Nhãn thần Chu Diệc Triết thay đổi một chút, chết tiệt, y có phản ứng.

Nhãn thần mơ màng màng nhìn người trước mắt, hiện tại hắn rất muốn người đó ôm hắn và an ủi hắn, hắn nghĩ không muốn buông tha cho dù là một chút an ủi nhỏ, theo bản năng hướng tới bên Chu Diệc Triết mà bò qua, thế nhưng Chu Diệc Triết lại xoay người rời đi, ánh mắt của Tạ Hà lộ ra thần sắc tuyệt vọng, cúi đầu hừ hừ… Hắn cảm thấy mình bị nóng tới sắp hỏng.

Thời gian đang gian nan, một lát sau, bỗng nhiên một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, khiến cho Tạ Hà giật mình một cái.

Chu diệc Triết vừa đi ra ngoài gọi điện thoại, kết quả không liên lạc được với Chủ Diệt Ấn, rốt cuộc vẫn không thể nào không quản tới Tạ Hà.

Một chậu nước lạnh này khiến cho Tạ Hà thanh tỉnh được một chút, trong mắt bắt đầu khôi phục lại tia lý trí, hắn nhìn nam nhân xa lạ trước mặt, khuôn mặt vì tình dục nhuộm đỏ hiện lên thần sắc quật cường, vừa phức tạp lại mê người, thanh âm hắn khàn khàn: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, anh, anh đi đi…”

khi nói những lời này tựa hồ hắn đã dùng hết khí lực, sau khi nói xong thì liền cuộn tròn thân thể lại, hơi run rẩy, nước lạnh theo gò má của hắn mà chảy xuống, y phục đều ướt đẫm, dính trên người, lộ ra đường cong duyên dáng, y như mỹ nhân ngư được vớt lên.

Chu Diệc Triết cảm thấy mình nên giúp đỡ và quan tâm hết lòng, mạnh mẽ thu lại tâm trạng chuẩn bị rời khỏi, thế nhưng lúc khi ra cửa lại như quỷ thần xui khiến mà quay đầu lại nhìn thoáng qua về phía kia, vừa nhìn thấy liền dừng chân lại.

Thanh niên trên giường lấy hai tay ôm lấy chính mình, môi dưới thì cắn thật chặc, bởi vì quá cố sức, máu theo khóe miệng mà chảy xuống, giống như một đóa hoa chậm rãi mà lan ra, hắn dốc hết sức mà chống lại, không muốn hè hạ mà khuất phục theo bản năng, sắc dục và cấm dục đan xen vào cơ thể hắn, vặn vẹo hỗn loạn.

Tựa hồ ngay sau đó, thân thể yếu ớt kịch liệt mà đấu tranh sẽ bị xé thành mảnh nhỏ, thảm thiết lại quyến rũ.

Chu Diệc Triết không cản được bản thân mà đi lại, nhẹ nhàng đưa tay đụng vào cái trán của Tạ Hà, vừa mới chạm vào mới phát giác nó nóng đến lợi hại, con ngươi đạm mạc trong mắt lóe một tia lo lắng, cánh tay ôm lấy Tạ Hà, vuốt lại cái trán lộn xộn của hắn, thanh âm không khỏi mềm lại: “Cậu còn ổn không? Nếu không thì tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

“Không…” Tạ Hà cắn môi kêu rên, “Tôi không sao…”

“Cậu xem đứng lên còn không được.” Chu Diệc Triết ôm thanh niên, trấn an vuốt cái lưng. Thân thể trong ngực run rẩy nhè nhẹ, tựa hồ có cái gì đó khiến ngực y run động, y một chút cũng không muốn buông thanh niên ra.

Con ngươi quật cường của Tạ Hà nhìn về phía y, bên đè nén khát vọng sâu đậm, “Anh, đi đi.”

Miệng thì cự tuyệt, thế nhưng thân thể lại cứ như bị khống chế mà hướng về phía Chu Diệc Triết  dựa sát vào, gắt gao siết chặt ngón tay đến trắng bệch.

Mỗi một bộ phận của thân thể hắn đều nói: Rất muốn, rất muốn, nhưng mà hắn không thể.

Chu Diệc Triết chăm chú nhìn gương mặt của thanh niên, tầm mắt của y dừng ở trên đôi môi hồng nhuận dời không ra, bỗng nhiên rất muốn thử xem đôi môi ấy có vị như thế nào, nhất định là rất ngọt… Hầu kết của y di chuyển, sợi dây lý trí trong đầu hình như rốt cục cũng đứt đoạn, cuối đầu hôn lên.

*Con cua đồng bò ngang qua nơi này là lá la~~~*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện