Tôn Trạch Dương nhìn Lý Hồng Huyên hôn đến quên trời đất, nhịn không được vươn tay xoa xoa đôi mắt.
Gã gần đây có phải là do chơi game quá độ hay không, có phải là do miệt mài quá nên dẫn tới chứng bệnh quáng gà của mấy người già hay không? Cái người đang hôn tới thâm tình chân thành kia là Lý Hồng Huyên sao?!
Tôn Trạch Dương run lẩy bẩy, nhớ tới Lý Hồng Huyên trước giờ cao lãnh như thế nào, nhiều người theo đuổi đến máu rơi đầy đầu cũng chẳng chiếm được dù chỉ là một ánh mắt... Không khỏi đối với Tạ Hà nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Gã cư nhiên xem thường vị giáo sư trẻ tuổi ngốc bạch như thỏ trắng này, có thể khiến Lý Hồng Huyên cùng Alan tranh giành với nhau... Nếu nhìn kỹ, quả thật đúng là một cái vưu vật, chậc. Thật sự là không đơn giản a.
【 đinh, Tôn Trạch Dương độ hảo cảm +20, trước mặt độ hảo cảm là 60】
Tôn Trạch Dương trong lòng cảm thán một câu, bất quá gã cũng không quên chức trách nhắc nhở của một tên chân chó đúng nghĩa, nhìn thấy có người chuẩn bị tới, liền vội vàng ho khan hai tiếng!
Lý Hồng Huyên lấy lại tinh thần, thần sắc lãnh đạm trong mắt chìm xuống, buông lỏng Tạ Hà ra.
Tạ Hà dùng loại ánh mắt mê man lo sợ bất an mà nhìn y, nhưng Lý Hồng Huyên không nói gì, xoay người rời đi.
Tôn Trạch Dương hướng về phía Tạ Hà làm một cái mặt quỷ, cũng nối gót theo sau Lý Hồng Huyên.
Tạ Hà ngơ ngác mà đứng tại chỗ, phải qua một hồi lâu mới phản ứng lại chuyện gì vừa mới xảy ra, đỏ mặt rời đi.
【444: kí chủ đại đại, hiện tại phải làm sao bây giờ đây. . . . . . Ngài vẫn không chịu lấy cớ tiếp cận y a! (⊙﹏⊙)b】hơn nữa độ hảo cảm vẫn là -15
【 Tạ Hà : bảo bối, chẳng lẽ những cơ hội trước đó đều là miếng bánh từ trên trời rớt xuống sao? 】
【444: . . . . . . 】nghĩ lại thì quả thực không phải như vậy a!
【 Tạ Hà mỉm cười: cho tới bây giờ cơ hội đều là do chính mình tự tay tạo ra, chỉ có những kẻ yếu mới có thể bị động chờ đợi cơ hội, sau đó vì chính thất bại của mình mà tìm cớ. 】
【444: (⊙o⊙) nga 】
【 Tạ Hà : loại thời điểm này, chúng ta phải trở lại vấn đề với ban đầu của nó. Giúp ta lưu ý hành tung của Từ Văn Hạo : )】
【444: a, em còn nghĩ ngài căn bản không thèm để ý đến hắn nữa! 】
【 Tạ Hà : đương nhiên là không rồi, hắn chính là đạo cụ phi thường quan trọng nhất, nếu không có sự cố nào ngoài ý muốn, điểm đột phá chính là ngay tại trên người hắn đó nha. 】
444 : đạo cụ... làm sao nó lại thấy cách dùng từ này có vấn đề hay sao ấy nhỉ, là ảo giác của nó sao? _(:зゝ∠)_ Hay là do tiếng Trung của nó không giỏi? Nó quyết định trở về sẽ học bù lại.
Bởi vì cảnh cáo của Lý Hồng Huyên, Alan cũng không có quấy rầy gì tới Tạ Hà nữa, cho dù là lên lớp có ngẫu nhiên đụng mặt đi chăng nữa, nhiều lắm cũng chỉ là đánh một cái chào hỏi. Về phần Lý Hồng Huyên, ngay cả một cái tiếp đón hay một cái cười mỉm cũng lười cho, Tạ Hà trong mắt y thật giống như một cỗ không khí.
