Ánh mắt Dịch Trạch lạnh lẽo.

Khoảng thời gian này y tự hỏi tại sao Tư Minh Huy không nháo cũng không ầm ĩ đến tìm mình, y còn tưởng cậu ta hiểu chuyện, thì ra là tìm được cái gậy chống lưng khác nên mới không hề lo lắng! Mặc dù chỉ là một món đồ chơi thấp kém, y bỏ rồi thì ai lấy cũng được, nhưng mà một bên làm bộ ngoan ngoãn nghe lời ở lại bên cạnh y, một bên lại không biết xấu hổ câu dẫn thằng đàn ông khác, đây quả thật là khiêu khích y rồi!

Dịch Trạch bước nhanh tới, một phát bắt lấy tay Tạ Hà kéo cậu ra.

Tạ Hà lấy lại tinh thần, nhìn thấy Dịch Trạch đột nhiên xuất hiện nháy mắt liền lộ ra thần sắc hoang mang, "Dịch, Dịch ca."

Dịch Trạch nhìn thấy ánh mắt hoang mang của Tạ Hà, càng cho rằng cậu chột dạ, tầm mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn chằm chằm cậu: "Làm sao, thấy tôi rất bất ngờ à?"

Tạ Hà gật đầu... Lại vội vàng lắc đầu, biểu tình hoang mang luống cuống.

Phó Viễn nhìn bộ dáng cẩn thận từng ly từng tí của Tạ Hà trước mặt Dịch Trạch, đột nhiên cảm thấy rất ghen tỵ, ở trước mặt hắn, cậu ta lúc nào cũng rất chừng mực. Phó Viễn nhíu mày cười nhạt: "Đây không phải là Dịch tổng sao? Đứng ở nơi công cộng mà lằng nhà lằng nhằng làm cái gì, tôi và Tư Minh Huy chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, không cần phải kích động đến như thế chứ?"

Dịch Trạch cười lạnh một tiếng: "Có thật không? Sao tôi lại thấy không giống như vậy nhỉ?"

Phó Viễn là ai y còn không rõ sao? Minh tinh bị hắn chơi đùa qua đếm còn không xuể, hơn nữa có bị mù cũng nhìn thấy hắn đang nhắm tới Tạ Hà.

Tạ Hà thấy bọn họ muốn ầm ĩ, bản thân cậu lại là người của công chúng, nếu bị cánh nhà báo bắt được thì coi như xong, cho nên cậu liền vội vàng kéo cánh tay của Dịch Trạch, thấp giọng nói: "Qủa thật chỉ là ăn một bữa mà thôi, anh đừng giận mà."

"Giận?" Trong mắt Dịch Trạch lóe lên một tia tức giận, cậu ta cũng biết y sẽ tức giận, vậy mà còn dám làm ra loại chuyện phản bội này, cánh cứng rồi có đúng không! Y không để ý đến Tạ Hà nữa, mà là dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Phó Viễn: "Phó tổng, đồ của người khác thì không nên tùy tiện đụng vào, anh nói có đúng hay không?"

Phó Viễn hơi híp mắt lại, nhìn bộ dạng kia của Dịch Trạch, hiển nhiên là hiểu lầm, mặc dù có chút đau lòng cho Tạ Hà... Thế nhưng, tại sao hắn phải giải thích để tác hợp cho hai người họ kia chứ? Phó Viễn cười ha ha: "Minh Huy là một người sống sờ sờ, nói cậu ấy là đồ vật của anh thì có lẽ không được đúng cho lắm đâu?"

Ánh mắt Dịch Trạch lạnh lẽo, ngữ khí còn mang theo uy hiếp: "Ồ? Phó tổng để bụng một từ xưng hô như thế, chẳng lẽ là coi trọng cậu ấy thật sao?"

"Đúng như vậy thì sao?" Phó Viễn nhẹ giọng nở nụ cười, ánh mắt cũng không hề né tránh mà nhìn về phía Dịch Trạch.

Dịch Trạch trực tiếp đối diện lại, âm thanh trầm thấp: "Vậy tôi khuyên anh từ bỏ đi, vì anh sẽ không gánh nổi hậu quả đâu."

Phó Viễn khẽ mỉm cười, hình như không muốn cãi vã vô vị với Dịch Trạch, hắn quay đầu lại ôn nhu nói với Tạ Hà: "Vừa rồi tôi rất nghiêm túc, hi vọng cậu có thể suy nghĩ lại một chút."

Tạ Hà tránh né tầm mắt của hắn, nói: "Tôi cũng đã trả lời rõ ràng với anh rồi."

Phó Viễn cũng không hề tức giận, chậm rãi nói: "Không cần vội vã đưa ra quyết định, tôi sẽ chờ cậu." Nói xong hắn cười cười với Dịch Trạch: "Xin lỗi, tôi đi trước một bước."

Dịch Trạch không có ngăn cản hắn, quay đầu lại dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Tạ Hà.

Kỳ thật y cũng chẳng có bao nhiêu khó chịu với Phó Viễn, tuy rằng Phó Viễn chơi đùa không ít minh tinh, thế nhưng danh tiếng cũng chẳng không có gì xấu, ánh mắt của hắn còn rất cao, bình thường cũng chỉ chơi đùa với những minh tinh tự đưa mình tới cửa... Cho nên y mới giận dữ, nếu không phải Tạ Hà chủ động câu dẫn, Phó Viễn làm sao có thể coi trọng cậu ta được? Không ngờ lại còn dám lén lút câu dẫn người khác, cố gắng đạp chân hai thuyền, ha ha... E rằng không chỉ có mỗi mình Phó Viễn, tuy rằng y không để ý gì đến giới giải trí, cũng biết ở bên trong cái vòng ấy không có mấy sạch sẽ.

Dịch Trạch lôi cánh tay của Tạ Hà nhét cậu vào trong xe, sau đó dặn dò tài xế: "Về nhà."

Tạ Hà ngừng thở cứng nhắc ngồi trong xe, lén lút nhìn về phía Dịch Trạch, ánh mắt vừa lộ ra âu lo vừa lộ ra vui mừng phức tạp. Cậu sợ Dịch Trạch sẽ hiểu lầm cậu và Phó Viễn, thế nhưng, y giận dữ như vậy... Chẳng lẽ, là có một chút quan tâm đến cậu?

Xe rất nhanh liền trở về nhà, Tạ Hà đi theo phía sau Dịch Trạch vào biệt thự.

Vừa mới đóng cửa lại, Tạ Hà liền bị chặn yết hầu đè lên tường! Cậu nhất thời khó thở, hai tay cố gắng kéo mở tay của Dịch Trạch ra, sợ hãi nhìn Dịch Trạch đang phẫn nộ: "Dịch ca anh..."

Dịch Trạch một tay nắm chặt cổ của Tạ Hà, áp sát khuôn mặt tới, nhìn chăm chú sợ hãi trong mắt của Tạ Hà, đôi môi bạc tình nhếch lên: "Hiện tại mới biết sợ?"

Tạ Hà khó thở, khóe mắt con chảy ra một chút nước mắt, đôi môi run rẩy.

Dịch Trạch cúi đầu xuống chậm rãi nói: "Cậu làm thế nào mà dụ dỗ được Phó Viễn vậy, hả? Không nghĩ tới cậu còn muốn chơi trò bắt cá hai tay nữa đấy." Y nhớ tới ánh mắt cùng với câu nói trước khi rời đi của Phó Viễn dành cho Tạ Hà, đại khái là động tâm thật... Nghĩ đến Phó Viễn rất có thể cũng thích Tạ Hà, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy buồn bực khó chịu đến khó giải thích.

Tạ Hà gian nan giải thích: "Em, em không có..."

Dịch Trạch cười xì một tiếng: "Không phải cậu câu dẫn hắn, chẳng lẽ hắn chủ động tới câu dẫn cậu?"

Viền mắt Tạ Hà ngậm lấy nước mắt: "Phó, phó tổng chỉ là bày tỏ anh ấy có hảo cảm với em thôi, nhưng mà em đã từ chối anh ta rồi... Em sẽ không lén giấu anh làm ra loại chuyện này..."

