"Được, tôi giúp thầy." Lý Hồng Huyên cười như không cười nhìn Tạ Hà.
Lời vừa nói ra, Tạ Hà nháy mắt liền lộ ra biểu tình kinh hỉ.
Nhưng trái lại, sắc mặt của Alan cùng Tôn Trạch Dương, lại tựa như thấy quỷ! Hai người lập tức nhìn nhau một cái, cũng không biết Lý Hồng Huyên là ăn trúng cái gì, y chính là loại người lãnh cảm, nhìn thấy người khác chết trước mặt phỏng chừng cũng chẳng có một tí dao động a, càng miễn bàn tới việc sẽ xen vào chuyện của người khác, hiện tại cư nhiên lại bị vài ba câu của Tạ Hà thuyết phục...
Này không khoa học a!
Tuy rằng hai người làm hai vẻ mặt phức tạp giống nhau, nhưng tâm tình lại vô cùng khác nhau, Tôn Trạch Dương chỉ là có chút ngoài ý muốn, bởi vì sản nghiệp Tôn gia ít nhiều đều dựa vào Lý gia, Lý Hồng Huyên lại là cháu đích tôn mà Lý lão gia thương yêu nhất, thậm chí... Có thể trở thành người kế nghiệp Lý gia trong tương lai, gã cùng Lý Hồng Huyên ở chung một cái kí túc xá cũng chỉ là muốn cùng y xây dựng mối quan hệ, bởi vậy cho dù là có chuyện gì đi nữa, gã cũng sẽ không dám làm phật lòng Lý Hồng Huyên, đừng nói Lý Hồng Huyên chỉ là muốn chơi một tên giáo viên, cho dù là bắt gã đi gϊếŧ người, gã cũng chỉ suy nghĩ vài giây đồng hồ mà thôi.
Nhưng tâm tình của Alan thì lại không phải như vậy, gia tộc của hắn ở nước ngoài, cùng Lý gia không có nhiều quan hệ lợi ích, hai người ở chung cũng coi như hợp cạ, nếu là chuyện khác, giữa hai thằng bạn lùi một bước cũng chẳng có việc gì, chỉ là Tạ Hà... Là con mồi hiếm thấy mà hắn muốn có được, nhưng là tình huống hiện tại, cảm giác sắp cắn được một miếng thịt béo lại bị bắt phải nhả ra, so với việc không được nếm thử mỹ vị còn muốn khó chịu hơn, bởi vậy ánh mắt hắn nhìn về Lý Hồng Huyên không có nhiều ý tốt cho lắm.
Chỉ là hắn vừa muốn tiến lên, cánh tay liền bị người khác kéo lại.
Alan quay lại, Tôn Trạch Dương nhìn hắn lắc đầu, thấp giọng nói: "Người A Huyên nhìn trúng cậu quên đi, hiếm thấy y mới để mắt người khác như vậy... Lần tới anh em sẽ dẫn cậu tới chỗ khác tìm đồ ngon hơn, thế nào? Cam đoan so với Tô Ngôn không thể kém hơn."
Ánh mắt Alan lạnh như băng, lời này nói ra, lại giống như nói hắn sợ Lý Hồng Huyên, Tô Ngôn là người hắn nhìn trúng trước kia mà!
Tôn Trạch Dương hoàn toàn không biết lời của mình lại phản tác dụng, kỳ thật cũng không thể trách gã, gã cùng Alan như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã[1], không biết đã cùng nhau chơi đùa biết bao nam sinh, một cái tầm thường như Tô Ngôn thì có cái gì khác biệt chứ, chỉ là một món đồ chơi thôi mà, bỏ đi cũng chẳng sao cả, vừa không cần ném đi mặt mũi, cũng không mất hoà khí anh em.
[1] ở đây có thể hiểu là nhóm bạn xấu chơi chung đám với nhau
Đấu đá mới đáng chê cười a!
Nhưng lần này gã tính sai rồi, Alan dùng sức giãy ra khỏi tay gã, lạnh lùng liếc gã một cái, xoay người hướng về phía Lý Hồng Huyên, lạnh giọng nói: "Bây giờ cậu nhúng tay vào chuyện này, hình như không quá lí lẽ rồi đó."
Tôn Trạch Dương: "..."
Fuck, hôm nay uống lộn thuốc không phải chỉ có một mình Lý Hồng Huyên đúng không!
Tôn đồng học nhất thời sinh ra cảm giác thật tự hào vì là người tỉnh táo nhất!
Lý Hồng Huyên giương mắt lên, bình tĩnh nhìn Alan, thản nhiên mở miệng: "Tiền Tô Ngôn thiếu, là tiền của Tôn Trạch Dương đúng chứ, cậu ở đâu nhảy ra vậy?"
Tôn Trạch Dương: "..."
Mother fucker! Gã là nằm không cũng trúng đạn đúng không! Đợi đã, gã có phải đã làm cái gì nên tội mới dẫn tới hậu quả ngày hôm nay hay không??? Tôn Trạch Dương vừa lùi về sau nửa bước, trộm lên kế hoạch đào tẩu liền phá sản, bởi vì Alan cùng Lý Hồng Huyên ánh mắt bỗng nhiên đều đồng thời đặt trên người gã, tựa như muốn đem gã bắn đến thủng lỗ. Tôn Trạch Dương lộ ra tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng hối hận muốn chết! Tay gã có thể tiện đến thế nào mới xung phong nhận việc vơ vét tài sản của Tô Ngôn?!
Nếu ông trời cho gã một cơ hội nữa, gã cam đoan chỉ dửng dưng đứng ngoài xem kịch thôi có được không!
"Khụ, khụ khụ..." Tôn Trạch Dương che miệng làm bộ ho khan hai cái, sau một lúc, mới hướng tới Alan lộ ra một ánh mắt thật có lỗi người anh em tôi không còn cách nào khác, sau đó tầm mắt hướng tới Lý Hồng Huyên cười cười: "A Huyên, cậu có chuyện gì sao?"
Lý Hồng Huyên liếc mắt nhìn gã một cái, "Ảnh chụp đưa tôi, còn bản gốc xoá hết đi."
Tôn Trạch Dương gật gật đầu, "Không thành vấn đề!" Gã bay nhanh tới đưa ảnh chụp cho Lý Hồng Huyên, sau đó lấy điện thoại ra xoá hết hình bên trong, cười tủm tỉm nói, "Còn chuyện gì nữa không?"
Lý Hồng Huyên: "Hết rồi."
"Vậy không có gì tôi đi ra ngoài trước, tôi bỗng nhiên nhớ tới hôm nay có hẹn với người ta đi đánh trận!" Tôn Trạch Dương bỏ chạy lấy người, ngay cả đồng minh Alan cũng không để ý tới!
Alan giận tới tái mặt!
Lý Hồng Huyên lúc này mới quay đầu lại nhìn Alan. "Cậu còn gì muốn nói nữa không?"
Alan lạnh lùng nhìn y một hồi, mới phun ra một câu, "Coi như cậu lợi hại." Sau đó xoay người lại nhìn Tạ Hà một cái, cặp mắt xanh lam kia tựa như có thể đông kín người khác, giống như đang tuyên bố cậu đừng có tưởng có thể chạy thoát khỏi bàn tay hắn!
Tạ Hà bị ánh mắt đó làm cả người cứng đờ, mãi cho đến khi Alan ra ngoài rồi, toàn thân cậu như thoát hết lực, quay đầu lại dùng ánh mắt cảm kích nhìn Lý Hồng Huyên, "Cảm ơn, cảm ơn cậu!"
Lý Hồng Huyên nở nụ cười, ánh mắt trêu tức nhìn Tạ Hà, thản nhiên nói: "Thầy vẫn là chưa làm rõ tình huống hiện tại đã đi cảm ơn người khác rồi sao."
Tạ Hà kinh ngạc nhìn y, không biết lời này có ý gì, chẳng lẽ không phải y đã cứu cậu sao?
Lý Hồng Huyên nhìn biểu tình của Tạ Hà, liền đoán được suy nghĩ của cậu, ánh mắt càng thêm khinh thường, "Trước kia thầy cũng một mực cảm ơn Alan như vậy sao. Cho rằng hắn ôn nhu am hiểu chăm sóc người khác, là người tốt?"
Tạ Hà sắc mặt trắng bệch, "Thầy, thầy nhìn lầm cậu ta..."
Lý Hồng Huyên gật gật đầu: "Thầy cuối cùng cũng hiểu được lẽ này, như vậy, hiện tại thầy làm sao có thể biết là không nhìn lầm tôi?"
Tạ Hà ngoan ngoãn nói: "Em, lời này của em... Thầy không hiểu lắm..."
"Ý của tôi là, tôi cũng chẳng phải là người tốt đâu." Lý Hồng Huyên từ trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt đạm mạc, "Hiện tại đã hiểu chưa?"
Tạ Hà mờ mịt mở lớn hai mắt, còn chưa có kịp phản ứng lại, chỉ thấy Lý Hồng Huyên trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, hai chân thẳng tắp hữu lực, y đứng thẳng thân thể, bởi vì cao hơn Tạ Hà một cái đầu, cho nên ở khoảng cách gần cực kì áp bách, hai tròng mắt y sắc bén mà nhìn thẳng vào mắt Tạ Hà, đi sâu vào lòng cậu, vươn tay nâng cằm Tạ Hà lên, chậm rãi mở miệng, "Cầu xin sự giúp đỡ của tôi, là cần phải trả một cái giá thật lớn."
Tạ Hà sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn Lý Hồng Huyên như vậy thật sự rất đáng sợ.
Lý Hồng Huyên ánh mắt không hề có độ ấm, nhìn cậu tựa như đang nhìn một món đồ, phát ra tiếng cười khẽ giễu cợt, "Làm sao? Chẳng lẽ thầy Tôn ngây thơ cho rằng, miếng bánh có thể từ trên trời rớt xuống sao?"
Tạ Hà bị ánh mắt của Lý Hồng Huyên làm cho phát run, lắp bắp nói: "Vậy em, em muốn cái gì..."
"Thầy ngoài chính mình ra, còn có thể lấy ra cái gì nữa sao?" Lý Hồng Huyên khinh miệt nhìn Tạ Hà, tầm mắt dừng lại ở trên cặp môi bị Alan hôn qua, nói thật, bộ dáng thật sự rất động lòng người, khó trách Alan lại manh động như vậy... Hương vị thoạt nhìn có vẻ như rất không tồi a.
Trong mắt Tạ Hà rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc sợ hãi, lúc này mới hiểu được tình huống của mình, bản thân lại rơi vào ổ sói khác, Lý Hồng Huyên cũng là ôm ý tưởng như Alan!
Cậu hốt hoảng mà xoay người muốn bỏ chạy, lại bị bàn tay của Lý Hồng Huyên đang nắm lấy cằm mình dùng sức, cậu cảm thấy xương cốt đều bị bóp nát hết, giọng nói cũng bối rối: "Thầy, số tiền còn lại... Thầy sẽ trả lại cho em!"
Lý Hồng Huyên cười, y bình thường không phải là người thích cười, nhưng hôm nay những lời mà vị giáo sư trẻ tuổi này nói ra, lại luôn khiến y phải bật cười, thật sự là... Rất hiếm thấy đó nha.
Y hơi cúi đầu xuống, thần sắc giễu cợt: "Tôi không thiếu tiền."
Tạ Hà sợ hãi nhìn y.
"Bất quá, tôi cũng không có thói quen ép buộc người khác... Thầy có thể chọn rời đi." Lý Hồng Huyên dừng lại một chút, cười nhẹ, "Nhưng thầy phải biết rằng, sau khi rời khỏi nơi này, sẽ có một Alan tìm tới thầy. Cho nên, thầy chọn đi..."
"Tôi, hay là Alan."
Không có lựa chọn thứ ba.
Lý Hồng Huyên nói ra những lời này, sẽ không mở miệng lần nữa, mà là hưng trí quan sát thần sắc biến hoá trên mặt Tạ Hà.
Tuyệt vọng đi, thống khổ đi, bởi vì cho dù đối phương có cách nào đi nữa, bất luận là chọn ai, cũng không thể cứu được cậu, sẽ chỉ làm cậu rơi vào vực sâu thống khổ mà thôi.
Tạ Hà kinh ngạc nhìn Lý Hồng Huyên, không thể không ý thức được, y nói là thật sự rất nghiêm túc.
Là chọn Lý Hồng Huyên thượng, hay là Alan thượng... Loại lựa chọn này...
Đúng lúc này, cửa ngoài ban công bị mở ra, Trần Cố ôm sách đi vào, mặt không thay đổi mà nhìn Lý Hồng Huyên: "Một vừa hai phải một chút."
Tạ Hà trong mắt hiện lên thần sắc mong chờ, chờ đợi mà nhìn hắn.
Nhưng câu tiếp theo Trần Cố lại nói: "Đừng chơi loạn bàn của tôi đấy." Liền xoay người rời đi, ánh mắt thuỷ chung không thèm nhìn tới Tạ Hà...
Không còn ai có thể cứu vớt cậu.
Lý Hồng Huyên tinh tế nhấm nháp thống khổ của vị giáo sư trước mặt, thần sắc thống khổ này tựa như một mê dược thôi tình, khiến y có chút hưng phấn, muốn nhìn càng nhiều hơn... Càng tuyệt vọng, càng thống khổ, trên khuôn mặt xinh đẹp này, nhất định sẽ thật mê người đi....
Tầm mắt của y như một cái lưới lớn, đem Tạ Hà gắt gao bao phủ lại, trầm thấp cười lên, "Quyết định cuối cùng của thầy là?"
Tạ Hà không nhúc nhích, như là bị choáng váng, nhưng là... Cậu không có cách nào chạy thoát.
Không thể rời đi, cậu không thể rời đi...
Nếu nhất định phải đưa ra lựa chọn ngay tại bây giờ, mà hai con đường này lại tựa như hai cách để chết, một là chết nhanh hơn một chút, chẳng cần phải thống khổ nhiều. Dù sao... Lý Hồng Huyên cũng chẳng có hứng thú với cậu, sau khi cuộc giao dịch này chấm dứt, ít nhất, còn thể chết sạch sẽ lưu loát một chút.
Hơn nữa, ngày từ đầu, đây là lựa chọn của cậu.
Tạ Hà chậm rãi, nhắm mắt lại.
Lý Hồng Huyên ánh mắt tối đi một chút, tốt lắm, hi vọng thầy không phải hối hận.
Y cúi xuống tính hôn lên môi của Tạ Hà, lại bỗng nhiên nhớ tới nơi này đã từng bị Alan chạm qua, tại nháy mắt sắp đụng tới lại chán ghét nghiêng sang chỗ khác, một nụ hôn lạnh dừng lại tại cổ Tạ Hà.
Đối phương hôn cậu tựa như là muốn đem làn da cậu thiêu đốt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới mẻ như vậy khiến cho vị giáo sư trẻ tuổi lại càng run lên mãnh liệt.
Muốn bỏ trốn, bỏ trốn, bỏ trốn! Nhưng căn bản là không thể... Ảnh chụp không ngừng hiện lên trong đầu cậu, như là một sợi dây thừng để giữa cổ, làm cho cậu hít thở không thông, kề cận với cái chết, không thể nhúc nhích.
"Nhớ kỹ, đây là lựa chọn của thầy." Lý Hồng Huyên thanh âm lạnh băng.
......................
Lý Hồng Huyên đứng lên, chậm rãi kéo lại khoá quần, y trước sau đều là quần áo chỉnh tề.
Tầm mắt của y dừng lại trên thân thể đang cuộn người lại trên sàn, khoé môi dẫn theo một tia cười rất nhỏ, không nghĩ tới, hương vị so với tưởng tượng còn muốn tốt hơn... Thật muốn đem làm của riêng, đem cậu nhốt lại, ý niệm quỷ dị quấn quanh trong đầu y.
Y mỉm cười, đem ý niệm này ném ra khỏi đầu.
Y làm sao có thể coi trọng một món đồ chơi được chứ.
"Đi đi." Lý Hồng Huyên liếc Tạ Hà một cái, thản nhiên nói: "Tiền của thầy thiếu sớm đã trả hết rồi."
【444: kí chủ đại đại a a a a a a a a! 】
【 Tạ Hà : . . . . . . Em làm sao vậy? Trúng bệnh độc hả ? 】
【444: ╭(╯^╰)╮ mới không phải! Ngài làm sao có thể không sốt ruột a! Y cũng đã ngủ với ngài rồi mà độ hảo cảm một chút cũng chưa có tăng, vẫn là -20, vậy phải làm sao bây giờ! Ngài không phải nói nam nhân là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới sao!】
【 Tạ Hà : có chút cảm động. 】
【444: ? ? ? 】
【 Tạ Hà : không nghĩ tới hệ thống như em còn có thể thay kí chủ suy nghĩ đến như vậy : )】
【444: . . . . . . 】
【 Tạ Hà : đừng nóng vội bảo bối, có một thành ngữ tên là —— hậu tích bạc phát[2], mỉm cười ~ ing 】
[2] nguyên văn [厚积薄发]. Hậu tích: để dành nhiều nhiều. Bạc phát: từ từ phát ra. Có thể hiểu như "để dành nhiều nhiều, từ từ phát ra." Có nghĩa: Chỉ có chuẩn bị đầy đủ thì mọi việc mới được giải quyết tốt.