Nhưng ngược lại là Tôn Trạch Dương, lúc nào cũng đối với Tạ Hà cười tủm tỉm, thật giống như người quen đã lâu, bất quá gã cũng không phải đánh chủ ý lên người Tạ Hà, dù sao đây cũng là người là Lý Hồng Huyên nhìn trúng, gã cũng chẳng có thiếu bạn giường đâu a! Có cho tiền cũng không dám dây vào người của Lý Hồng Huyên! Gã đối với Tạ Hà để mắt nhiều hơn bất quá cũng chỉ là do nể mặt mũi của Lý Hồng Huyên, tuy rằng chưa phải là chị dâu của gã, nhưng ai biết được sau này nói không chừng Lý Hồng Huyên lại muốn Tạ Hà thì sao... Kia còn không phải là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp à.
Không thể không nói, những gì mà Tôn Trạch Dương lên kế hoạch đều rất là chuẩn.
Tạ Hà khôi phục lại sinh hoạt như bình thường, tựa như một vị giáo sư thực tập bình thường, lên lớp rồi tan tầm.
Mặt người dạ thú thu hồi lại răng nanh sắc bén, cùng cậu dĩ nhiên trở thành người của hai thế giới.
Nhưng Tạ Hà một chút cũng không nóng vội, cậu tựa như một thợ săn có kiên nhẫn, không một tiếng động mà quan sát hướng đi của con mồi, chờ tới thời cơ thích hợp liền thu lưới một lần, một kích trí mạng. Ngay khi người khác tưởng rằng đang săn cậu, lại không biết cậu đã ngắm bắn người đó thật lâu.
Theo một loại trình độ nào đó mà nói, đám người Alan ở phương diện này chỉ có thể xem là học trò của cậu mà thôi, mà thầy giáo Tạ cũng không ngại giáo dục lại các em nhỏ đâu, để cho bọn nó tự mình trải qua mà đạt được thứ lớn hơn.
Một tháng sau, Tạ Hà hoàn toàn thăm dò xong tung tích của Từ Văn Hạo.
Từ Văn Hạo dù sao cũng là sinh viên có tiếng, năm đó đứng đầu bảng lúc mới thi vào trường, làm một học bá đúng chuẩn, ấn theo ngôn tình chính xác là một nam thần bình dân, nhưng ngặt nỗi điều kiện trong nhà không được tốt, mẹ mất sớm, cha cờ bạc, chẳng những không chăm sóc con mình còn kéo thêm chân của nó... Nếu không phải Từ Văn Hạo không chịu bỏ cuộc, sớm đã sa đoạ rồi.
Tuy rằng cha của mình không được như những người cha khác, nhưng dù sao cũng là nuôi dưỡng hắn tới lớn, Từ Văn Hạo là người biết điều, dĩ nhiên cũng sẽ không thể bỏ mặc người cha này của mình. Bị ép buộc không còn cách nào khác, làm sao có thể đứng nhìn cha mình như vậy? Lúc này rơi vào đường cùng mới đi tìm Tôn Trạch Dương mượn tiền, lấp đi chỗ thũng của cha mình.
Tôn Trạch Dương ăn bữa cơm còn hơn cả năm vạn, đương nhiên cũng sẽ không cần chút tiền đó, ngay từ đầu gã cho Từ Văn Hạo mượn cũng không phải là để bắt chẹt Tạ Hà, mà là cảm thấy Từ Văn Hạo này làm người có ý chí phấn đấu, nói không chừng về sau còn có chỗ dùng được, liền tuỳ tiện ném ra vài đồng.
Cuối cùng bàn cờ này lại dùng trên người Tạ Hà, chỉ là do gã trùng hợp nghĩ tới.
Lại nói, tuy rằng năm vạn này vì Tạ Hà mà xoá bỏ, giảm bớt không ít khó khăn cho Từ Văn Hạo, nhưng cũng chẳng giải quyết được bao nhiêu vấn đề căn bản, bởi vì cha của Từ Văn Hạo là một tên ma bài bạc không đáy.
Năm vạn chẳng qua chỉ là được một thời gian mà thôi.
Nợ mới không ngừng sinh ra, những người đòi nợ lại tìm đến cha của Từ Văn Hạo, lại biết tên này có đứa con tiền đồ, thỉnh thoảng đều tìm tới Từ Văn Hạo đòi nợ, chiếm được không biết là bao nhiêu, đem Từ Văn Hạo nháo tới không được bình yên một ngày. Tạ Hà nghe ngóng được chuyện này, liền nắm giữ lại những tin trọng yếu nhất.
Sau đó trong một lần Từ Văn Hạo bị đòi nợ tại con rừng nhỏ gần trường, Tạ Hà 'vừa khéo' liền xuất hiện.
Tạ Hà không có lập tức tiến lên cứu học trò của mình, mà là đi ra con đường bên ngoài, tuỳ tiện bắt lấy một sinh viên mà cậu quen đang đi ngang qua nói: "Bạn học Trương, có chuyện này muốn phiền toái nhờ em một chút, sở giáo dục của trường đang muốn gặp Lý Hồng Huyên, phiền em chạy tới gọi y một tiếng, để y nhanh chóng tới sở giáo dục một chuyến, y hiện tại hẳn là đang ở phòng kí túc xá hoặc là phòng tự học!" Đúng vậy, Tạ Hà ngay cả hành tung của Lý Hồng Huyên cũng nắm trong lòng bàn tay!
Bạn học Trương gật gật đầu, "Dạ được, em hiện tại đi!"
"Cảm ơn em!" Tạ Hà hướng về phía hắn mỉm cười ôn nhu, "Vốn là thầy đi, chỉ là vừa rồi đột nhiên có điện thoại đột xuất, đành phải phiền em."
Bạn học Trương bị nụ cười của Tạ Hà làm cho đỏ mặt, nói liên thanh: "Không phiền không phiền, em hiện tại đi!"
Hắn nhanh chóng chạy đi, vừa chạy vừa suy nghĩ thầy Tô thật sự là người vừa đẹp lại vừa ôn nhu, chẳng trách có nhiều em gái trong trường thích như vậy! Thật sự làm cho người ta muốn ghen tị cũng ghen tị không nỗi!
Tạ Hà nhìn theo bóng dáng đi xa của sinh viên kia, mỉm cười đi vào rừng cây nhỏ.
Sở giáo dục là cái học thuật quyền uy, thái độ làm người nghiêm cẩn, đức cao vọng trọng, bất quá lại cực kì coi trọng Lý Hồng Huyên, vài lần cũng đã từng đề cập qua có thời gian lại cùng sinh viên này tâm sự, về phần an bài sau này bảo đảm không có hại chút nào. Tạ Hà lựa chọn sở giáo dục cũng một phần là vì nguyên nhân này, mà chỗ của sở giáo dục, chính là phải đi qua con đường này, căn cứ theo các biến đổi có thể phát sinh trong kế hoạch, Tạ Hà còn chuẩn bị thêm một giáo viên chủ nhiệm ở lớp phụ đạo để dùng dự phòng, cậu sớm đã bố trí thiên la địa võng hết thảy rồi!
Không phải đây chỉ là tại một cuộc gặp mặt ngẫu nhiên tại vườn trường thôi sao? Từ Văn Hạo ở bên trong rừng cây sắc mặt khó coi mà đứng đó, trước mặt hắn có ba bốn thanh niên hùng tráng, xăm bít tay rất ra vẻ.
Ngại vì Từ Văn Hạo vẫn là sinh viên, cho nên mấy người này cũng không dám đụng tới, chỉ là lời nói rất khó nghe, các loại cưỡng ép lợi dụ, từng bước áp bách, Từ Văn Hạo thân là sinh viên, cũng có rất nhiều chỗ lo âu, không thể không cúi đầu, vẻ mặt bi phẫn.
Tạ Hà không có chút dấu hiệu nào muốn giải cứu học trò của mình, khoé miệng cậu hơi hơi nhếch lên tựa như không có gì xảy ra mà xem kịch, mãi cho đến khi nghe được tiếng nhắc nhở của 444, nói Lý Hồng Huyên đang ở trong bán kính mười mét, thần sắc mới nghiêm túc, bước tới!
"Các ngươi là ai! Đến trường học làm gì?" Tạ Hà lớn tiếng nói, cậu đi tới trước chắn cho Từ Văn Hạo, ngửa đầu nhìn mấy tên trước mặt, biểu tình cứng nhắc, hiển nhiên là vô cùng sợ sệt, nhưng vẫn là lấy dũng khí tiến tới.
Từ Văn Hạo sắc mặt trở nên khó coi tới cực điểm, chính mình một mặt bất kham như vậy không ngờ lại bị thầy Tô nhìn thấy, thầy ấy sẽ nghĩ mình như thế nào? Cảm thấy mình là một đứa học trò bất lương sao? Tuy rằng hắn biểu hiện lạnh lùng, nhưng nội tâm cũng không muốn bị thầy Tô chán ghét, không nỡ vứt đi sự ôn nhu quan tâm của thầy Tô... Là đứa nhỏ điển hình của ngoài miệng nói không muốn, nhưng nội tâm lại rất thành thực.
Nhưng lại nghĩ tới cha mình, Từ Văn Hạo trong miệng đều là mùi vị đắng chát, nói: "Thầy Tô, chuyện của em thầy chớ xía vào."
"Tại sao không được quản! Những người này vừa nhìn thấy liền biết không phải người tốt." Tạ Hà nhìn hắn chằm chằm, "Em đừng sợ! Bọn họ không thể đụng vào em, đây là trường học! Thầy đi gọi bảo vệ!"
Lời vừa nói ra, ba người trước mặt sắc mặt liền không tốt lắm, ánh mắt nhìn về phía Tạ Hà cũng nguy hiểm theo, tên cầm đầu nói, "Thằng nhóc, mày là thầy giáo ở đây à, nhìn không ra nha. Từ Văn Hạo cũng đã nói mày chớ nên xen vào chuyện của nó, mày hà tất mặt dày như vậy."
"Em ấy nhất định là bị mấy người uy hiếp!" Tạ Hà sắc mặt tái nhợt, khẽ run, lại không chút nào nhún nhường.
Từ Văn Hạo được Tạ Hà che chở ở phía sau, nhìn thân thể gầy yếu vì hắn mà che chở ở trước mặt, viền mắt không khỏi có chút nóng, chính mình vô lễ với thầy Tô như thế, lần nữa xem thường ý tốt của thầy ấy, thầy ấy vẫn như cũ trong lúc nguy cấp mà đứng ra bảo vệ mình.
Rõ ràng, thầy ấy so với mình còn sợ hãi hơn...
"Thầy Tô, thầy mau đi nhanh đi." Từ Văn Hạo nắm lấy cánh tay của Tạ Hà, ngữ khí mềm nhẹ, thấp giọng nói: "Thật cảm ơn thầy, chuyện lần này... Lần tới em sẽ giải thích với thầy, được không?" Hắn có chút sợ những người này sẽ làm thương tổn đến Tạ Hà, cho nên muốn đem thầy ấy rời xa khỏi nơi này.
"Không, thầy không thể bỏ lại em." Tạ Hà lắc đầu, dừng lại một chút nói, "Thầy, thầy biết chuyện gì đang xảy ra... Thầy cũng đã nghe được một ít tình huống của em..."
Từ Văn Hạo thần sắc buồn bã, cũng đúng, chuyện của hắn cũng không phải là bí mật gì, cười khổ nói: "Nếu thầy đã biết, lại càng không cần phải quan tâm đến chuyện của em."
Tạ Hà cắn răng, đối với mấy người kia nói: "Khoản nợ là của cha em ấy, các người hẳn là nên đi tìm cha của em ấy! Về sau đừng tìm tới em ấy!"
Lời vừa thốt ra, ba người kia tựa như đang nghe được chuyện cười, phình bụng cười to, cười nửa ngày mới nói: "Này, mày là tên ngốc hả? Cha làm con chịu cái loại đạo lý này mày không biết sao?"
"Nhưng em ấy vẫn còn là học sinh, căn bản không có cách nào có thể trả nợ được, các người cho dù có bức bách em ấy, em ấy cũng không có tiền đâu." Tạ Hà rõ ràng cực kì sợ, nhưng vẫn ngưỡng cao đầu, dùng giọng nói rõ ràng nói từng chữ: "Cứ coi như bắt em ấy trả nợ, kia cũng phải đợi em ấy có công ăn việc làm mới đúng."
Bầu không khí quỷ dị trầm mặc mấy giây, mấy người kia nhìn về phía Tạ Hà đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là trào phúng, thật giống như đang nhìn thấy động vật quý hiếm... Tên cầm đầu cười ha ha hướng về phía Tạ Hà: "Vị giáo sư này nói thật có lý nha."
"Phải đó." Hai người bên cạnh sớm đã cười ra nước mắt, "Đạo lý này cũng có thể nói ra, không hổ là làm giáo viên!"
Tên cầm đầu nói: "Chỉ tiếc, thứ nhất, tụi tao không phải là người tốt, thứ hai, tụi tao cần tiền, thứ ba, tụi tao chờ không được tới đó."
Gã đi về phía trước từng bước, một phen nắm lấy áo của Tạ Hà, trực tiếp nâng Tạ Hà lên, lạnh lùng nói: "Kiên nhẫn của tao có hạn. Mày nếu không cút, vậy tao đành phải tự tay tiễn mày cút."
Tạ Hà sắc mặt kinh hoảng, giãy dụa.
Từ Văn Hạo trong mắt đều đỏ, nhào về phía trước nói: "Các người buông thầy Tô ra!" Chỉ là còn chưa có kịp tới nơi, đã bị hai người kia giữ lấy hai tay quặp về phía sau, hắn chỉ là một sinh viên bình thường, làm sao có thể là đối thủ của tụi lưu manh này! Chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu quát: "Các người đừng thương tổn đến thầy Tô!"
Tên cầm đầu nhìn hai người, tựa như đang nhìn hai con kiến giãy dụa ở trong lòng bàn tay, cười hai tiếng, trực tiếp đem Tạ Hà ném văng ra xa!
Tạ Hà bị ngã trên đất, nhìn thấy người đàn ông kia từng bước đi tới chỗ mình, đáy mắt sợ hãi cùng vô lực không thể che dấu được.
Cậu thật vô dụng! Cậu ngay cả bản thân cũng cứu không được, càng không thể cứu được học sinh của mình.
Đúng lúc này, cậu phát hiện cách mình chưa tới năm mét, Lý Hồng Huyên đang đứng tựa trên thân cây, lạnh lùng mà nhìn hết thảy toàn bộ một màn này.
Tạ Hà khiếp sợ mở to hai mắt, trong nháy mắt này, tầm mắt hai người vừa vặn đối diện nhau.
Nếu là Lý Hồng Huyên... Nhất định sẽ có biện pháp thoát khỏi tình huống khốn cảnh này, nhất định có thể cứu được cả Từ Văn Hạo... Không giống như cậu, vô dụng như vậy!
Tạ Hà cũng chẳng phải lần đầu tiên hướng tới Lý Hồng Huyên cầu cứu, cậu biết nếu hướng về Lý Hồng Huyên cầu cứu nhất định sẽ phải trả một cái giá thật lớn, nhưng mà... Giờ phút này cậu không còn sự lựa chọn nào khác!
"Lý Hồng Huyên!" Tạ Hà lớn tiếng hô, con ngươi đen láy ướt sũng nhìn chằm chằm y, không một tiếng động mà cầu xin.
Lý Hồng Huyên kỳ thật đã tới được một khoảng thời gian, y là tình cờ đi ngang qua, là bị thanh âm của Tạ Hà hấp dẫn mà tới đây.
Trong khoảng thời gian này, trừ bỏ lên lớp, y chưa từng gặp qua Tạ Hà, y biết là Tạ Hà cố tình tránh y. Mà y cũng không quan tâm, bởi vì y căn bản cũng chẳng để ý tới tên giáo sư ngu ngốc yếu ớt này, chỉ là đôi khi ngẫu nhiên... Sẽ nhớ tới mỹ vị của thân thể người này mà thôi, cùng cái người có tính cách buồn cười khiến người khác khinh thường kia không giống, cái bộ dáng người nọ ở dưới thân y khóc lóc cầu xin, ấy vậy mà y lại có chút hoài niệm.
Lý Hồng Huyên cũng không cho rằng mình là người trầm mê sắc dục như vậy, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, lần này thật giống như có chút bị nghiện.
Đúng là bởi vì bị tia ý niệm này quấy phá, y không những tránh đi, mà còn giữ lại.
Vị giáo sư yếu đuối vô năng như vậy... Nếu lại hướng tới y cầu cứu, y nghĩ y vẫn sẽ tình nguyện vươn tay ra một lần nữa, trận giao dịch này y sẽ vui vẻ nhận. Nhưng mà y lại có chút hoài nghi người này có hay không sẽ cầu cứu y, dù sao... Vì một tên học sinh không quen, trả giá lớn như vậy, người bình thường đại khái đều sẽ không làm đâu nhỉ?
Đang mãi suy nghĩ, chợt nghe tới thanh âm của giáo sư gọi y.
A, rốt cuộc cũng nhớ tới y rồi sao.
Lý Hồng Huyên khoé miệng lộ ra ý cười khó có thể nhận ra, không biết có vì sao lại có chút hưng phấn, đại khái là y lãng phí thời gian ở nơi này, cũng chỉ là vì muốn chờ tên của mình được thốt ra từ miệng của người nọ mà thôi.
Lý Hồng Huyên từ trong bóng râm đi ra.
Y căn bản không để ý tới những người khác, lửng thững đi tới, mãi cho đến khi đi tới trước mặt Tạ Hà, ngữ khí sâu xa không rõ, "Thầy cần tôi hỗ trợ?"
Tạ Hà chật vật từ trên mặt đất đứng lên, nói: "Phải."
Lý Hồng Huyên chăm chú nhìn khuôn mặt của Tạ Hà, bởi vì cú ngã trước đó, cằm bị ma sát đỏ một vùng, ở trên làn da trắng nõn phá lệ tới chói mắt, nếu đã lựa chọn về phía y, y hẳn là không nên để người khác thương tổn đến người này. Lý Hồng Huyên đáy mắt hiện lên một tia cười như không cười lần nữa lặp lại: "Thầy chắc chứ?"
Y tuy rằng chưa có nói rõ cụ thể nội dung là gì, nhưng ánh mắt xâm lược mười phần này, đã sớm nói rõ mọi thứ.
Tạ Hà nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của Lý Hồng Huyên, thân thể hơi cứng ngắc, nhưng cậu lại nhìn Từ Văn Hạo đang ở trong tay người khác, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết, nghiêm túc mà nhìn Lý Hồng Huyên, nói: "Thầy chắc chắn, thỉnh em giúp cậu ta."
Tạ Hà nói chính là "cậu ta", mà không phải là "thầy".
Lý Hồng Huyên đồng tử hơi co lại một chút, không hiểu vì sao vui sướng trong nháy mắt liền biến mất vô tung, giống như là bị gió thổi đi, trong mắt chỉ còn lại lãnh đạm, nhưng vẫn là nói: "Được."
Hai người cứ như chốn không người mà nói chuyện rốt cuộc cũng thành công chọc giận đám người kia, mẹ nó cư nhiên lại bị người ta không để vào mắt!
Tên cầm đầu đi tới, hướng về phía Lý Hồng Huyên cười lạnh: "Thằng oắt, mày cũng tính xen vào chuyện của khác hả?"
Lý Hồng Huyên nở nụ cười, căn bản không có trả lời, hai mắt sắc bén nhìn gã một cái, ngay sau đó, y bỗng nhiên động thủ!
Tên kia còn chưa có kịp phản ứng lại, đã bị một cước đá thẳng vào bụng! Sức lực lớn đến mức khiến cho dạ dày của gã đều muốn cuồn cuộn, hơn nữa còn bị văng xa hơn ba mét! Còn chưa có đứng lên, ngay sau đó trước mũi lại nhận thêm một cước! Máu mũi nhất thời chảy ra, trước mắt liền tối sầm mất đi ý thức. Lý Hồng Huyên trong nháy mắt khôi phục lại như chưa có chuyện gì, xoay người đi về phía hai người còn lại.
Hai người còn lại nhìn tới ngây người! Bọn họ đã quen với việc làm mặt hung trước mặt người khác, nhưng chưa từng diễn qua vai diễn hung tàn!
Mắt thấy Lý Hồng Huyên bước tới đây, bỗng nhiên có chút sợ hãi!
Chiêu thức sạch sẽ lưu loát, sức bật lớn như vậy, ánh mắt lãnh khốc như thế! Lại so sánh với sức chiến đấu của lão đại nhà mình, còn chưa kiên trì nổi hai giây. Hơn nữa nơi này là trường học... Là lựa chọn bị đánh cho bất tỉnh rồi tống vào đồn công an hay là chọn kinh hãi cuốn gói chạy lấy người?
Hai người nhìn nhau, không chút do dự chọn cái thứ hai!
Bọn họ vội vàng buông Từ Văn Hạo ra, cười nói: "Có chuyện gì từ từ nói từ từ nói."
"Hửm?" Lý Hồng Huyên nhướn cao lông mày, khinh miệt nhìn bọn họ: "Mấy anh muốn nói cái gì?"
"Không có gì! Đây là hiểu lầm! Chúng tôi lập tức đi! Thật xin lỗi!" Hai người đỡ lão đại của mình đứng lên, thật cẩn thận mà nhìn Lý Hồng Huyên một cái, thấy y không có ý muốn ngăn lại, tựa như lượm được tiền mà chạy mất.
Từ Văn Hạo đứng tại chỗ, vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Hắn biết Lý Hồng Huyên, cũng biết Lý Hồng Huyên là người như thế nào, cùng hắn tựa như người hai thế giới, mà ngay cả cao không thể với tới như Tôn Trạch Dương, ở trước mặt Lý Hồng Huyên cũng chỉ làm nền...
Hắn căn bản không nghĩ tới Lý Hồng Huyên sẽ vươn tay ra giúp hắn, nhưng Từ Văn Hạo vẫn là biết phép lịch sự tối thiểu, vội vàng lên tiếng: "Cảm ơn."
Lý Hồng Huyên cười nhẹ nói: "Không cần cảm ơn tôi, cảm ơn thầy Tô ấy."
Từ Văn Hạo gật đầu, thầy Tôn dĩ nhiên là phải cảm ơn rồi! Hắn đi tới trước mặt Tạ Hà, áy náy lại cảm động nhìn cậu, "Thầy Tô, thật xin lỗi, làm liên luỵ tới thầy rồi."
Tạ Hà trên người có chút đau, bất quá nhìn thấy vấn đề đã giải quyết xong, vẫn là cực kì cao hứng, ôn nhu mà nhìn Từ Văn Hạo: "Không sao, em không có việc gì là tốt rồi."
Từ Văn Hạo kinh ngạc mà nhìn Tạ Hà, sau một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Em cũng không biết phải làm thế nào để cảm ơn thầy tốt nhất... Lần nữa lại khiến thầy lo lắng cho em..." Rõ ràng họ căn bản không quen thuộc, thầy ấy lại vì hắn mà lần nữa ra mặt, một thầy giáo như vậy, khiến cho tâm rét lạnh của hắn cũng được sưởi ấm, cho hắn biết thế giới vẫn còn tồn tại những thứ tốt đẹp.
"Không cần cảm ơn thầy a, giáo viên giúp học sinh của mình là chuyện đương nhiên mà." Tạ Hà mỉm cười, đuôi lông mày cong lên, ánh mắt nhu hoà.
Từ Văn Hạo trong nháy mắt thất thần, mất khả năng ngôn ngữ.
【 đinh, Từ Văn Hạo độ hảo cảm +20, trước mắt độ hảo cảm là 80】
Đứng một bên nhìn một màn này Lý Hồng Huyên nhướng cao mày, không biết ở trong lòng phiền toái cái gì, trực tiếp đi qua chắn giữa hai người bọn họ, y đưa lưng về phía Từ Văn Hạo, đối với Tạ Hà đưa ra một cái cảnh cáo, thản nhiên nói: "Chúng ta cần phải đi rồi."
Ánh mắt Tạ Hà nhất thời co rút lại một chút, nhưng lại không dám phản kháng, vì thế hướng về Từ Văn Hạo nói: "Thầy còn có việc, em cũng mau trở về đi, lần sau đừng để ý tới những người đó."
Từ Văn Hạo cười có chút miễn cưỡng, loại chuyện này không phải do hắn lựa chọn, nhưng hắn không muốn Tạ Hà lại lo lắng, gật gật đầu: "Em biết rồi."
Tạ Hà lúc này mới lộ ra biểu tình vui mừng.
Lý Hồng Huyên không có kiên nhẫn nữa, nắm lấy cánh tay của Tạ Hà, trực tiếp kéo đi.
Tạ Hà vội vàng bước chân dài đuổi kịp, Lý Hồng Huyên đi thật nhanh, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói một câu, Tạ Hà trong lòng có chút không yên, không biết bản thân có chỗ nào đắc tội tới y hay không, y thoạt nhìn giống như có chút giận?
Đi được một lúc, Tạ Hà mới phát hiện đây là hướng ra ngoài trường, nghi hoặc nhỏ giọng mở miệng: "Bạn học Lý, em, em đây là muốn đi đâu? Em không phải là đi gặp sở giáo dục sao?"
A... Giờ phút này, còn có chuyện gì so với việc y nhận thù lao của mình quan trọng hơn sao?
Chỉ cần nghĩ tới thân thể của người nọ, du͙ƈ vọиɠ đã bắt đầu rục rịch.
Lý Hồng Huyên quay đầu lại, thật sâu nhìn cậu một cái, âm điệu trầm thấp, mang theo ý cười mỉa mai: "Đương nhiên là đi khách sạn, hay là thầy thích làm ở phòng kí túc xá hơn? Vậy cũng không phải là không được nha."