Dịch Trạch căn bản không tin, Phó Viễn cần gì phải chủ động theo đuổi một món đồ chơi như vậy, còn biểu hiện tình cảm chân thành sâu sắc đến như thế?

Dịch Trạch đè Tạ Hà xuống đất, đầu gối tiến vào giữa hai chân của Tạ Hà, âm thanh lạnh tới thấu xương vang lên: "Cậu và hắn đã lên giường chưa?"

Tư thế như vậy khiến Tạ Hà sợ đến da đầu cũng tê dại, lắc đầu liên tục: "Không có! Em không có!"

Dịch Trạch nói: "Hay là chưa kịp lên?"

Tạ Hà đều sợ đến âm thanh run rẩy: "Không phải như thế... Em sẽ không lên giường với anh ta... Em không thích anh ta."

Dịch Trạch nở nụ cười trêu tức: "Vậy cậu thích ai?"

Tạ Hà bỗng nhiên cắn môi không nói, cậu không có ngu đến mức đó, lúc này nói ra chỉ có thể khiến Dịch Trạch càng thêm tức giận, cho là cậu nói dối.

Y căn bản không tin tưởng cậu.

Dịch Trạch nhìn chăm chú người thanh niên dưới thân, khuôn mặt tuấn tú bởi vì sợ hãi mà không còn một giọt máu, da dịt trắng nõn được tôn lên dưới tấm trải sàn màu sẫm, tựa như một mảnh tuyết trong đêm tối, lông mày thanh tú hơi nhíu lên, đôi mắt xinh đẹp ngậm lấy nước mắt còn mang theo hàm ý cầu xin nhìn y, đôi môi khẽ run lên, tựa như cành hoa sau một trận gió lớn mà đung đưa đung đưa.

Khuôn mặt này không hề thua kém chút nào so với Giản Tử Hàm, thậm chí còn có thể sánh ngang hàng với nhau, nghe đầu gần đây cậu ta còn cầm được giải ảnh đế, được cả danh và lợi, ngay cả bạn bè của y cũng nói ánh mắt y không tồi, còn hỏi khi nào y chơi chán thì cho bọn họ nếm thử một chút... Người này từ lâu đã không còn là đứa nhỏ chờ bị ra giá mà bán mình, không đúng... Hẳn là có thể ra giá càng cao hơn tiền lời.

Quả thật... Có chút mê hoặc đối với các nhà tư bản.

【 đinh, mục tiêu Dịch Trạch độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 60】

Ngón tay của Dịch Trạch lướt qua gương mặt của Tạ Hà, xẹt qua lông mi rồi đến sống mũi cuối cùng dừng ở đôi môi mềm mại kia, báu vật xinh đẹp như vậy là do y phát hiện, dĩ nhiên là thuộc về mình y... Là đồ của y, thì trước tiên phải biết làm sao để nghe lời.

Mới có một chút thành tựu thì đã không thành thật, như vậy làm sao được?

Y cúi đầu xuống, ở bên tai Tạ Hà nhàn nhạt nói: "Đừng nên thử khiêu khích tôi."

............................

Đây là một màn trừng phạt chiếm lấy mà không có một chút nào thương tiếc, Tạ Hà cố gắng bỏ trốn liền chọc giận Dịch Trạch, thế nhưng mỗi lần vừa bò ra ngoài được một chút liền bị vô tình lôi trở về.

Chờ Dịch Trạch đứng dậy, thì người ở dưới thân đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, trên thân thể trắng nõn đều là vết bầm xanh xanh tím tím.

Bất quá chỉ là một món đồ chơi không biết suy xét mà thôi, Dịch Trạch cũng không để ý đến cảm xúc của cậu để làm gì, khẽ cau mày, âm thanh lạnh nhạt: "Đi tắm đi."

Lông mi Tạ Hà run lên, trước mặt tựa như bị một màn sương bao trùm, cậu cắn môi bò dậy, loạng choạng đi về phía phòng tắm.

Dịch Trạch liếc mắt nhìn bóng lưng của cậu rồi thu tầm mắt lại, thế nhưng còn chưa có đi xa, liền nghe thấy trong phòng tắm truyền ra một tiếng "Rầm", y do dự một chút rốt cuộc vẫn là đi qua, nhìn thấy Tạ Hà ngã lăn trên mặt đất, cái trán bị đụng đến đỏ một mảng, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Dịch Trạch trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng đi tới bế Tạ Hà lên.

Y cúi đầu nhìn người trong lồng ngực mình.

Người trong lòng thống khổ cau mày, trên mí mắt còn vương giọt nước mắt, toàn thân đều là vết tích bị làm nhục, khiến người khác nhịn không được mà thương tiếc... Ánh mắt Dịch Trạch hơi đổi một chút, không ngờ y lại muốn đi thương tiếc cho thứ đồ chơi này, có lẽ... Là vì khuôn mặt giống với người kia đi.

Dịch Trạch cảm thấy hiện tại Tạ Hà nhất định sẽ không có cách nào tự tắm được, vì thế y ôm cậu vào bồn tắm.

Tạ Hà cảm giác toàn thân được ngâm trong nước nóng, chậm rãi ngâm ở bên trong mà hồi phục lại ký ức, phát hiện mình đang nằm ở trong lồng ngực Dịch Trạch, vốn trong đôi mắt là một mảnh vắng lặng, lại toát lên một tia ao ước phức tạp.

Đây là lần đầu tiên Dịch Trạch xong việc không có bỏ lại cậu, cũng là lần đầu tiên y giúp cậu tắm rửa.

Dịch Trạch đối với cậu, có khi nào vẫn có một chút tình cảm hay không... Cậu tựa như một lữ khách giữa sa mạc, cứ chạy về phía ảo ảnh trong tuyệt vọng, bỗng nhiên lại chiếm được một giọt nước, chỉ cần một chút ôn nhu và ân cần, liền không nhịn được mà tiếp tục sa vào trong ảo tưởng vô vọng không thể kiềm chế được.

Không có ai biết, cậu yêu người này đến bao nhiêu, thành kính tựa như tình yêu đối với thần linh ở trên cao.

Tạ Hà chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dịch Trạch, đôi môi bị cắn phá phát ra ngữ khí mềm nhẹ: "Dịch ca..."

Dịch Trạch đối diện với tầm mắt của Tạ Hà, hơi run lên.

Nếu như người nằm trong lồng ngực y không phải là mặt hàng vì tiền mà cái gì cũng có thể bán, y thiếu chút nữa còn nghĩ cậu ta yêu mình. Khuôn mặt thâm tình quyến luyến như vậy, ánh mắt tràn ngập yêu thương như thế, ngoan ngoãn mà nhu thuận, hơn nữa bị đối xử như thế nào cũng không hề oán hận... Nếu như thứ tình cảm này là thật, nếu như trên thế giới này thật sự có loại tình cảm như thế này, y có lẽ sẽ nguyện ý mà đối tốt với cậu ta hơn một chút.

【 đinh, mục tiêu Dịch Trạch độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 65】

Cho dù trong lòng biết tất cả những thứ này đều là giả, nhưng mà bộ dáng này, quả thật khiến người khác muốn yêu thương, lửa giận cũng không thể phát ra ngoài được.

Dịch Trạch nắm lấy cằm của Tạ Hà, nhạt nhẽo phun ra một câu: "Nhớ kỹ, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không buông tha cho cậu dễ dàng như vậy đâu."

Đôi môi Tạ Hà giật giật, tựa như muốn biện minh, nhưng cuối cùng cũng không hề nói gì.

Tâm lý của một người khi đã nhận định đối phương là loại người như thế nào, thì cho dù có biện minh như thế nào cũng không còn ý nghĩa gì, huống hồ cậu cũng không có tư cách để biện hộ, ban đầu là cậu tự mình lựa chọn sa đọa, nếu như ngày đó Dịch Trạch không có chọn cậu, có lẽ cậu đã bị một tên phú thương trung niên bụng phệ chọn rồi, sau đó trằn trọc ở dưới thân của những tên đàn ông khác nhau.

