Bởi vì ngoan ngoãn dưỡng, thân thể Tạ Hà rất nhanh liền hồi phục.
【 Tạ Hà: trên đời chỉ có ba ba là tốt nhất ~】
【444: . . . . . . 】_(:зゝ∠)_
【 Tạ Hà: quan tâm tới tinh thần và thân thể của con mình như thế, còn vì dạy đứa nhỏ chỉ biết sống trong nhung lụa, mà không tiếc ngụy trang thành một nhân vật phản diện như vậy, chậc chậc, tới cùng cũng chỉ là cái dạng mạnh miệng, ba ba thật sự là khổ cực. 】
【444: . . . . . . . . . . . . 】 nếu đùi to đã nói như vậy cho dù có không chấp nhận cũng phải kiên quyết không phản bác orz! Nhịn xuống! ! ! 【 Tạ Hà: vì con trai cùng tính phúc sau này, người cha già của tôi thật hao tâm : )】
【444: . . . . . . . . . . . . . . . . . . 】
Tạ Hà thoả thích ở nhà làm con sâu trong thùng gạo, mãi tới tận khi Đặng Cảnh Văn lần thứ hai kiểm tra thân thể của cậu, cảm thấy có thể dùng được rồi, cho nên đêm đó liền được Đặng Cảnh Văn mang vào phòng ngủ.
Tạ Hà thầm nghĩ ba ba kỳ thật rất ôn nhu, thà rằng cấm dục cũng không nỡ làm tổn thương con trai, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu tình ẩn nhẫn khuất phục.
Đặng Cảnh Văn nhìn mặt đứa nhỏ, cứ việc đứa nhỏ này nỗ lực che giấu cảm xúc của mình, nhưng bên trong đôi mắt xinh đẹp kia đều là kinh hoảng cùng khuất nhục, chỉ cần liếc mắt một cái liền rõ mồn một. Y biết tất cả những thứ này đối với nó mà nói, hiển nhiên là chuyện đáng sợ nhất mà nó từng trải qua, thế nhưng nó nhất định phải học thành thói quen.
Nhớ tới thân thể này có bao nhiêu mỹ vị, Đặng Cảnh Văn không muốn khắc chế bản thân nữa.
Y đi tới, dùng sức hôn lên đôi môi của đứa nhỏ, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể đang run rẩy này, đứa nhỏ của y thoạt nhìn yếu đuối như thế, tựa như một bảo vật dễ vỡ, chỉ có y mới có thể bảo vệ được nó, cũng chỉ có y mới nắm giữ được nó.
"Cậu phải tập thành thói quen, có biết không?" Đặng Cảnh Văn ghé tới bên tai cậu nhỏ giọng nói, bên trong âm thanh nhu hoà còn mang theo cả lãnh khốc, "Như vậy cậu mới có thể hưởng thụ được một chút."
"Vâng, tiên sinh..." Đứa nhỏ không dám phản kháng, thấp giọng đáp ứng.
Đặng Cảnh Văn lần thứ hai ôm lấy đứa nhỏ, mặc dù đã từng làm qua một lần, thế nhưng lần thứ hai bị tiến vào, đứa nhỏ vẫn là gào khóc thê thảm... Cân nhắc tới thân thể của đứa nhỏ, Đặng Cảnh Văn chỉ làm một lần liền tha cho nó. Nếu đã là vật trong túi của y, y cũng sẽ có đủ nhẫn nại để từng bước khai thác cơ thể dụ người này, y mong đợi đến một ngày nào đó, đứa nhỏ này sẽ sa đoạ... Vậy nhất định sẽ càng phóng ra nhiều mỹ lệ khiến cho người khác kinh diễm hơn.
Nghĩ tới đứa nhỏ xinh đẹp này, ở trong tay y từng chút biến thành một con dã thú bị tìиɦ ɖu͙ƈ chi phối, tâm lý trước giờ không gợn sóng như Đặng Cảnh Văn, chợt bắt đầu cảm thấy rục rịch.
Từ sau ngày hôm đó, mỗi đêm Đặng Cảnh Văn về nhà càng lúc càng đúng giờ.
Tạ Hà trải qua cuộc sống ban ngày ăn ăn ngủ ngủ, mỗi đêm đều được phục vụ tới mỹ mãn, độ hảo cảm của Đặng Cảnh Văn cũng vững vàng tăng lên, hiện tại đã được 65 điểm.
Chỉ có một điều đáng tiếc là, mấy cái món đồ chơi trước kia mua về chỉ để trưng, Đặng Cảnh Văn hình như là thích dùng bản thân để chinh phục cậu hơn, điều này khiến cho tâm tình chờ đợi muốn thử của Tạ Hà có chút thất vọng.
.......................
【 Tạ Hà: đây đúng là một người đàn ông chuẩn mực của gia đình : )】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà: chỉ có thân thể của người bạn đời mới có thể hấp dẫn được người đàn ông này, y không còn muốn tìm người khác nữa.... 】
【444: hình như cũng có chút đạo lý. . . . . . 】 nó tỏ vẻ không còn gì để nói!
Thời gian cứ vậy trôi qua một tháng, tới một ngày, đã tới giờ cơm tối rồi mà Đặng Cảnh Văn vẫn chưa có về, Tạ Hà chờ không được y, lại chờ được Lưu Ngạn trợ lý của Đặng Cảnh Văn.
Lưu Ngạn biết rõ chuyện của Đặng Trác, dù sao trước kia cũng là hắn giải quyết người phụ nữ kia, còn chuyện Đặng Cảnh Văn làm với đứa nhỏ sau đó, hắn cũng chỉ biết một biết hai. Vốn là vô cùng chán ghét tên công tử bột này, nhưng hiện tại nhìn nó không còn dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo như trước, thậm chí còn mang theo một chút cẩn thận... Trong lòng chỉ còn dư lại đồng tình, nhớ lại một chút, tuy rằng có hơi hoang đường, nhưng Đặng Trác trước giờ cũng chưa từng làm ra cái chuyện ác tày trời gì...
Hắn mở cửa xe cho Tạ Hà, nói: "Đặng tiên sinh, ngày hôm nay còn chưa có xử lý xong công việc, cho nên bảo tôi tới đón cậu tới chỗ ngài ấy."
Tạ Hà thầm nghĩ ba ba đây là muốn chơi văn phòng play à, cậu lộ vẻ mơ hồ lên xe.
Lưu Ngạn đưa Tạ Hà đến nới, bản than hắn rất nhanh liền ra ngoài.
Tạ Hà đi tới phòng làm việc của Đặng Cảnh Văn, cẩn thận từng chút mà gọi: "Ba ba?"
Đứa nhỏ này chỉ lúc nào ở trên giường mới gọi là tiên sinh, xuống giường liền gọi ba ba, nói thế nào cũng sửa không được.
Đặng Cảnh Văn khẽ mỉm cười, "Ăn cơm trước đi." Bởi vì đứa nhỏ hiện tại rất ngoan, khoảng thời gian này y cũng đối với nó nhu hoà hơn rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể cười với nó một cái, ngoại trừ lúc ở trên giường, bình thường cùng trước đây cũng sẽ không có gì khác nhau, vô tình gọi sai y cũng sẽ không truy cứu.
Tạ Hà có chút thấp thỏm nhìn y, bất quá cậu thật sự cũng rất đói bụng, nghe lời y bắt đầu ăn cơm.
Đặng Cảnh Văn hình như là vì chờ cậu đến cùng ăn, nhìn thấy đứa nhỏ ăn như hùm như sói, nhịn không được cười cười, vươn tay gạt một hạt cơm bên miệng đứa nhỏ, "Chậm chút, cũng không có ai giành với cậu."
Ngữ khí ôn nhu như vậy tựa như cảm động tới đứa nhỏ, nó dùng cặp mắt ngập nước nhìn Đặng Cảnh Văn, lắp bắp gọi: "Ba ba..."
Cái bộ dáng chó con chờ chủ nhân của mình thật khiến tâm Đặng Cảnh Văn mềm nhũn, ánh mắt cũng nhu hoà theo, kiên trì đợi cho đứa nhỏ ăn xong, mới gọi người vào dọn dẹp sạch sẽ, chờ cho văn phòng chỉ còn lại hai người rồi, y mới nói: "Ngồi trên sô pha đi."
Tạ Hà ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.
Ghế sô pha được bài trí ở đối diện bàn làm việc của Đặng Cảnh Văn, trên bàn còn để một xấp tài liệu dày cộm, xem ra y quả thật rất bận.
Đặng Cảnh Văn trở lại trên bàn làm việc ngồi xuống, mười ngón giao nhau để ở trước mặt, lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế, tựa như ông hoàng ở trên cao nhìn xuống thiên hạ, nhàn nhạt ra lệnh, "Đứng ở trước mặt ta, mở cái hộp trên bàn ra."
.....................
Nhẫn nại hai tiếng đồng hồ, Đặng Cảnh Văn mới giải quyết xong phần văn kiện cuối cùng, lúc này mới nhớ tới đứa nhỏ, trầm giọng nói: "Lại đây."
Đứa nhỏ nằm co ro ở trên đất, thân thể khẽ run, hai mắt xinh đẹp bị che bởi một tầng hơi nước, nó hình như phải qua một lúc mới phản ứng lại được, người đàn ông kia là đang ra lệnh cho nó. Hình tượng người đàn ông lúc này ở trong mắt nó so với ác quỷ còn đáng sợ hơn gấp mấy ngàn lần, mặc dù cả người đều vô lực, nhưng vẫn cố gắng giãy dụa chậm chạp bò qua.
Đặng Cảnh Văn ánh mắt tối đi một chút, bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy đứa nhỏ, đặt ở trên bàn làm việc.
Trên da thịt trắng nõn của đứa nhỏ hiện lên một tầng hồng nhạt dụ người, trong con ngươi còn mang theo thuỷ quang trong suốt, giống như không còn tỉnh táo, Đặng Cảnh Văn đôi mắt càng sắc bén hơn, cúi đầu hôn lấy môi đứa nhỏ, nhưng lại cảm thấy có làm sao cũng không thấy đủ, càng muốn nhiều hơn, muốn triệt để nắm giữ lấy người này.
Đứa nhỏ mê man mở to mắt, đã không còn nghĩ tới phản kháng, ngay cả lý trí cùng kiên trì cuối cùng cũng bị ném lên chín tầng mây, bị hôn đến hô hấp dồn dập.
.......................
Đặng Cảnh Văn không hề khắc chế bản thân mình, đem đứa nhỏ làm tới thoả mãn, du͙ƈ vọиɠ tích luỹ mấy ngày nay đều triệt để phát tiết hết, nhưng trong lòng lại khó giải thích được cảm giác không trọn vẹn. Y yêu thương mà ôm đứa nhỏ này về nhà, lần này y không mang nó về phòng của nó nữa, mà là đem nó ôm vào trong ngực, nhìn đứa nhỏ tựa như con mèo bị bắt nạt tới đáng thương mà vùi ở trong lồng ngực y.
Bỗng nhiên có chút không muốn buông tay.
【 đinh, mục tiêu Đặng Cảnh Văn độ hảo cảm là +5, trước mắt độ hảo cảm là 70】
【444: kí chủ đại đại, em về rồi đây ~】
【 Tạ Hà: ân, giúp tôi nhìn xem, độ hảo cảm bao nhiêu rồi ? 】
【444: đã lên 70 rồi ạ, kí chủ đại đại thật tuyệt vời ông mặt giời! (≧▽≦)/】
【 Tạ Hà: mỉm cười ~ ing 】
【444: kí chủ đại đại ngày hôm qua chơi có vui không ạ ~? 】
【 Tạ Hà: chơi tới sảng khoái luôn bé cưng à : )】
Tạ Hà lông mi rung động, từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang được người đàn ông ôm vào trong ngực, hai mắt hốt hoảng liền đối diện với tầm mắt bình tĩnh của Đặng Cảnh Văn, sắc mặt chậm rãi đỏ lên, "Ba, ba ba..."
Mặc dù đã xảy ra quan hệ rất nhiều lần, nhưng được người đàn ông này ôm ngủ như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Cậu cảm thấy chỗ đó của Đặng Cảnh Văn còn đang chĩa vào cậu, nhớ tới chuyện hoang đường ngày hôm qua, cả người đều căng thẳng cứng nhắc, nằm im một chỗ không dám nhúc nhích.
Đặng Cảnh Văn nhìn đứa nhỏ, khoé miệng hơi giương lên, cúi đầu ngậm vành tai đứa nhỏ, thấp giọng nói: "Còn muốn hửm?"
Tạ Hà liều mạng lắc đầu.
Đặng Cảnh Văn cũng không tức giận, phát ra tiếng cười nhè nhẹ: "Tại sao không dám thừa nhận cảm xúc thật của bản thân, rõ ràng ngày hôm qua cậu rất hưởng thụ mà."
Tạ Hà viền mắt đều đỏ lên, cậu cắn môi, đáng lẽ là phải thấy đáng sợ mới đúng... Thế nhưng... Sau đó... Cậu nhắm mắt run rẩy một cái, giống như không muốn tin bản thân mình biến thành bộ dạng ngày hôm qua, rõ ràng không thích đàn ông, nhưng thân thể lại khát vọng muốn được đàn ông chiếm lấy, trên mặt cũng dần dần hiện lên thần sắc giãy dụa thống khổ.
Đặng Cảnh Văn có chút thương tiếc, nhưng đây là giai đoạn nhất định phải trải qua.
Y triền miên hôn đôi môi mềm mại của đứa nhỏ, sau đó mới buông tay ra: "Đừng lo lắng, hiện tại ta sẽ không động vào cậu."
Tuy rằng thân thể của đứa nhỏ này đã quen với đàn ông, ngày hôm qua cũng không có bị thương, nhưng Đặng Cảnh Văn biết giới hạn của nó, càng muốn giữ chặt đứa nhỏ này, thì càng không thể quá bức ép nó, tiến độ như hiện tại đã là rất tốt rồi.
Tạ Hà cảm thấy ràng buộc biến mất, trốn ra khỏi ôm ấp của Đặng Cảnh Văn, nhưng vẫn là không có xuống giường, muốn đứng dậy nhưng hai chân mềm nhũn liền ngã nhào trên đất, một hồi lâu mới bò dậy được, hai bắp chân vẫn còn run rẩy, một mặt đầy oan ức.
Đặng Cảnh Văn phát ra một tiếng cười khẽ, tại sao trước đây y không phát hiện đứa nhỏ này còn có một mặt đáng yêu như vậy nhỉ.
Y thong thả xuống giường, ôm lấy Tạ Hà, đem cậu đặt lên giường, sau đó lấy quần áo, giúp cậu mặc vào. Tạ Hà sắc mặt ửng hồng như tôm luộc, nghiêng mặt không dám nhìn Đặng Cảnh Văn, mãi cho tới khi quần áo mặc xong rồi, mới dám thở phào một hơi.
"Còn đi được không?" Đặng Cảnh Văn mỉm cười.
"Được ạ!" Tạ Hà lập tức trả lời, cậu cũng không muốn bị y ôm xuống lầu đâu, như vậy quá mất mặt! Cũng may lần này có chuẩn bị, chậm rãi đứng lên, hơi hơi lảo đảo đi ra.
Đặng Cảnh Văn nhìn bóng lưng đứa nhỏ, lại mỉm cười thật sâu.
Cho nên tới lúc ăn sáng, Đặng Cảnh Văn đem một chiếc chìa khoá xe đặt ở trước mặt Tạ Hà.
Tạ Hà nghi hoặc nhìn y.
"Cậu muốn xe mà, quên rồi sao?" Đặng Cảnh Văn nhíu mày.
Tạ Hà nhớ tới chiếc xe kia, trong mắt rốt cuộc cũng có chút ánh sáng, thế nhưng cậu không có trực tiếp đưa tay ra lấy, mà là do dự nói: "Cho, cho con?"
Đặng Cảnh Văn khẽ thở dài một tiếng, "Đúng vậy."
Tạ Hà lúc này mới cầm lấy chìa khóa xe, coi như bảo bối mà siết chặt ở trong tay, nhìn về phía Đặng Cảnh Văn còn mang theo lấp lánh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên: "Cảm ơn, cảm ơn ba ba." Ba ba không ngờ còn nhớ tới chuyện này...
Đặng Cảnh Văn cực kì thích bộ dáng này của đứa nhỏ, nắm cằm của nó lên hôn sâu một cái, "Đây là phần thưởng cho cậu."
【 Tạ Hà: tôi cảm thấy hình như ba ba đang bao dưỡng tôi. Nghiêm túc ~ ing】
【444: QAQ】
【 Tạ Hà: thật vui vẻ: )】
【444: . . . . . . 】
....................
Kể từ ngày đó, Đặng Cảnh Văn chơi tới biến hoá đủ loại tư thế, y đem hai căn phòng bên cạnh phòng ngủ mình cải tạo thành phòng chơi Đặng Trác, bên trong để đầy những món đồ mà trước đó mua về, hơn nữa Đặng Cảnh Văn cũng không còn hạn chế ở phòng ngủ nữa, trong bể bơi, hoa viên, thư viện, phòng bếp, phòng tập thể hình, bất cứ chỗ nào cũng có thể chơi, Tạ Hà tỏ vẻ kỹ thuật cao siêu của ba ba khiến cậu rất hài lòng, cho 99 điểm trên 100, một điểm còn lại là sợ y được sủng mà kiêu.
Tạ Hà ở trên giường từ mới bắt đầu giãy dụa tới dục cự còn nghênh, cuối cùng là chìm đắm trong truỵ lạc... Nói chung, cứ phải giả bộ không được thoải mái quá.
Bên cạnh việc đó độ hảo cảm của Đặng Cảnh Văn cũng tăng lên dần đều, theo tính sinh hoạt không ngừng hài hoà, gần như mỗi ngày đều tăng một điểm, rất nhanh đã đạt được 78.