【444: Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu trước mặt là 60. 】

【444: Thật sự là 10 điểm! Ký chủ đại đại ta thật kính nể ngài _(:3ゝ∠)_ đến cả mặt còn chưa thấy như thế nào làm y tăng nhiều điểm như vậy! 】

【 Tạ Hà: Ăn qua mỹ vị tuyệt đỉnh không đáng sợ, nhưng là chỉ ăn một lần liền muốn ăn lần hai. Sẽ không ngừng nhớ đến, mỗi ngày đều nhớ hàng đêm đều tưởng, nghĩ đến sau này y đều mỹ hóa đến trình độ không cách nào tưởng tượng được. 】 tuy rằng chỉ là sơ cấp, nhưng dòng máu vạn nhân mê lại là hàng thiệt, người bình thường ăn đồ tuyệt đỉnh mỹ vị nhất há sao có thể cự tuyệt? 【444: +_+】 hoàn toàn không hiểu a!   

【 Tạ Hà: Hiện tại an tĩnh lại, đừng ảnh hưởng để ta phát huy. 】  

Tạ Hà ngơ ngẩn nhìn nam nhân ngồi ở chủ vị, cả người cứng đờ, tay chân lạnh lẽo.

Chu Diệc An cảm giác được tay Tạ Hà bỗng nhiên có chút lạnh, ngây ngốc đứng ở cửa bất động, còn tưởng rằng hắn đang khẩn trương, cười nói: “Không có việc gì, đây là anh trai của anh, Chu Diệc Triết.”

Chu Diệc Triết hơi hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn Tạ Hà tựa như hai người không hề quen biết nhau, y đi đến chỗ của Tạ Hà đưa tay phải ra: “Chào cậu.”

Tạ Hà như cũ vẫn không nhúc nhích, ánh mắt sững sờ, cái tay kia của y duỗi đến trước mặt hắn, ngón tay thon dài, hoàn mỹ không tì vết, nhưng mà ở trong mắt hắn…… Lại giống như cái tay của ác ma đang vươn ra, tùy theo chính mình mà bắt đầu sợ hãi, hắn theo bản năng lui về phía sau một bước.

Chu Diệc An lộ ra thần sắc nghi hoặc, tuy rằng thanh niên này thường ngày có chút thẹn thùng, nhưng biểu hiện không lễ phép như thế là rất quái dị.

Ngay lúc mà bầu không khí đang lúng túng, Chu Diệc Triết tự động thu tay về, không có một chút tức giận khi bị cự tuyệt,  tiếng cười dễ nghe trầm thấp: “Cũng đừng đứng ở cửa, ngồi đi.”

Những lời này làm Chu Diệc An bừng tỉnh, cũng nhắc nhở Tạ Hà.

Biểu tình của Tạ Hà khẽ biến, hắn vừa rồi quá thất lễ, như thế sẽ bị Chu Diệc An phát hiện! Hắn nhất định không để Chu Diệc An phát hiện…… Đặc biệt là…… Nhưng khi biết nam nhân kia thế nhưng là anh trai của Chu Diệc An…… Nếu Chu Diệc An biết được chân tướng, nhất định sẽ chán ghét hắn? Hắn sẽ mất đi Chu Diệc An!

Tạ Hà chậm rãi thả lỏng thân thể, lúc này hắn mới chú ý tới, Chu Diệc Triết cũng không có vạch trần tính toán của hắn, phát hiện này làm hắn nhẹ nhàng thở ra.

“Chào, chào anh……” Tạ Hà cúi đầu nói, thuận theo bị Chu Diệc An nắm ngồi xuống.

Nhưng là ngay sau đó, động tác của Chu Diệc Triết làm cả người Tạ Hà lông tơ đều dựng lên, Chu Diệc Triết y thế nhưng ngồi ở bên cạnh hắn!

Tạ Hà bị hai anh em kẹp ở bên trong, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Tạ Hà đã tận lực bảo trì trấn định, nhưng hắn dị thường ở trong mắthai anh em lại rõ ràng giống như đèn pha ở trong đêm, muốn bỏ qua mà làm không được.

Khóe miệng tươi cười của Chu Diệc Triết không thể nhận ra tăng một ít, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi thoạt nhìn thực đáng sợ?”

Tạ Hà hít hà một hơi, căn bản không dám nhìn y.