Rơi xuống một kết cục càng đáng thương và bất kham hơn.

Đã như vậy cậu cũng không có tư cách gì để nói yêu, chỉ cần ở lại bên cạnh Dịch Trạch, cậu đã không còn mong mỏi điều gì hơn.

Cho dù bị cho rằng là thế thân cũng chẳng hề sao cả.

Có lẽ đây cũng chính là giá trị duy nhất của cậu.

Dịch Trạch chờ Tạ Hà hồi phục lại thể lực, liền bảo tài xế đưa cậu về nhà.

Chỉ có điều tối hôm đó, y đều nghĩ về Tạ Hà, bộ dáng của Tạ Hà ở dưới thân y gào khóc, bộ dáng cậu cầu xin y, dùng đôi mắt tràn ngập yêu thương nhìn chằm chằm y, giọng nói nhỏ nhẹ gọi y là Dịch ca... Đều không thể xóa ra khỏi tâm trí.

Ánh mắt Dịch Trạch tối sầm một chút, vốn cho rằng đây chỉ là một món hàng nhái gϊếŧ thời gian, bất tri bất giác đã hấp dẫn được tầm mắt của y.

........................

Trên cổ và trán của Tạ Hà đều có vết thương, hóa trang cũng không thể che giấu, bộ dáng như vậy bảo đảm là không thể gặp người khác được trong một thời gian ngắn, Vi Chương Cần đi tới nhìn một chút, giận vô cùng, dạy dỗ cậu một trận: "Với bộ dáng như vậy của cậu thì làm sao gặp người khác được đây? Tuần sau còn có chương trình phải tham gia! Bộ phim kia cũng sắp bấm máy rồi! Tính khí của Dịch tổng cậu còn không rõ sao? Cậu theo y nhiều năm như vậy còn chọc y tức giận?"

Tạ Hà một bộ ngoan ngoãn tiếp thu lời dạy bảo, cúi đầu ủ rũ không nói tiếng nào cũng không hề giải thích.

Vi Chương Cần dạy dỗ một hồi lại bắt đầu đau lòng cho Tạ Hà, gã vẫn có thể nhìn ra được tâm tư của Tạ Hà, thở dài: "Cậu nhìn cậu kìa, cần gì phải chịu tội như vậy! Cậu và Dịch tổng không thể nào đâu! Hay là cậu tìm cơ hội nói với Dịch tổng đi, nếu cậu muốn đi y bảo đảm sẽ không cản cậu, hiện tại cậu cũng đâu cần phải ở lại bên cạnh y đâu chứ."

Câu nói này là do gã đứng ở góc độ bạn bè mà nói, tuy rằng hiện tại Tạ Hà đã có tiếng tăm rồi, nhưng có chỗ dựa như Dịch Trạch vẫn là tốt hơn rất nhiều, Vi Chương Cần khuyên Tạ Hà rời đi đơn giản là vì muốn tốt cho cậu ta.

Lúc này Tạ Hà rốt cuộc cũng có chút phản ứng, cảm kích nhìn gã, "Cảm ơn anh, dù sao em cũng không có chuyện gì, lần này chỉ là không cẩn thận mà thôi, lần sau sẽ không chọc anh ấy giận nữa." Mặc dù không có trực tiếp trả lời Vi Chương Cần, nhưng thái độ này của cậu hiển nhiên là muốn nói sẽ không rời khỏi Dịch Trạch.

Vi Chương Cần thật sự chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nhưng cũng không có khuyên cậu nữa, cậu ta có được vị trí này đã không hề dễ dàng gì, cứ than thở hoài, tuy rằng có hơi phiền toái, thế nhưng Tạ Hà cũng rất hiếm thấy mà cho gã thoải mái... So với những người đại diện ngày nào cũng đi đằng sau chùi đít cho các nghệ nhân khác thì gã đã rất là hạnh phúc rồi!

Tạ Hà tiễn Vi Chương Cần đi, thở dài một hơi.

Kỳ thật làm minh tinh rất khổ cực, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi một chút, nếu bị thương nặng thêm một xíu nữa thì tốt rồi, nếu tới bệnh viện có khi Dịch Trạch sẽ cảm thấy hối hận hơn.

【444: kí chủ đại đại, Giản Tử Hàm sắp về rồi đó! Sao ngài không cảm thấy sốt ruột chút nào hết vậy! 】 trước đó nó đã muốn nói rồi, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến kí chủ phát huy nên vẫn nghẹn tới giờ!

【 Tạ Hà: nói thật, tôi còn đang rất mong chờ đây. 】

【444: ( ⊙o ⊙) a? 】

【 Tạ Hà: tôi phát hiện mỗi lần mặc lên một bộ cơ thể khác tôi đều rất hài lòng với nó, nhưng cứ ngắm cái gương mãi cũng chả có ý nghĩa gì, không nghĩ tới lần này lại xuất hiện một Giản Tử Hàm, rất đúng với sở thích của tôi, tụi tôi nhất định sẽ trở thành bạn tốt. Mỉm cười ~ ing.】

【444: không thể OOC a! Σ( °△°|||)︴】

【 Tạ Hà: bảo bối, bình tĩnh. 】

【444: không thể bình tĩnh! ! ! OOC nhất định sẽ chết người! 】

【 Tạ Hà: tôi biết: )】

【444: ngài thật sự biết sao? QAQ】

【 Tạ Hà: bảo bối, có khi nào tôi làm em thất vọng chưa? 】

【444: . . . . . . 】 câu này quá có lý nên nó không thể phản bác được. . . . . . Nhưng cái loại bất an này là có chuyện gì xảy ra a. . . . . . _(:зゝ∠)_

Tạ Hà nghỉ ngơi được mấy ngày, thương tổn cũng tốt hơn rất nhiều, nếu hóa trang thêm chút đỉnh sẽ không thấy gì hết, lúc này mới tiếp tục chạy đua theo lịch trình công việc.

Trong thời gian này thỉnh thoảng còn gặp được Phó Viễn mấy lần, biểu hiện của Tạ Hà đối với hắn cũng vô cùng lạnh nhạt, khách sáo trước đó cũng không còn, chỉ duy trì một gương mặt, ấn theo tính cách của Tư Minh Huy thì không thể mới xảy ra chuyện như vậy lại cho Dịch Trạch thêm cơ hội hiểu lầm.

Phó Viễn cũng không ngại, càng không ép bức Tạ Hà, hắn vẫn còn kiên trì... Hiện tại ra tay không có ý nghĩa gì, hắn tin chẳng mấy chốc sẽ tới thời cơ càng tốt hơn.

Cứ như vậy qua một đoạn thời gian bộ phim điện ảnh của Tạ Hà cũng chuẩn bị bấm máy.

Tạ Hà thân là tân ảnh đế tiếng tăm lẫy lừng, mặc kệ những người kia là thật tâm hay giả dối, đều cực kì nhiệt tình chào đón cậu, trong nghi thức khởi động máy quay Tạ Hà đều bị bu quanh bởi một đống người, thế nhưng Tạ Hà đều không có để ý, cậu để ý đến trong bầu không khí vui mừng này, có một người đang bình tĩnh đứng ở đó, khí chất đặc biệt nổi bật trong đám đông khiến cậu không tự chủ được mà đưa tầm mắt đến.

Cho dù chỉ mới thấy trên hình thôi, nhưng Tạ Hà liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được ngay, đó chính là Giản Tử Hàm... Là nhà thiết kế trang phục cho bộ phim lần này.

Chỉ sợ Phó Viễn đã biết trước từ lâu, cho nên mới nói với cậu rằng Giản Tử Hàm sắp quay về.

Tạ Hà khẽ mỉm cười, thế giới này thật sự thuận lợi đến ngoài ý muốn, không cần cậu phải nghĩ cách mang Giản Tử Hàm trở về. Thân là người trong mộng của Dịch Trạch, nếu như cứ ở trong tim hoài thì làm sao được chứ? Cậu có lợi hại đến đâu cũng không thể đấu với một tình yêu hoàn mỹ ở trong tưởng tượng được, cho nên Giản Tử Hàm nhất định phải về nước.

Ánh mắt Tạ Hà dừng lại, liền đi tới.

【444 nhất thời kích động : kí chủ đại đại! Ngài muốn làm gì? 】

【 Tạ Hà: tôi đi kết bạn xã giao. Mỉm cười ~ing.】

【444: sao ngài lại muốn kết bạn với hắn chứ? Hai người là tình địch là tình địch! 】

【 Tạ Hà: bảo bối, Giản Tử Hàm chưa hẳn đã coi tôi là tình địch đâu, nói không chừng hắn còn không biết tôi là ai nữa kia kìa. Hơn nữa em ngẫm đi, Tư Minh Huy yêu Dịch Trạch như vậy, nhìn thấy người trong lòng của y còn có thể tỏ ra thờ ơ được sao? Đương nhiên là sẽ nghĩ ra biện pháp đi tiếp cận thăm dò đối phương rồi. 】

【 Tạ Hà: cho nên tôi đây là mang theo tâm tình khổ sở, tò mò mà đi tìm hiểu tình địch a. 】

【444: thật sao. . . . . . (⊙o⊙)】

【 Tạ Hà: thật đó : )】

【 Tạ Hà: bảo bối, độ hảo của Giản Tử Hàm là bao nhiêu vậy? 】

【444: 30. . . . . . 】

【 Tạ Hà: xem ra hắn là fan qua đường của tôi đây mà : )】

Tạ Hà chậm rãi đi tới trước mặt Giản Tử Hàm, khẽ mỉm cười: "Chào anh."

Giản Tử Hàm lễ phép gật đầu: "Chào cậu."

Hắn biết Tư Minh Huy, cũng đã xem qua mấy tác phẩm của cậu ta, ấn tượng cũng không tệ lắm, nhưng Tư Minh Huy lại không quen biết hắn, Giản Tử Hàm hơi nghi hoặc một chút với ý đồ tới đây của cậu ta.

Tạ Hà nhìn ra được, cười giải thích: "Vừa nãy tôi có nghe được vài cô gái tán gẫu, nói trong đoàn kịch của chúng ta có một nhà thiết kế mới tới, vừa có tài lại cực kì đẹp trai, quả thật là như anh em sinh đôi với Huy Huy nhà chúng ta, khiến các cô ấy vô cùng hưng phấn... Tôi rất hiếu kỳ, nên mạo muội tới đây, anh sẽ không trách móc chứ?"

Giản Tử Hàm cười, không nghĩ tới một đại minh tinh lại là người thú vị như thế, nói: "Đương nhiên là không."

Hình như Tạ Hà rất vui vẻ, thật sâu trong mắt lóe qua một tia phức tạp, ánh mắt trong veo nhìn hắn, nói: "Tôi cảm thấy có thể gặp được anh quả thật là duyên phận, sau này còn muốn xin anh chăm sóc nhiều hơn."

Giản Tử Hàm hơi cười ra tiếng, "Hẳn là đại minh tinh chăm sóc tôi mới đúng."

Tạ Hà thẳng tắp nhìn hắn, mím môi nói: "Khách khí... Tuy rằng tôi là minh tinh, nhưng cũng chỉ là một diễn viên mà thôi, hơn nữa tôi vẫn rất ghen tị với người có tài hoa và năng lực như anh, tôi cho rằng trên người anh có rất nhiều thứ để cho tôi theo học hỏi, có thể quen biết anh, tôi cảm thấy rất vinh dự."

Giản Tử Hàm nhìn nghiêm túc trong mắt của Tạ Hà, cùng với khiêm tốn ôn hòa tỏa từ trong ra ngoài kia, nhất thời trong lòng liền sinh ra hảo cảm, cười: "Tôi cũng rất hân hạnh được biết cậu, tôi tin chúng ta nhất định sẽ ở chung vui vẻ."

【 đinh, Giản Tử Hàm độ hảo cảm +30, trước mắt độ hảo cảm là 60】

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện