【444: ngoài cùng phía bên phải chính là đối tượng mà ngài cần công lược, Lý Hồng Huyên. 】

【 Tạ Hà : độ hảo cảm trước mắt là bao nhiêu?】

【444: 0 ạ. . . . . . 】

【 Tạ Hà : toàn bộ học sinh ở trong lớp chỉ có duy nhất cậu này là không thèm nhìn tôi, định lực kiên cường như núi này thật không tệ nha, tôi thích rồi đó : )】

【Tạ Hà : ánh mắt của cậu ngoại quốc kia nhìn tôi thật nóng bỏng, độ hảo cảm của hắn là bao nhiêu thế?】

【444: Alan sao? 60 ạ. . . . . . Hổng lẽ đây chính là nhìn một phát thì yêu luôn trong truyền thuyết! \(≧▽≦)/】

【 Tạ Hà: không, đây là khi bác thợ săn phát hiện ra một con mồi thú vị. 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà : bảo bối, tôi rất thích cái phần ngây thơ thánh thiện này của em, cứ tiếp tục phát huy như vậy nha. 】

444 : nó một chút cũng không muốn phát huy có được không...

Tạ Hà dùng ánh mắt bối rối nhìn học sinh của mình, thời tiết đã vào thu, đã thế còn bị xối cho một chậu nước lạnh như vậy, thân thể của cậu cũng không chịu được mà run rẩy, nhưng cơn rét thấu xương này cũng chẳng là gì so với những ánh mắt đang xem trò vui từ tứ phía bắn đến, người nhát gan như cậu làm sao có thể chịu được nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, thế là cậu chật vật xoay người rời đi.

Cậu chạy vào phòng vệ sinh, lúc này mới phát hiện giáo án ở trong ngực cũng đã bị ướt nhem, đây là thành quả cả một đêm thức trắng của cậu, còn lấy hết dũng khí để chuẩn bị cho ngày đầu tiên đứng lớp nữa, kết quả còn chưa có bắt đầu đã kết thúc như vậy...

Tạ Hà mím môi, hốc mắt đều phiếm hồng, chuẩn bị trở về phòng đổi một bộ quần áo khác.

Nhưng vừa mới quay người lại, liền nhìn thấy một nam sinh cao lớn đang đứng ở phía sau, nói: "Thầy Tô."

Tạ Hà hoảng sợ, mê man nhìn hắn.

Trong đôi mắt màu xanh lam của Alan mang theo ôn nhu ý cười, tự giới thiệu nói: "Em là học sinh của lớp ban nãy, tự giới thiệu một chút, em là học trò của thầy, thầy cứ gọi em là Alan là được."

"À, Al, Alan..." Tạ Hà lắp bắp nói, trên mặt cậu hiện lên một tầng mây đỏ bừng, ngày đầu tiên đi dạy đã đứng trước mặt học trò của mình với bộ dáng doạ người như vậy a.

Alan nhìn Tạ Hà chăm chú, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn khi tóm được một con mồi mỹ vị, hắn chớp mắt, giấu đi thần sắc trong đáy mắt, dùng ngữ khí chân thành nói: "Thật sự rất xin lỗi thầy ạ, nếu trước đó em mà biết các cậu ấy làm như vậy, nhất định sẽ ngăn cản các cậu ấy." Trên thực tế đương nhiên là không rồi, lúc Tôn Trạch Dương đưa ra chủ ý này, hắn cũng chỉ bàng quan đứng nhìn toàn bộ cả quá trình, còn về hiện tại... Lại càng không hối hận, ngược lại hắn còn cảm thấy tuyệt vời nữa là khác.

Tạ Hà không biết nói gì, hai tròng đen trong suốt xuất hiện một tia cảm động, nói: "Cảm ơn, cảm ơn em... Đây không phải là lỗi của em."

Alan cảm thấy chỉ cần thầy giáo trẻ tuổi này lơ đãng làm ra một hành động nhỏ, một ánh mắt nào đó thôi cũng đủ để làm hắn thấy ngứa ngáy rồi, ngay cả giọng nói cũng tựa như tiếng đàn kíƈɦ ŧɦíƈɦ đáy lòng hắn, mỹ nhân phương đông thuần khiết a... Alan phải dùng toàn bộ năng lực mới có thể không làm nguỵ trang và khát vọng của mình bị bại lộ, hắn tiến tới, hơi cúi đầu xuống, cười nói: "Em nghe nói người Châu Á cực kì xem trọng việc tôn sư trọng đạo, thân là học trò của thầy, nhưng lại không thể ngăn cản chuyện này xảy ra, thầy có thể cho em một cơ hội để biểu đạt sự ăn năn của mình không."