Chu Diệc An nhìn thoáng qua ông anh, cười nói: “Khẳng định là anh thoạt nhìn thật là đáng sợ.” Hắn nhẹ nhàng ấn  mu bàn tay Tạ Hà, ôn nhu an ủi: “Thật sự không có việc gì, anh trai của anh thoạt nhìn là có chút nghiêm túc, nhưng kỳ thật con người cũng không tệ lắm, hơn nữa y khẳng định sẽ không chán ghét em. Đúng không, anh hai?” Một câu cuối cùng là đang hỏi Chu Diệc Triết. 

Chu Diệc Triết thong thả ung dung rót cho Tạ Hà ly trà: “Ân, tôi rất thích cậu ấy.”

Chu Diệc An nghe vậy thật cao hứng, hướng Tạ Hà đắc ý nói: “Anh nói mà, anh trai của anh khẳng định sẽ thích em! Về sau chính là người một nhà, không cần khẩn trương như vậy.”

Trước mắt Tạ Hà tối sầm, hắn còn muốn cùng nam nhân này trở thành người một nhà!

“Được rồi, em càng nói cậu ấy càng khẩn trương.” Nhìn mặt Tạ Hà càng thêm tái nhợt, Chu Diệc Triết "tốt bụng" giải vây, sau đó tiếp đón người phục vụ đem đồ ăn lên.

Không bao lâu, các thức ăn tinh mỹ được bưng đi lên.

Tạ Hà nhìn đến mỹ thực, lại không có hứng ăn uống, nhưng cố tình hai anh em lại không hề cảm giác được, Chu Diệc An ân cần gắp đồ ăn cho hắn, Chu Diệc Triết thường thường săn sóc dò hỏi một câu, có hợp khẩu vịhay không.

Loại này đãi ngộ không thể nói có gì là không tốt, nhưng Tạ Hà lại như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than, biểu tình càng ngày càng cứng đờ, càng ngày càng khó coi.

Chu Diệc An rốt cuộc cảm thấy không thích hợp, lo lắng hỏi: “Em không thoải mái sao?”

“Không…… Không có gì, em đi toilet!” Tạ Hà bỗng nhiên đứng lên.

Hắn ở nơi này không được nữa!

【 Tạ Hà: Ở không nổi nữa! Nhiều như vậy ăn ngon vậy mà không thể ăn, mấy ngày nay ta quá bạc đãi chính mình. 】

【444: (⊙o⊙) a? 】

【 Tạ Hà: Lần trước ở cửa hàng hệ thống nhìn thấy có bán tương thịt tinh hệ bí chế trùng tinh, hẳn là đáng giá thử một lần, tuy rằng giá cả khá quý điểm, nhưng nếu không biết hưởng thụ nhân sinh, sống lại ý gì. 】

【444: Gật đầu gật đầu gật đầu 】 ký chủ đại đại là người theo chủ nghĩa biết tận hưởng lạc thú đi!

Tạ Hà đương nhiên không phải thật sự muốn đi WC, hắn ở bên trong đợi trong chốc lát, cân nhắc thời gian không sai biệt lắm, liền chuẩn bị đi ra.

【444 đột nhiên lên tiếng: Ký chủ đại đại! Chu Diệc Triết ở bên ngoài cửa! 】

Ánh mắt của Tạ Hà ngưng lại, ngay sau đó biểu tình tự nhiên chậm rãi đi ra ngoài.

Hắn vừa mới đi tới cửa, chợt cánh tay bị người bắt lấy kéo thật mạnh trở về! Phần lưng đánh vào trên tường, ngay sau đó một bóng người cao lớn bao phủ xuống dưới.

Tạ Hà phẫn nộ ngẩng đầu, liền nhìn thấy Chu Diệc Triết đang đứng ở trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo ấy không có một nét cười, chính lạnh như băng nhìn kỹ hắn, cùng với hiện lúc trước là khác biệt cứ như là hai người khác nhau.

“Anh làm cái gì?” Tạ Hà tức giận trừng mắt y.

“Những lời này tôi là người hỏi cậu mới đúng. Cậu cùng em trai tôi ở cùng nhau, là muốn làm cái gì?” Ánh mắt Chu Diệc Triết giống như đao sắc bén, tư thế áp bách của y lúc nào cũng khiến cho đối thủ gặp áp lực thực lớn, thanh âm của y lạnh băng: “Hơn nữa đối mặt với người có ân với cậu, cậu không có lời gì muốn nói sao? Xem bản tính của cậu là phong ân phụ nghĩa mới đúng đi.”

Tạ Hà khiếp sợ mở to hai mắt, không rõ chính mình vì sao muốn chấp nhận loại này chỉ trích này? Thật lâu sau, hắn mới cắn răng nói: “Nếu anh nói sự việc lần đó…… Tôi…… Tôi đã…… Cảm ơn, qua anh……”

“Xem ra…… Tôi hẳn là đem sự việc ngày đó, nói cho Chu Diệc An.” Chu Diệc Triết chậm rì rì nói.

Đồng tử Tạ Hà co rút lại, bắt lấycổ áo Chu Diệc Triết, ngoài mạnh trong yếu quát: “Anh không thể làm như vậy!”

Nguyên lai bị bức đến bực mình sẽ vươn móng vuốt ra,đáy mắt Chu Diệc Triết hiện lên một tia nghiền ngẫm, y liếc liếc mắt nhìn tay của Tạ Hà đang nắm cổ áo y, nhàn nhạt nói: “Vì cái gì không thể, làm anh trai của Chu Diệc An, tôi đương nhiên là có trách nhiệm cùng nghĩa vụ đối với sự lựa chọn của hắn có quyền kiến nghị, thay hắn đem cửa ải giữ chặt, tránh cho hắn bị người khôngtốt lừa gạt —— đây cũng chính là mục đích hôm nay tôi muốn thấy hai người, không nghĩ tới…… Người này sẽ là cậu.”

Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ không chê vào đâu được một đánh tan phòng tuyến trong lòng Tạ Hà, vẻ mặt của hắn một chút liền biến thành tuyệt vọng.

Hốc mắt Tạ Hà đều đỏ lên, hắn nhìn nam nhânl ãnh khốc trước mặt, hồi lâu, thanh âm hạ xuống, mang theo nhè nhẹ cầu xin: “Xin anh…… Đừng nói……”

Chu Diệc Triết nhìn thanh niên dưới thân, ánh mắt yếu ớt làm trong lòng của y ngứa ngáy, vừa rồi y có phải hay không thật quá đáng? Ngữ khí Chu Diệc Triết hơi chút hòa hoãn một chút, “Tôi còn không có nói.”

Tạ Hà sửng sốt một chút, trong mắt một lần nữa hiện ra một tia sắc thái mong đợi, chờ đợi nhìn Chu Diệc Triết. Hai tròng mắt thủy nhuận lấp lánh tỏa sáng, đẹp đến mức làm nhân tâm nhộn nhạo, làm người ta muốn chiếm làm của riêng… và phá hủy đi nó……

Ánh mắt Chu Diệc Triết u ám chút, y gục đầu xuống, chỉ kém một chút, môi liền có thể đụng phải chóp mũi của thanh niên, thấp giọng nói: “Bất quá tôi hiện tại bắt đầu hoài nghi chính mình có nên giấu giếm cậu hay không, bởi vì cậu là người không biết cảm ơn, hơn nữa còn hạ tiện phóng đãng, nếu tôi che giấu sự thật, chính là đối Chu Diệc An không có trách nhiệm, không phải sao?” 

“Tôi, tôi không phải người như vậy, anh hiểu lầm……” Tạ Hà trên mặt hiện lên xấu hổ và giận dữ, nhưng là lại không thể không vì chính mình biện giải.  

“A? Chẳng lẽ người khác ôm tôi không chịu buông tay, khóc la cầu tôi thượng người kia không phải là cậu?”môi mỏng Chu Diệc Triết  gợi lên độ cung khinh thường, từng câu nói phun ra không lưu tình chút nào,”Vẫn là nói, người khuyết giáo và thiếu tôn trọng kia cũng như là vô lễ kia không phải cậu?”

Mỗi một câu mà Chu Diệc Triết nói ra, sắc mặt của Tạ Hà càng tái nhợt, ánh sáng trong mắt đã tắt đi.  

Sự tình không phải như vậy, không nên như thế…… Nhưng mà…… Tạ Hà há miệng thở dốc, hắn không có cách phản bác.

Tạ Hà rũ xuống lông mi, môi run nhè nhẹ, rốt cuộc không thể không khuất phục, nói ra lời nói: “Xin, xin lỗi…… Tôi không phải cố ý…… Cám ơn anh đã giúp tôi, cầu anh…… Không cần nói cho Diệc An.”

Hắn nói ra những lời này, giống như tù nhân chờ đợiphán quyết tử hình, cả người tản ra hơi thở suy sụp.

Hồi lâu, trên đỉnh đầu truyền đến một đạo trầm thấp thanh âm, “Ngẩng đầu.”

Tạ Hà không dám phản kháng, hắn cắn môi dưới, một chút, ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn rơi vào hai tròng mắt hồ sâu màu đen. Cặp mắt kia không có sự hèn mọn và khinh thường đối với hắn, chất chứa chính là một loại cảm xúc mà hắn không hiểu.

【444: Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu+5, độ hảo cảm trước mặt là 65】

“Trở về đi.” Chu Diệc Triết nhịn xuốngxúc động muốn hôn đôi mắt ướt át kia, chậm rãi mở miệng.

Ngay từ đầu, hắn chỉ là muốn nhìn thấy Triệu Thanh, nhưng sau khi nhìn thấy, lại nhịn không được làm ra hành động kì quái, ý thức Chu Diệc Triết không thể tiếp tục đi xuống, bởi vì lúc này hắn phát hiện, tinh thần của y đều bị người trước mặt tác động. Cho nên, vui đùa nên kết thúc.

Tạ Hà mờ mịt nhìn Chu Diệc Triết lui ra phía sau một bước, sau đó xoay người đi ra ngoài, một lát sau…… Sắc mặt tái nhợt giống như phạm nhân bị phán quyết tử hình.

Chu Diệc Triết cự tuyệt hắn, hắn muốn nói chân tướng cho Chu Diệc An biết…… Không, không thể!

Tạ Hà bỗng nhiên tiến lên ôm chặt lấycánh tay Chu Diệc Triết.

“Cậu ——” Chu Diệc Triết kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn đếnđôi mắt phiếm hồng của Tạ Hà, quật cường, chấp nhất nhìn y. Hai mắt sạch sẽ thuần túy, trong đó không có chútsắc tháitình dục nào, nhưng Chu Diệc Triết lại bỗng nhiên nhớ tới đêm hôm đóthanh niên ở dưới thân y uyển chuyển rên rỉ, lý trí lại lần nữa lại cắt đứt.

“Xin anh…… Đừng nói……” Tạ Hà cầu xin nhìn y, hắn cầu xin tha thứ từ ngữ thực bần cùng, lặp đi lặp lại cũng chỉ là mấy câu thôi.

Nhưng Chu Diệc Triết lại cảm thấyđôi môi màu hồng tràn ra lời khẩn cầu…… Đẹp giống như thuốc thúc tình…… Giống như đêm hôm đó đau khổ cầu xin y…… Thanh âm run rẩy không phun ra được chữ nào.

【444: Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu+5, độ hảo cảmtrước mặt là 70】

“Buông tôi ra.” Chu Diệc Triết nheo lại đôi mắt, từng chữ nói, “Tôi không nói.”

“Thật, thật vậy chăng?” trong mắt Tạ Hàtoát ra thần sắc không dám tin tưởng.

“Tôi và cậu không giống nhau, tôi là người luôn giữ lời hứa.” Chu Diệc Triết lạnh lùng nói, “Bất quá nếu như cậu còn không chịu buông tay, có lẽ tôi sẽ thay đổi chủ ý.”

“Xin, xin lỗi!” Tạ Hà đột nhiên buông ra tay, giống như đụng vào tayChu Diệc Triết là y như bị phỏng.

Loại hành vi đạt xong mục đích là bỏ qua của hắn làm Chu Diệc Triết nghẹn khuất một chút, bất quá hiện tại y không thể tiếp tục lưu lại.

Chu Diệc Triết lạnh mặt rời đi.

Tạ Hà trong lòng cười lạnh, tiểu tử, chơi đổi trắng thay đen không tồi, trước làm anh ta đắc ý trong chốc lát.

【444: Ký chủ đại đại, đã 70! 70! Thật không thể tin được! 】

【 Tạ Hà: Đừng kinh ngạc quá. 】

【444: Chính là hoàn toàn nhìn không ra a! Y thoạt nhìn bộ dáng giống như thực không vui! Biểu tình kia chính là nói cho ta biết độ hảo cảm -10 ta cũng tin! 】

【 Tạ Hà: Bảo bối, ngươi cho rằng ai cũng phải đem cảm xúc đều viết trên mặt? 】

【 Tạ Hà: Hắn muốn đùa bỡn ta, lại không cẩn thận đem chính mình cấp đùa bỡn vào, lấy tính cách Chu Diệc Triết, sắc mặt y có thể đẹp? 】

【444: (⊙o⊙)】

Thời điểm Tạ Hà trở lại ghế lô, Chu Diệc Triết đã không còn ở đó nữa, hắn dùng nghi hoặc lại có điểm thấp thỏm nhìn Chu Diệc An: “Anh trai, của anh đâu?”

“Nga, y mới ra đi tiếp cái điện thoại, nói công ty có việc liền đi trước.” Chu Diệc An không chút để ý cười cười.

Tạ Hà đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, Chu Diệc Triết quả nhiên không có nói ra, hắn thật cẩn thận hỏi: “Chúng ta hiện tại trở về đi?”

Chu Diệc An một phen ôm chầm lấy bờ vai của hắn, cười: “Trở về làm gì, ăn no lại trở về, miễn cho lãng phí một bàn đồ ăn ngon.”

Tạ Hà không lay chuyển được Chu Diệc An, hơn nữa hắn trong lòng lại hổ thẹn, đành phải ngồi xuống tiếp tục ăn.

……………………

Ngày hôm sau, Tạ Hà liền đối Chu Diệc An nói: “Em đã nghỉ ngơi thời gian rất dài, ngày mai nên đi làm.”

Chu Diệc An có điểm luyến tiếc Tạ Hà đi làm, hắn sợ Tạ Hà lại xảy ra chuyện, rốt cuộc lần trước là ngoài ý muốn còn chưa có biết rõ ràng. Mà Tạ Hà lại không nghĩ  luôn ở lại trong nhà,khả năng tùy thời nào đó  sẽ bị vạch trần, sợ hãi làm hắn đối mặt với Chu Diệc An càng ngày càng cường liệt, thậm chí suốt đêm vẫn không thể ngủ yên, có lẽ nên ra ngoài đi làm có thể thay đổi một chút loại cảm giác khiến người hít thở không thông này.

Chu Diệc An cũng không phải là một người chuyên quyền, hắn suy nghĩ, nếu cứ đi xuống như vậy  xác thật là không có khả năng, vì thế điều hòa nói: “Đi làm thì có thể, nhưng mặt khác nếu đi làm công thì không cần.”

Tạ Hà do dự một chút, “Chính là…… Tiền lương …… Không đủ dùng……”

Chu Diệc An cười, nắm mũi hắn, “Ngu ngốc, nhà ông xã của em có tiền. Về sau anh sẽ dưỡng em, muốn mua gì thì cứ tùy tiện.”

Biểu tình Tạ Hà trốn tránh: “Như vậy…… Có được không ……”

Chu Diệc An ôm hắn, ủy khuất nói: “Em là oán trách anh lúc trước không chịu nói gì về tình huống của gia đình sao? Thực xin lỗi…… Bất quá nhà của anh…… Tương đối phức tạp, anh làm như vậy là có nguyên nhân, về sau em sẽ biết, anh cam đoan đối với em là sẽ không bao giờ dấu diếm bất luận sự việc cái gì.”

Lời này làm hô hấp Tạ Hà đình trệ một chút, hắn trầm mặc vài giây, nói: “Không có gì.”

Em vô pháp đối với anh làm bất luận yêu cầu gì, bởi vì hiện tại…… Người giấu diếm sự thật là em mới đúng.

Thực xin lỗi, Tạ Hà ôm lấy Chu Diệc An, hắn cảm thấy chính mình như bây giờ thực không đúng, thực không đúng…… Nhưng mà hắn lại không có cách nào khác.

Đưa Tạ Hà đi làm, Chu Diệc An lấy ra thẻ ngân hàng trong cái rương phủ đầy bụi đi rút tiền.

Tiền mới vừa lấy ra trong chốc lát, Chu Diệc An nhận đượcđiện thoại  của Tống Như Di, hắn cau mày, sớm biết dùng tiền trong nhà mà phiền toái như thế, cho nên lúc nào hắn cũng không chịu dùng tiền trong nhà. Sau một lúc lâu, hắn mới nhận điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt: “Này.”

“Diệc An, con nói chuyện với mẹ, chính là loại này khẩu khí này sao?” Tống Như Di nói.

“Trừ bỏ về nhà, vào công ty bên ngoài, người nếu muốn cùng tôi nói về chuyện khác, tôi có lẽ sẽ thay đổi cái thái độ đó.” Chu Diệc An giọng điệu mỉa mai nói.

Tống Như Di bị nghẹn một chút, nói: “Mẹ đây cũng là vì muốn tốt cho con……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện