Triệu Nguyên Cấp đến thẳng Ngự thư phòng.
Không sai, hắn thà tới phòng trà trong trắc điện nhỏ ở Ngự thư phòng uất ức cả đêm, cũng không chịu về tẩm cung to lớn của mình.
Bên này.
Phùng An Hoài nhận lệnh, phân phó các tiểu đồ đệ khiêng Dư thải nữ đã hôn mê đi.
Sau đó lại phân phó vài cung nữ chưởng sự ở tẩm cung của Đế vương.
''Đổi hết toàn bộ quần áo chăn đệm ở đây đi, cửa sổ cũng phải mở ra, sau khi thông gió thì xông, tuyệt đối đừng để Hoàng thượng nhớ tới hồi ức không tốt đẹp gì''
Phùng An hoài quả nhiên không hổ là tâm phúc của Đế vương, hắn quả thực là con giun trong bụng Đế vương, loại mệnh lệnh này có lẽ cũng chỉ có hắn mới có thể nói ra.
Như lời Xảo Yến nói, một đêm này, Dư Tĩnh Dao quả nhiên 'ngủ' rất ngon, ngoại trừ...lúc tỉnh lại phần gáy có chút đau đớn.
Nàng ngồi dậy từ trên chiếc giường chật hẹp ở Nghi Tĩnh Cư, hai tay thống khổ đỡ lấy phần gáy,cau mày nhìn bốn phía.
''Đây là...ta về bằng cách nào?''
Lan Nhược tâm xám ý lạnh tiến đến từ bên ngoài, uể oải buông xuống thao nước rửa mặt lạnh ngắt.
''Là Phùng công công sắp xếp người đem trả người lại, tiểu chủ, tối qua xảy ra chuyện gì, sao còn chưa tới một canh giờ người đã bị đưa về rồi?''
''Hoàng thượng có sủng hạnh người không?''
Dư Tĩnh Dao có chút không dám tin, híp mắt suy nghĩ thật lâu, mới nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, bao gồm sự chán ghét trong mắt Đế vương, ngữ khí lạnh lẽo, bóng lưng dứt khoát.
''Không có, ta nhớ là ta tiến tới xé rách xiêm y của chàng ấy, sau đó...không nhớ gì nữa''
Ôm một tia hy vọng cuối cùng, nàng kiểm tra thân thể mình từ trên xuống dưới, mới mất mát phát hiện ra, ngay cả xiêm y của mình cũng không hề nhúc nhích.
''Chàng ấy cũng không thèm đụng vào ta'' Dư Tĩnh Dao lần nữa sụp đổ.
Còn Lan Nhược đã mất đi kiên nhẫn, nàng đứng tại chỗ trầm mặc không nói gì, trong lòng cũng rất hối hận.
Nếu tương lai vẫn sống như vậy, không chút hy vọng nào, khổ sở không thấy điểm cuối, sao nàng muốn tiến cung.
Ở lại Dư phủ mặc dù nàng không có phú quý ngập trời, nhưng ít nhất còn có thể dùng vốn liếng bạc của mình để chuộc thân, sau đó đường đường chính chính xuất giá, làm dân thường.
Nhưng bây giờ nàng làm nô tỳ trong cung, tương lai gì chứ?
''Tiểu chủ, người quá vọng động rồi, Hoàng thượng dù sao cũng là Đế vương, không giống với tướng quân của Khương gia, sao người có thể...'' xé y phục của Hoàng đế, đây chính là đại nghịch bất đạo.
Dư Tĩnh Dao ôm đầu.
''Ta không biết, ta không biết gì hết, cuộc sống ở trong cung sao lại là như thế này''
''Đi cũng sai, nói chuyện cũng sai, tư thế ngồi cũng sai, hiện tại ta ngay cả thị tẩm cũng sai, sao lại có nhiều quy củ cứng nhắc như vậy, tại sao!''
Dư Tĩnh Dao thống khổ ôm đầu co lại một chỗ.
Lan Ngược nghĩ nghĩ, vẫn là thở dài: ''Ngươi nên chỉnh trang lại đi, hôm nay phải tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương''
''Ta không muốn đi, ngươi nói ta bệnh đi''
''Tiểu chủ, sau khi thị tẩm đều phải tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương, đây là quy củ'' Lan Nhược rất bất đắc dĩ.
''Ta không có thị tẩm, ngươi nghe hiểu không? Ta bị trả lại nguyên hình nguyên trạng!''
Dư Tĩnh Dao rốt cuộc bắt đầu cuồng loạn.
Lan Nhược gần như không cách nào ngăn nàng ta lại, nàng làm sao cũng không ngờ tiểu thư lý trí thông tuệ trước đây lại biến thành bộ dạng như bây giờ.
Thở dài, Lan Nhược xoay người đi tới cung Tê Phượng, nàng phải đi xin nghỉ.
Cung Tê Phượng.
Các cung phi lục tục kéo tới, tất cả mọi người ngồi ở vị trí của mình uống trà nói chuyện.
Hoàng hậu trang điểm xong xuôi cũng đi ra từ nội điện.
Nàng ngồi trên cao tiếp nhận triều bái, sau đó lại nhìn khắp bốn phía, phát hiện thiếu mất một người.
''Dư thải nữ đâu, nghe nói tối qua Dư thị thị tẩm, chẳng lẽ là quá cực khổ, không tới được?'' Hoàng hậu nhíu mày.
Nàng luôn coi trọng nhất là uy nghiêm Hoàng hậu của mình, lúc này có người dám vì thị tẩm mà không chịu đến thỉnh an, nàng cảm thấy uy nghi Hoàng hậu của mình bị chà đạp.
Lúc này, cung nữ Lan Nhược tiến vào từ bên ngoài, quỳ trên đất dập đầu ba cái, thỉnh tội thay chủ tử của mình.
''Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, chủ tử nhà nô tỳ thật sự không khỏe, không dậy nổi, cho nô tỳ tới xin nghỉ thay''
''Ừm''
Cung nữ này cũng không tệ, tư thái hèn mọn, lời nói cũng thỏa đáng.
Hoàng hậu lấy lại được thể diện, vẻ mặt ôn hòa cho nàng đứng dậy, cười hỏi.
''Chủ tử nhà ngươi thế nào? Cần truyền thái y không?''
Lúc nói lời này, Hoàng hậu không có ý tốt nhìn Diệp Tư Nhàn một chút, còn Diệp Tư Nhàn đang thoải mái nhàn nhã uống trà, không ngẩng đầu.
''Đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, chủ tử nhà nô tỳ là bệnh cũ, không cần truyền thái y, nghỉ ngơi một chút là được rồi''
''Thật là một nha đầu trung thành tuyệt đối'' Hoàng hậu cười tán dương.
Lúc bầu không khí đang hài hòa, bỗng nghe thấy Hứa phi cười nhạo, vẻ mặt khinh thường trào phúng.
''Mới hơn một canh giờ đã bị trả về, không biết Hoàng thượng rốt cuộc có đụng vào cô ta hay chưa nữa, Hoàng hậu nương nương, sự quan tâm này của người có chút dư thừa rồi đó?''
Lời vừa nói ra, nhiều người trong hậu cung lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hoàng hậu không dám nghe ngóng chuyện của Hoàng đế, đêm qua cũng không có tin tức, còn Hứa phi thì dám, cho nên chuyện này biết tương đối rõ.
Ánh mắt Hoàng hậu sâu kín nhìn chằm chằm Lan Nhược trên đất, hồi lâu sau mới cười nhạt.
''Hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc, với lại một Thải nữ cũng không thể qua đêm ở Chiêu Dương Cung, Hoàng thượng đây là coi trọng quy củ mà''
Hoàng hậu chữa cháy, chuyện này hợp lý hơn nhiều, huống hồ mọi người hình như cũng không đáng tranh đấu với một Thải nữ nho nhỏ không được sủng ái.
Chuyện này cứ vậy mà kết thúc.
Sau khi giải tán, Hoàng hậu thừa dịp không ai chú ý, giữ Lan Nhược lại.
Lan Nhược quỳ trong nội thất, nằm rạp dưới chân Hoàng hậu, kể rõ đầu đuôi ngọn nguồn, cuối cùng khóc thút thít nói.
''Nương nương đừng nóng giận, nô tỳ thấy là không còn dùng được, hiện tại nàng ta không nghe nô tỳ khuyên giải, Hoàng hậu nương nương, cầu người cứu nô tỳ ra khỏi chỗ chết''
Đây là lần đầu tiên Lan Nhược có ý nghĩ phản bội.
Còn Hoàng hậu đang cầu mà không được, nàng đích thân đỡ Lan Nhược lên, đeo vào tay Lan Ngọc một chiếc vòng trơn bóng.
''Đứa nhỏ ngoan, lòng hiếu thảo của ngươi bổn cung vẫn luôn biết''
''Chỉ là...lúc này chưa phải thời cơ, ngươi nhẫn nại thêm mấy ngày này, bổn cung nhất định bảo đảm ngươi bình yên vô sự''
''Dạ!''
Cứ vậy nói vài câu mà được thêm một cái vòng tay, một âm mưu ăn cây táo rào cây sung liền hình thành.
...
Tháng ngày trong cung đa số đều là khô khan.
Từ Hoàng hậu đến phi tần, lại đến Tài tử Thải nữ có phân vị thấp, thậm chí cung nữ thái giám, tất cả mọi người yên ổn sống cuộc sống của mình.
Còn Hoàng hậu, thật ra không thể sống yên ổn.
Nàng khó khăn lắm mới làm được một giao dịch, đưa Dư Tĩnh Dao vào cung, kết quả người này căn bản là vô dụng.
Chẳng những không mảy may gây được chút tổn thương nào cho Diệp phi, thậm chí còn sắp kéo mình vào.
Hoàng hậu càng nghĩ càng xúi quẩy, cả một mùa xuân dài dằng dặc, trôi qua cũng không quá trôi chảy.
Nhưng mà...Hoàng hậu phát hiện, mùa hè càng không trôi chảy.
Bởi vì Diệp phi lại mang thai.
Cảnh Thuận năm thứ mười, nữ nhân thịnh sủng nhiều năm này, rốt cuộc lần nữa lại mang thai long chủng, khiến tất cả nữ nhân nhận một đả kích cực lớn.