Tạ Hà cắn môi dưới, hắn nghĩ tới, tối hôm qua kê thuốc hắn là người khác làm, sau đó lại có người xuất hiện mà cứu hắn…. Sau đó, hình như là chính mình chủ động quấn lấy người khác? Bị tát nước lạnh cũng không buông tay?
Hắn nỗ lực nhớ lại, trên mặt đầy xấu hổ và giận dữ, các loại biểu tình biến đổi,thập phần phức tạp.
Chu Diệc Triết cũng không vội, chờ Tạ Hà chậm rãi nhớ lại.
Cuối cùng Tạ Hà không thể không thừa nhận, Chu Diệc Triết nói không sai, y là ân nhân của hắn, Tạ Hà vốn là hẳn là cảm tạ y, chính là ngẫm lại chuyện phát sinh phía sau, câu cảm ơn nói thế nào cũng không nói ra lời, chật vật di chuyển ánh mắt.
Tâm tư của thanh niên toàn bộ đều viết lên mặt, trong đầu của Chu Diệc Triết bỗng nhiên có ý định trêu chọc thanh niên, y càng muốn nhìn thấy biểu tình phong phú của hắn….. Loại này xúc động ở trên người y mà nói là rất hiếm thấy.
“Tôi chẳng những vì cậu mà đắc tội người khác, còn lãng phí thể lực cùng thời gian, không nghĩ tới la mình lại cứu chính bạch nhãn lang.”
Chu Diệc Triết lạnh nhạt nói, “Thôi được, coi như tối hôm qua cái gì cũng không phát sinh đi.”
Tạ Hà tức giận ngẩng đầu, cái gì gọi là lãng phí thời gian cùng thể lực! Ai muốn cùng anh lãng phí thời gian cùng thể lực! Thế nhưng chống lại đường nhìn bình tĩnh của Chu Diệc Triết, nhàn nhạt khinh thường như là đối hắn không có tiếng động trào phúng, mà hành động của chính tối hôm qua như vả một cái tát vào mặt hắn, nóng rát. Hồi lâu, Tạ Hà cúi đầu, cơ hồ là từ kẽ răng phun ra, nặn ra âm thanh của hắn, “Cảm ơn anh.”
Thật là ngay thẳng khiến cho người khác càng muốn khi dễ a, bên môi của Chu Diệc Triết lộ ra nụ cười, em trai của y thật là biết nhìn người, có thể đào ra một bảo bối như thế, y thật có một chút ghen ghét.
Nhớ tới em trai, nụ cười bên môi Chu Diệc Triết dừng lại và biến mất.
Hôm nay nói đến cùng là một ngày sai lầm.
“Căn phòng này cậu có thể ở một tuần, cậu có thể an tâm mà ở, chờ cho tốt một chút rồi quay trở về.” Chu Diệc Triết nói, y suy xét thực cẩn thận, nếu Triệu Thanh cứ như vậy mà trở về, Chu Diệc An nhất định sẽ phát cuồng.
“Tôi không cần!” cảm xúc của Tạ Hà đối với Chu Diệc Triết thực sự là phức tạp,hắn biết người nam nhân này cứu chính mình, nhưng lại không thể chịu đựng được hắn đối chính mình làm sự tình như vậy, hơn nữa trong lòng hắn đối với Chu Diệc An vô cùng hổ thẹn và tội lỗi, từng thời khắc đều dày vò nội tâm hắn.
“Tôi đối với cậu không ý gì, làm như vậy chỉ là xuất phát từ ý tốt, hiện tại cảm xúc của cậu cũng không ổn định, tốt nhất là khi cậu bình tĩnh lại thì hãy đưa ra quyết định.” Chu Diệc Triết nói xong liền đứng dậy, y còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, hơn nữa chỉ cần y còn ở chỗ này, Tạ Hà liền không có biện pháp hảo hảo nghỉ ngơi.
Tạ Hà cắn môi không nói gì.
Chu Diệc Triết đi tới cửa, dường như nhớ tới cái gì, quay đầu lại chăm chú nhìn Tạ Hà: “Cậu không muốn biết tên của tôi sao?”
Tạ Hà không chút do dự lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt, “Không muốn.”
【444: Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +10】
Hắn nỗ lực nhớ lại, trên mặt đầy xấu hổ và giận dữ, các loại biểu tình biến đổi,thập phần phức tạp.
Chu Diệc Triết cũng không vội, chờ Tạ Hà chậm rãi nhớ lại.
Cuối cùng Tạ Hà không thể không thừa nhận, Chu Diệc Triết nói không sai, y là ân nhân của hắn, Tạ Hà vốn là hẳn là cảm tạ y, chính là ngẫm lại chuyện phát sinh phía sau, câu cảm ơn nói thế nào cũng không nói ra lời, chật vật di chuyển ánh mắt.
Tâm tư của thanh niên toàn bộ đều viết lên mặt, trong đầu của Chu Diệc Triết bỗng nhiên có ý định trêu chọc thanh niên, y càng muốn nhìn thấy biểu tình phong phú của hắn….. Loại này xúc động ở trên người y mà nói là rất hiếm thấy.
“Tôi chẳng những vì cậu mà đắc tội người khác, còn lãng phí thể lực cùng thời gian, không nghĩ tới la mình lại cứu chính bạch nhãn lang.”
Chu Diệc Triết lạnh nhạt nói, “Thôi được, coi như tối hôm qua cái gì cũng không phát sinh đi.”
Tạ Hà tức giận ngẩng đầu, cái gì gọi là lãng phí thời gian cùng thể lực! Ai muốn cùng anh lãng phí thời gian cùng thể lực! Thế nhưng chống lại đường nhìn bình tĩnh của Chu Diệc Triết, nhàn nhạt khinh thường như là đối hắn không có tiếng động trào phúng, mà hành động của chính tối hôm qua như vả một cái tát vào mặt hắn, nóng rát. Hồi lâu, Tạ Hà cúi đầu, cơ hồ là từ kẽ răng phun ra, nặn ra âm thanh của hắn, “Cảm ơn anh.”
Thật là ngay thẳng khiến cho người khác càng muốn khi dễ a, bên môi của Chu Diệc Triết lộ ra nụ cười, em trai của y thật là biết nhìn người, có thể đào ra một bảo bối như thế, y thật có một chút ghen ghét.
Nhớ tới em trai, nụ cười bên môi Chu Diệc Triết dừng lại và biến mất.
Hôm nay nói đến cùng là một ngày sai lầm.
“Căn phòng này cậu có thể ở một tuần, cậu có thể an tâm mà ở, chờ cho tốt một chút rồi quay trở về.” Chu Diệc Triết nói, y suy xét thực cẩn thận, nếu Triệu Thanh cứ như vậy mà trở về, Chu Diệc An nhất định sẽ phát cuồng.
“Tôi không cần!” cảm xúc của Tạ Hà đối với Chu Diệc Triết thực sự là phức tạp,hắn biết người nam nhân này cứu chính mình, nhưng lại không thể chịu đựng được hắn đối chính mình làm sự tình như vậy, hơn nữa trong lòng hắn đối với Chu Diệc An vô cùng hổ thẹn và tội lỗi, từng thời khắc đều dày vò nội tâm hắn.
“Tôi đối với cậu không ý gì, làm như vậy chỉ là xuất phát từ ý tốt, hiện tại cảm xúc của cậu cũng không ổn định, tốt nhất là khi cậu bình tĩnh lại thì hãy đưa ra quyết định.” Chu Diệc Triết nói xong liền đứng dậy, y còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, hơn nữa chỉ cần y còn ở chỗ này, Tạ Hà liền không có biện pháp hảo hảo nghỉ ngơi.
Tạ Hà cắn môi không nói gì.
Chu Diệc Triết đi tới cửa, dường như nhớ tới cái gì, quay đầu lại chăm chú nhìn Tạ Hà: “Cậu không muốn biết tên của tôi sao?”
Tạ Hà không chút do dự lắc đầu, giọng điệu lạnh nhạt, “Không muốn.”
【444: Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +10】
Danh sách chương