Ân, vị trí này thật không tồi, vừa vặn có thể nhìn thấy xương quai xanh như ẩn như hiện ở bên trong cổ áo của thầy ấy, nhẵn nhụi đến mức không nhìn thấy cả lỗ chân lông nha... Da thịt người phương đông đều như vậy hết à...

"Thật sự không cần đâu." Tạ Hà có vẻ như bị ngữ khí chân thành của Alan cảm hoá, hơi thả lỏng một chút, vừa cảm kích lại ngượng ngùng nói: "Thầy thật sự không sao hế, về đổi bộ khác là được rồi."

Alan nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tạ Hà, đặt ở bên môi hôn nhẹ một cái, tóc vàng mềm mại rũ xuống, hai mắt màu ngọc bích nhìn cậu, "Kí túc xá của giáo viên cách nơi này rất xa, vừa đi vừa về cũng tốn không ít thời gian, đây là ngày đầu tiên đi dạy của thầy, nếu chậm trễ thật sự không tốt lắm đâu. Tủ đồ của em vừa khéo cũng có bộ quần áo, thầy cứ mặc tạm đi, sau đó trở về dạy học vẫn còn kịp."

Tạ Hà xấu hổ đến đỏ mặt, vội vàng rút tay trở về, cậu biết mình không nên phiền toái đến học trò của mình, nhưng lời đề nghị của Alan quả thật rất hợp tình hợp lý, đây là công việc mà cậu rất vất vả mới có được, cậu cực kỳ quý trọng nó.

Alan nhìn thấy sự dao động trong mắt cậu, lại bổ sung nói: "Chỉ là một bộ quần áo thôi mà, thầy dùng xong rồi trả lại cho em cũng được, em cho rằng chuyện này với chuyện dạy học thì chuyện này chỉ là việc cỏn con mà thôi, thầy cảm thấy thế nào?"

Tạ Hà suy nghĩ, rốt cuộc cũng gật đầu, thấp giọng nói: "Vậy phiền toái cho em rồi..."

"Vinh hạnh của em mà." Alan cười khẽ, hắn xoay người đi ra ngoài, rất nhanh liền cầm vào một bộ quần áo mới.

Tạ Hà cầm lấy quần áo đi vào phòng vệ sinh, Alan đứng bên ngoài, một bộ dáng ga – lăng tuân theo lễ nghi, hắn đối với con mồi của mình luôn luôn có kiên nhẫn.

Tạ Hà chậm rãi thay quần áo, quần áo của Alan có hơi lớn, đành phải cuốn tay áo và ống quần lên một chút.

【444: kí chủ đại đại. . . . . . 】

【Tạ Hà : làm sao vậy, bảo bối? 】

【444: Alan có ích cho việc công lược của ngài à?】

【Tạ Hà : đương nhiên, hắn chính là mục tiêu quan trọng mà tôi cần phải tiếp cận trong kế hoạch đó : )】

Tạ Hà cài từng hột nút lại, vừa cài tới nút trên cùng vừa suy nghĩ, trước đây cậu đã nghiêm túc xem qua bối cảnh tư liệu cùng nhiệm vụ của kí chủ, Alan, Tôn Trạch Dương và Trần Cố đều ở chung một phòng ký túc xá với mục tiêu công lược của cậu là Lý Hồng Huyên, thử hỏi trong đại học mối quan hệ nào là gần gũi nhất, đương nhiên chính là đám bạn cùng tạo nghiệp trong kí túc xá rồi, cùng phóng túng cùng nhau tán gái.

Có Alan rồi, Lý Hồng Huyên còn xa vời nữa sao? Lúc Tạ Hà đi ra, Alan vẫn còn đang chờ ở ngoài cửa, hắn dùng ánh mắt sâu xa đánh giá người trước mặt mình một phen, giáo viên trẻ tuổi, khung xương khéo léo tinh xảo, mặc vào quần áo của hắn có chút rộng, chỉ có thể miễn cưỡng vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, chỉ vừa đủ một nắm tay.

Alan lập tức thu hồi lại tầm mắt, nói: "Chỉ trễ có mười phút, vẫn còn kịp, chúng ta trở về thôi."

"Ừm." Tạ Hà mím môi cười, trên gương mặt hiện ra hai cái má lúm nhàn nhạt.

Lúc hai người trở về lớp học, đã có một vài sinh viên cúp cua rồi, nhưng phần lớn đều ở lại, chỉ là giờ phút này đang ồn ào chí choé, ánh mắt nhìn về phía Tạ Hà cũng đủ loại, Tạ Hà nhất thời có chút không được tự nhiên.

Alan ho mạnh một tiếng, trầm giọng nói, "Im lặng một chút, thầy Tô bắt đầu dạy học rồi."

Qua vài giây, tiếng ồn cũng dần dần lắng xuống, trong phòng học khôi phục lại im lặng một lần nữa, Tạ Hà kinh ngạc nhìn thoáng qua Alan, không nghĩ tới hắn lại có tiếng nói ở trong lớp như vậy?

Alan vẫn luôn lộ bộ dáng thân sĩ ôn nhu ở trước mặt Tạ Hà, hắn nhìn về phía Tạ Hà mỉm cười, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.

Lúc này Lý Hồng Huyên hiếm thấy mà quay lại nhìn cậu một cái, ánh mắt hờ hững, sau đó lại tiếp tục thưởng thức phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ.

Tôn Trạch Dương lại cực kì hưng phấn, đôi mắt hẹp dài hơi cong cong, dán sát lại chỗ Alan thấp giọng cười trộm, "Thế nào, cậu nhìn trúng thầy Tô của chúng ta hả?"

Alan ngoài mặt nghiêm trang, ngữ khí lại mang theo ngả ngớn: "Đúng vậy, cậu đừng có mà giành với tôi."

"Yên tâm đi, chúng ta là anh em tốt, làm sao có thể để chuyện ấy xảy ra? Đúng rồi, cậu có muốn tôi giúp gì không?" Tôn Trạch Dương cười hai tiếng, khuôn mặt âm nhu lộ ra nụ cười tà ác: "Tôi rất am hiểu cách đối phó với tiểu bạch thỏ đơn thuần nha."

"Thủ đoạn của cậu quá ác liệt, dù sao cũng là thầy của chúng ta, quá trớn cũng không tốt lắm đâu?" Alan mỉm cười, nhưng cũng không có phản đối.

Tôn Trạch Dương cười ha hả, mặt người dạ thú như Alan thì tốt hơn hắn chỗ nào? Hắn nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, nói: "Lần này tôi nhẹ nhàng là được chứ gì, nhưng chờ cậu chơi chán, đưa cho anh em chơi một chút có được không."

Alan nhìn hắn một cái, hai con người màu xanh chợt loé lên, một lát sau mới nở nụ cười, "Không thành vấn đề."

Trần Cố buông sách trong tay xuống, nâng kính lên một chút, không cảm xúc nhìn hai người, hai cái tên khốn kiếp này rốt cuộc là tới đây để học hay tới để ghẹo giáo viên?

Tạ Hà đứng ở trên bục giảng, làm bộ như không biết nam sinh ôn nhu khi nãy, hiện tại đang bày mưu tính kế mình, cậu tập trung dạy học, sau đó thả lỏng người, giảng dạy cũng tự nhiên hơn một chút. Dù sao cậu cũng tốt nghiệp chính quy ra, tuy tính cách có hơi quái gở, nhưng bên trong vẫn là nhân tài chân chính, một bài tiếng Anh đơn giản lại được cậu biên soạn lại tỉ mỉ, khi thì trích dẫn vài câu nói kinh điển, khi thì khôi hài dí dỏm, lời giảng cực kì thú vị. Mới đầu sinh viên cũng không có mấy kiên nhẫn, nhưng dần dần đều bị Tạ Hà thu hút, còn rất nghiêm túc lắng nghe nữa.

Một khi đã nhập tâm vào, thời gian liền trôi qua rất nhanh, lúc tiếng chuông vang lên, Tạ Hà mới giật mình nhớ tới đã hết giờ lên lớp, cậu buông sách trong tay xuống, khôi phục lại bộ dáng cẩn thận của trước đây.

Cậu thầm nghĩ nên về sớm để thay quần áo.

Chỉ là vừa mới đi ra khỏi cửa lớp, mới nhớ tới mình chưa có phương thức liên hệ với Alan, thật may là Alan vẫn chưa có rời đi, Tạ Hà liền xoay người lại đi tới dãy ghế cuối cùng, lộ ra nhàn nhạt tươi cười, "Trò Alan."

"Thầy Tô." Alan vội vàng đứng lên, khách khí hỏi: "Thầy có chuyện gì sao?"

"Thầy muốn hỏi phòng kí túc xá của em là bao nhiêu, thầy giặt sạch áo sẽ mang đến trả cho em." Tạ Hà nói.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi không cần phiền toái vậy đâu ạ, đợi đến tiết sau thầy trả lại cho cũng được." Alan đã đợi câu này nãy giờ, nhưng trên mặt vẫn giả bộ như không chút để ý.

Tạ Hà vội vàng nói: "Làm vậy sao được, tiết tiếp theo là tuần sau lận, thầy vẫn nên trả sớm cho em, biết đâu em lại có việc cần dùng."

Alan cũng không do dự nữa, nghĩ nghĩ lại thản nhiên cười nói: "Cũng đúng, chỉ là phiền toái cho thầy rồi, để thầy mang tới tận nơi thật có chút không tiện."

"Không có việc gì, là thầy phiền toái em mới đúng." Ánh mắt Tạ Hà nhu hoà, càng cảm thấy nam sinh này gần gũi.

"Kí túc xá của em là toà lầu B phòng 602, trước khi tới thầy gọi trước với em một tiếng, mất công em không có ở đó lại phí công của thầy nữa" Alan nói xong, thuận tay viết số điện thoại lên giấy ghi nhớ, đưa cho Tạ Hà.

Tạ Hà nhận lấy, cẩn thận bỏ vào trong bóp tiền, cười: "Được."

Thật sự là một đứa nhỏ thông minh, gọi trước một tiếng, thì có thể lo bố trí bẫy rập đợi sẵn.

Lý Hồng Huyên ngồi ở trong cùng, y định hết tiết liền rời đi, kết quả lại bị chặn ở bên trong, ngồi nghe Alan giả dối hết nửa ngày, cực kì mất kiên nhẫn, lập tức chống hai tay lên bàn, lưu loát nhảy qua, hai chân thon dài tiêu sái sức bật vừa đủ, ở trên không trung xẹt qua một đường quỹ đạo, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, động tác phóng khoáng nước chảy mây trôi cực kì sinh động, cũng doạ Tạ Hà một trận.

Lý Hồng Huyên quay đầu lại liếc Tạ Hà một cái, dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sắc bén còn mang theo cả hàm ý khinh thường sâu sắc, phun ra hai chữ lạnh như băng: "Ngu ngốc." Sau đó xoay người rời đi.

Tạ Hà ngây dại, trong nháy mắt liền đỏ mặt.

Alan thầm nghĩ không tốt, vội vàng nói: "Thầy Tô, thầy đừng để ý, tính cách của cậu ta là thế đấy, nhìn ai cũng không ưa, nhưng thật ra không phải là người xấu."

"A... Vậy à..." Tạ Hà cúi đầu, "Vậy thầy về trước, tới đó lại gọi cho em."

"Được ạ." Khoé môi Alan cong lên, màu tóc vàng dưới ánh nắng mặt trời chiết xạ mang theo ánh sáng rất chói mắt, càng tôn lên nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của hắn.

Tạ Hà trở về kí túc xá cho giáo viên, thuận tiện bỏ quần áo vào máy giặt, sau đó liền nằm vật ra giường, cũng không tệ nha, là phòng đơn một người, ít nhất khi ngủ cũng chẳng phải cần đóng kịch.

【444: kí chủ đại đại, ngài định khi nào thì trả quần áo lại cho hắn? 】

【Tạ Hà : để hắn chờ hai ngày đã rồi tính sau, ha hả. 】

Tới ngày thứ ba Tạ Hà mang quần áo đã được giặt sạch đến, còn gấp ngay ngắn lại, sau đó gọi cho Alan một cú điện thoại, Alan nói bây giờ hắn có việc nên không có ở đó, vì thế liền hẹn thành buổi tối tám giờ đến trả quần áo.

Tạ Hà đáp ứng còn rất mong chờ, đợi tới bảy giờ bốn mươi, liền hưng phấn mang quần áo rời khỏi phòng.

【444: kí chủ đại đại. . . . . . Ngài hưng phấn cái gì vậy a? 】

【 Tạ Hà : tôi đang suy nghĩ hắn sẽ chuẩn bị cái gì để đợi tôi, trước kia tôi cũng có mấy đứa bạn rất thích chơi trò này, tuy tôi chưa bao giờ tham gia, nhưng nhìn người khác chơi cũng thấy thú vị lắm. 】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà : nghĩ đến đối tượng lần này lại là tôi, tôi liền nhịn không được mà có chút kích động nho nhỏ a. 】

【 Tạ Hà : hiện tại tôi là một người ngây thơ thiện lương như vậy, hắn nhất định sẽ nắm chắc nhược điểm này của tôi : )】

【444: . . . . . . 】 nó nghĩ nó không muốn nói chuyện nữa.

Kí túc xá sinh viên và kí túc xá giáo viên cách nhau không xa, Tạ Hà chỉ tốn mười phút là đã đến nơi rồi, so với thời gian dự định còn sớm hơn một chút, cậu ngẩng đầu nhìn cái bảng ở trước cổng, thu hồi lại nụ cười, đẩy cổng đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện