miễn cưỡng khóc vài tiếng cũng không phải khóc cho Thái hậu, mà là khóc cho thái giám đáng thương đánh đổi mạng sống cho nữ nhi kia.
''Bạc đã đưa ra ngoài chưa?''
''Nương nương yên tâm, người nhà của Tiểu Tần Tử đã nhận được, năm trăm lượng bạc đủ cho họ buôn bán làm ăn, nửa đời sau an ổn sung túc''
''Vậy là tốt rồi''
Diệp Tư Nhàn cho nhũ mẫu ôn tiểu nữ nhi tới, hôn một chút lên gò má mũm mĩm của nàng, dẫn theo nữ nhi về phòng nghỉ ngơi.
Một tháng sau, Diệp Tư Nhàn cáo ốm không ra ngoài, quỳ linh chịu tang Thái hậu, nàng trước sau cũng đi đủ ba ngày.
Theo lời của nàng, ba ngày này coi như tạ bà ấy đã nuôi lớn trượng phu.
Phi tần hậu cung hâm mộ ghen ghét, nhưng Hoàng thượng cũng không nói gì, các nàng giận nhưng không dám nói gì.
Thời gian như nước chảy, chớp mắt đã vào tháng ba.
Tang nghi của Thái hậu đã kết thúc, tiếp đó còn phải giữ đạo hiếu một năm.
Trong thời gian một năm này, trong cung không được động vào thổ mộc, không được yến hội cũng không ca múa.
Dân gian không được làm tiệc rượu, không được chúc thọ cũng không được cưới gả.
Tháng ba Ngự hoa viên hoa nở đầy vườn, trăm hoa như gấm.
Các cung phi cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài, mỗi ngày ngoại trừ thỉnh an Hoàng hậu liền ngoan ngoãn ở trong cung.
Lúc này không ai dám làm ra chuyện xúi quẩy.
Hậu cung to lớn như vậy, náo nhiệt nhưng cũng hoang vu.
Trữ Tú Cung, Diệp Tư Nhàn đang cùng các nữ nhi phơi nắng ngắm cá chép, nàng đã rất lâu không đi ra ngoài.
Nói đến giữ đạo hiếu, nàng cười lạnh hừ một cái.
''Chỉ là làm cho người sống nhìn, khắp thiên hạ này ai mà thật sự thương tâm cho bà ta? Làm người mà làm tới mức này, cũng coi như một loại bản lĩnh đi''
''Tất cả đều đã qua đi rồi, nương nương suy nghĩ nhiều chuyện vui vẻ một chút, mấy ngày nữa chính là sinh nhật ba tuổi của Nhị công chúa, không được làm yến hội, vậy chúng ta tự mình vui vẻ đi''
''Nói cũng phải, nhìn ta đi, suýt chút thì quên'' nói đến nữ nhi, mặt mũi Diệp Tư Nhàn tràn đầy ôn nhu.
Hôm mười sáu tháng ba đó tới rất nhanh.
Diệp Tư Nhàn mặc váy gấm đỏ xinh đẹp nhất cho nữ nhi, quấn lụa tơ hồng lộng lẫy nhất, hôn một chút lên khuôn mặt nữ nhi.
''Đẹp không?''
Tiểu Công chúa Cảnh Châu dạo qua một vòng với tấm gương, lại chạy đến trước tã lót của muội muội.
''Tỷ tỷ có đẹp không?''
Diệp Tư Nhàn bị hai tỷ muội chọc đến vui vẻ.
Mặc xong y phục, Diệp Tư Nhàn cùng một đôi nữ nhi câu cá bên hồ, giữa trưa, nàng tới tiểu Trù phòng tự tay làm mì trường thọ có hương vị ngon nhất cho nữ nhi.
Canh xương ống heo đậm đặc hầm trong một ngày một đêm, trù nữ tự tay nhào sợi mì đậm đà ngay trước mặt, Diệp Tư Nhàn thành thạo nấu mì, vớt mì, cuối cùng trải hai cái trứng chần kim hoàng lên trên mặt.
Cảnh Châu nhìn thấy liền trợn cả mắt lên.
''Thơm quá, mẫu phi!''
''Thơm thì ăn nhanh một chút, hy vọng tiểu Công chúa của ta có thể bình an, khỏe mạnh vui vẻ''
Nàng mặc kệ cái gì mà giữ đạo hiếu hay không giữ đạo hiếu, sinh nhật của nữ nhi, nàng nhất định phải nâng trong lòng bàn tay.
Lúc Triệu Nguyên Cấp đến, Trữ Tú Cung ngập tiếng cười nói.
Vào cửa mới biết được hôm nay là sinh nhật Cảnh Châu.
''Quá nhiều việc, trẫm quên mất''
Triệu Nguyên Cấp mỏi mệt ngồi trên ghế, móc tới móc lui phát hiện ra không mang theo cái gì, đành phải buộc tiểu ngọc bội mang hoa văn rồng bình an mà bản thân đã đeo từ nhỏ lên tay con gái.
''Chất lượng không tốt lắm, nhưng đây là thứ mà mẫu thân thân sinh của trẫm để lại cho trẫm, hy vọng nó có thể phù hộ hòn ngọc quý trên tay trẫm cả đời suôn sẻ''
''Cảnh châu đa tạ phụ hoàng'' tiểu cô nương hiếu kỳ nhìn ngọc bội trên cổ tay mình, con ngươi đen nhánh óng ánh.
Triệu Nguyên Cấp ôm nữ nhi vào lòng, bàn tay ôn hòa hiền hậu vuốt ve sợi tóc mềm mại của nữ nhi.
''Sau này phải làm một tỷ tỷ tốt, phải bảo vệ muội muội''
''Dạ!''
Tiểu Công chúa hưng phấn tránh thoát cái ôm của phụ hoàng, chạy tới trắc điện tìm muội muội.
Diệp Tư Nhàn nhìn bóng lưng hoạt bát của nữ nhi, đứng dậy dịu dàng quỳ xuống.
''Hoàng thượng, thần thiếp vượt qua quy củ, đang trong tang kỳ lại cho Cảnh Châu mặc đồ đỏ đón sinh nhật, xin Hoàng thượng trách phạt''
''Nhàn Nhàn, nàng lại vậy nữa rồi''
Triệu Nguyên Cấp mỏi mệt bóp bóp thái dương, đưa tay kéo nàng đến.
''Có gì ghê gớm chứ, cũng không có người ngoài phát hiện''
Diệp Tư Nhàn cười ngọt ngào, tiến vào cái ôm của phu quân, hai người ôm nhau, nhìn nhau không nói gì.
Không biết phải chăng là Đế vương khí thịnh, Cảnh Thuận năm thứ mười một quả nhiên là một năm bội thu.
Bốn mùa mưa thuận gió hòa, lương thực các nơi đều tăng thu, các vùng đất nghèo nàn mấy năm liên tục ăn không no ngoài biên cảnh cũng có thể trồng ra hoa màu.
Đến cuối năm, Đế vương xem tin mừng các nơi trình lên, nụ cười trên mặt dào dạt.
Đám đại thần rốt cuộc nhìn thấy long nhan cực kỳ vui mừng, nhao nhao nhẹ nhàng thở ra.
Bầu không khí 'bi thương' kiềm chế Đại Cảnh triều suốt một năm qua bị quét sạch, người người nhảy cẫng hoan hô.
Triệu Nguyên Cấp càng trực tiếp tuyên bố tại triều đình.
''Năm nay các nơi mùa màng tốt, nhất định là Thái hậu trên trời phù hộ, trẫm quyết định sớm tế bái Thái hậu tròn năm, báo tin tức tốt này cho mẫu hậu, để lão nhân gia bà ấy trên trời cũng vui vẻ một chút''
Sớm tế tự tròn năm thì đồng nghĩa với sớm chấm dứt tang kỳ.
Đám đại thần từng người đều là người thông minh, ai lại ngay lúc này hủy hoại sự hào hứng của Hoàng đế, lúc này nhao nhao tán thành.
Triệu Nguyên Cấp long nhan cực kỳ vui mừng, vung tay lên.
''Mùng sáu tháng chạp là ngày tốt, quyết định ngày đó đi''
''Hoàng thượng nhân hiếu, Thái hậu nương nương nhất định rất vui mừng'' đám đại thần vô thưởng vô phạt vuốt mông ngựa.
Triệu Nguyên Cấp không muốn nghe, trực tiếp hạ triều.
Ra khỏi đại điện Thái Hòa, đang định về Ngự thư phòng phê tấu chương.
Bỗng có thái giám của Trữ Tú Cung vội vàng chạy tới, mặt mũi trắng bệch bẩm báo.
''Hoàng thượng, nương nương của chúng nô tài trên đường trở về từ cung Tê Phượng thì ngất xỉu, chúng nô tài không dám chuyên quyền, đặc biệt tới đây để bẩm báo''
''Cái gì?!''
Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên bật dậy: ''Mau truyền thái y!''
...
Trữ Tú Cung, Diệp Tư Nhàn vẫn còn đang hôn mê, hai tên thái y thay phiên chẩn bệnh.
''Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?''
Triệu Nguyên Cấp lo lắng ngồi bên giường, thỉnh thoảng muốn nắm chặt cổ áo thái y lên mà hỏi.
Thật lâu sau đó hai lão thái y châu đầu ghé tai dông dài một hồi, sau đó cùng quỳ trên đất.
''Chúc mừng Hoàng thượng, Diệp phi nương nương đã mang thai hơn một tháng''
Thật lâu sau khi hết kinh ngạc, Triệu Nguyên Cấp đứng lên đi tới đi lui trong gian phòng.
''Người đâu, trọng thưởng!''
Triệu Nguyên Cấp vung tay lên, sự vui sướng lập tức tràn khắp khuôn mặt.
Gia quốc phồn thịnh, dòng dõi hưng thịnh, đăng cơ mười một năm, hắn rốt cuộc cũng có được niềm vui trong thiên hạ.