Đế Hậu ngồi xuống, Trung thu yến chính thức bắt đầu.
Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, các ca cơ vũ nữ vung tay áo nhẹ nhàng, diễn tấu nhạc khí sáo trúc cũng theo đó vang lên.
Giống hệt mọi đại yến trước kia, Đế vương trẻ tuổi cũng không thích những cảnh tượng như vậy, ngoại trừ thỉnh thoảng nói vài câu với các thân thuộc, thì cũng chỉ một mình uống rượu.
Ngồi sóng vai bên cạnh Đế vương là Hoàng hậu thì trái lại hào hứng dạt dào.
Nàng mặc phượng bào màu đỏ chót, đầu đội kim phượng quan, đoan trang uy nghi ngồi trên Hậu vị, liên tục nâng chén với các Mệnh phụ, nói vài câu đùa, hoặc ưu nhã nhấp một chén rượu ngon.
Thỉnh thoảng ngước mắt, nàng sẽ nhìn Dư Tĩnh Dao trong góc, ngồi trên chỗ ngồi chật hẹp, ánh mắt xem thường trào phúng.
''Đã thành thân mười năm còn không ngăn được ngươi câu dẫn tâm của Hoàng thượng, trên đời sao lại có loại tiện nhân như vậy!''
Đêm đại hôn nàng gả vào Đông Cung năm đó, cách một tấm khăn đỏ còn chưa thấy được mặt phu quân thì đã cảm nhận được sự thất vọng và mất mát trên người hắn.
Ba năm trong Đông Cung, bị lạnh nhạt trọn ba năm, sau khi Hoàng thượng đăng cơ nàng trở thành Hoàng hậu, cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Lòng của Hoàng thượng từ đầu đến cuối đều không đặt trên người nàng, dù chỉ là trong phút chốc.
Mà tất cả những điều này đều là nhờ nữ nhân này ban tặng.
Cho dù là Diệp phi, cũng bởi vì có đôi mắt giống, được Thái hậu ngẫu nhiên chọn tiến cung tới lôi kéo Hoàng đế.
Nói cách khác, tất cả ác mộng cả đời này của nàng đều đến từ nữ nhân tên Dư Tĩnh Dao trước mặt này.
Hoàng hậu nở nụ cười mỹ lệ, tao nhã nói chuyện phiếm với các Mệnh phụ, bàn tay giấu trong tay áo lại hung hăng siết chặt.
''Một khi ngươi vào hậu cung, ngay cả chỗ đứng bổn cung cũng không có, cho nên, đừng trách bản cung lòng dạ độc ác!''
Hoàng hậu mỉm cười đặt chén rượu xuống, đứng dậy muốn đi cởϊ áσ, trước khi đi dặn dò bên tai Ngọc Đường.
Ngọc Đường biến sắc, quay người rời đi.
Phòng thay y phục trong trắc điện của An Khang điện, Hoàng hậu 'vô tình' thấy Dư Tĩnh Dao cũng tới thay y phục.
''Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương''
Dư Tĩnh Dao quỳ rạp dưới đất, cái trán sát mặt đất, nhìn cực kỳ khiêm tốn.
Nếu không phải đã sớm biết mục đích của nàng ta, e là Hoàng hậu cũng tin là nàng ta hèn mọn.
''Thần nữ?'' Hoàng hậu cười châm chọc.
''Người tự xưng thần nữ đều là những cô nương chưa gả đi, bổn cung nhớ không lầm thì ngươi chính là nữ nhi mà Dư gia gả tới phía nam gần mười năm mà''
''Ngươi hẳn là nên tự xưng thần phụ.
Hoàng hậu cười khẩy, lại đột nhiên nhíu mày: ''À không phải, chỉ phụ nhân trên người có lệnh phong mới có thể tự xưng thần phụ, bổn cung không nhớ trên người ngươi có lệnh phong gì, vậy ngươi chỉ có thể tự xưng là dân phụ''
Hoàng hậu hài lòng nhìn Dư Tĩnh Dao có hơi xanh mặt, nụ cười trên mặt dần dập dờn nở ra.
''Dân phụ biết tội, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt'' Dư Tĩnh Dao cắn răng.
''Người không biết không có tội, lần đầu bổn cung không trách, hy vọng lần sau...À, hình như cũng không có lần sau, bổn cung sẽ lập tức hạ nghiêm chỉ, người không có Cáo mệnh thì không được tùy tiện vào cung''
Hoàng hậu nói xong, vịn tay Ngọc Đường chậm rãi rời đi.
Dư Tĩnh Dao quỳ trên đất nhìn bóng lưng hoa lệ như sao quanh trăng sáng kia, hận đến gần như cắn nát cả răng.
''Thái hậu đã không còn dùng được, Hoàng thượng cũng không muốn nhìn tới ngươi chút nào nữa, ta ngược lại muốn xem thử ngươi có thể đắc ý trong thâm cung này được bao lâu!''
Ra khỏi trắc điện, Dư Tĩnh Dao định quay về, đột nhiên gặp được Hoàng thượng ngự giá An Khang điện.
Giống như có chính vụ gì phải tới Ngự thư phòng xử lý, bước chân hắn như gió, cau mày, thần sắc hết sức nghiêm nghị.
Hoàng thượng, là Hoàng thượng! Thật sự là ông trời cũng đang giúp nàng.
''Hoàng thượng!''
Dư Tĩnh Dao không quan tâm nhiều như vậy, vọt thẳng phá vòng vây ngăn cản của cung nữ thái giám, chạy tới ngự giá của Hoàng đế.
Nàng điềm đạm đáng yêu quỳ gối ngay phía trước ngự giá, rưng rưng nước mắt nhìn thanh mai trúc mã từng bảo hộ nàng trong lòng bàn tay.
''Hoàng thượng, là thiếp, thiếp là Tĩnh Dao đây''
Cung trang gấm màu ánh trăng trãi tán trên đất, búi tóc tròn đơn giản có chút rơi ra, trâm ngọc bên trên lung lay sắp rớt, tóc mai trên trán tùy ý tản mát.
Cả người Dư Tĩnh Dao như một đóa bạch ngọc lan cao quý vừa mới bị mưa gió tàn phá.
Còn Triệu Nguyên Cấp.....mặt hắn không cảm xúc, cho rằng nữ tử nhà ai gặp phối ngẫu, nên không muốn nhìn dù chỉ một chút liền muốn rời khỏi.
Cửu ngũ chí tôn hiện tại đang rất vội, Phùng An Hoài nói Nguyên Triệt gửi cho hắn một phong thư, tới từ Trát Lê bộ, hình như là thư khẩn cấp, nhận được tin hắn lập tức rời tiệc về Ngự thư phòng.
Nhưng nửa đường, lại có người dám ngăn trở ngự giá.
''Phùng An Hoài, ngươi thật đúng là càng ngày làm việc càng kém''
Triệu Nguyên Cấp không muốn nhìn tới nữ tử kia, nhanh chân lách qua tiếp tục tiến về phía trước.
Phùng An Hoài sợ chết khiếp, vội vàng chỉ huy tiểu thái giám dọn dẹp, mình thì hấp tấp đuổi theo bước chân của Hoàng thượng.
''Hoàng thượng, người thật sự không gặp sao?''
Hắn còn chút ấn tượng với Dư Tĩnh Dao, nhưng lại không dám công khai nhắc.
''Ai mà trẫm phải tới gặp?''
''Hoàng thượng, đó chính là...'' Tổng quản thái giám hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm muốn nói lại thôi.
Đế vương trẻ tuổi căn bản không muốn nghe, long hành hổ bộ trực tiếp đi vào cửa lớn Chiêu Dương Cung.
Cửa cung điện xa hoa lộng lẫy chậm rãi đóng lại, Dư Tĩnh Dao đột nhiên ngồi liệt tại chỗ, biết nơi đó có trọng binh canh giữ, nàng dám can đảm xông tới là sẽ mất mạng.
''Hoàng thượng, người không nhớ ta sao? Ta là Tĩnh Dao đây!''
...
Trong Ngự thư phòng, Triệu Nguyên Cấp xem hết thư mà Triệu Nguyên Triệt gửi, thần kinh căng cứng rốt cuộc cũng giãn ra, cao giọng cười to.
''Tiểu tử thối này, nó thế mà đi theo Công chúa bộ tộc đó tới Trát Lê bộ, chẳng lẽ nó lại muốn ở rể?
Hắn cầm bức thư mấy trang giấy thật dày, đi tới đi lui trong Ngự thư phòng, thỉnh thoảng rút ra một tờ nhìn vài lần, tự lẩm bẩm.
''Nhìn xem, đã thành thân rồi, ngay cả rượu mừng cũng không mời trẫm uống một chén, còn bắt đầu thay mặt Trát Lê bộ tới bàn điều kiện với trẫm, trên đời sao lại có thể có kiểu đệ đệ thế này chứ!''
Nói thì nói vậy, nhưng khóe mắt đuôi mày của hắn đều mang ý cười.
Dù y có cưới ai, sống ở đâu, chỉ cần y sống thật tốt, còn nhận người Hoàng huynh là hắn đây, hắn đã vừa lòng thỏa ý rồi.
Thư từ như vậy dù một năm chỉ gửi có một lần, hắn cũng thấy đủ.
Triệu Nguyên Cấp long nhan cực kỳ vui mừng, đọc đi đọc lại nhiều lần bức thư, mới tự tay gấp gọn lại.
Còn trên yến hội lúc này, Hoàng đế vừa đi, Hoàng hậu giơ tay nhấc chân càng khoa trương hơn, rất có bộ dạng của đương gia chủ mẫu chiêu đãi tân khách.
Phát huy rõ ràng mọi sự hiền lương thục đức, đoan trang diễm lệ dịu dàng vô cùng tinh tế.
Còn Diệp Tư Nhàn dưới tiếc lại không có công sức thước thức cái gì huênh hoang, nàng bị nữ nhi quấn lấy, không thừa chút kiên nhẫn.
''Cảnh Châu, con đã là đại cô nương một tuổi rưỡi, không được hung hăng càn quấy như vậy nữa!''
Diệp Tư Nhàn nghiêm mặt răn dạy nữ nhi.
Cảnh Châu lại không sợ, ngược lại mở to đôi mắt to tròn đen lúng liếng, đôi co với nàng.
''Hô...hoàng...hô hoàng....''
Tiểu nha đầu ngẩng cao cái cằm nhỏ cao ngạo lên, bóm tóc cột dây đỏ nhô lên cao cao, rất có khí phách của Công chúa.
Diệp Tư Nhàn dở khóc dở cười: ''Phụ hoàng đi làm việc, Cảnh Châu phải nghe lời...''
Tết Trung thu mười lăm tháng tám, cho dù Hoàng thượng đã có bao nhiêu năm không tới cung Tê Phượng của Hoàng hậu, trong lòng nàng hầu như cũng là ngứa ngáy.
Luôn cảm giác lúc này lôi kéo Hoàng thượng tú ân ái, giống như danh bất chính, ngôn bất thuận.