Chu Diệc An kinh ngạc nhìn thân ảnh thanh niên chậm rãi đến gần, cậu ấy hình như đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt không bình thường, thần sắc mệt mỏi, dưới mắt còn có cả quầng thâm, mặc một thân quần áo cũ đã giặt nhiều lần, từng là bộ dáng lạc quan tựa như ánh mặt trời, bây giờ lại bị che kín bởi một tầng hơi thở u buồn, khiến người khác không khỏi đau lòng.

Giờ khắc này, cảm xúc thống khổ và hối hận như bao trùm lấy Chu Diệc An, hắn là cỡ nào ngu xuẩn, mới có thể hiểu lầm cậu ấy nhiều như vậy, thương tổn cậu ấy nhiều như thế!

Triệu Thanh không sai, người sai chính là hắn.

Là hắn không chịu nhìn thẳng vào sự ngu xuẩn, vô năng của bản thân, là hắn không chăm sóc tốt cho Triệu Thanh, khiến cậu ấy gặp những chuyện như vậy, không nghe lời giải thích của cậu ấy, ngược lại còn dùng đố kỵ và hiểu lầm đẩy cậu ấy ra càng xa... Hơn nữa cậu ấy là vì hắn mà chịu không biết bao nhiêu khuất nhục, còn hắn lại tàn nhẫn mà bỏ mặc cậu ấy.

Chu Diệc An nhớ tới những lời Chu Diệc Triết đã nói với hắn, trong ngực dâng lên từng trận đau đớn, nếu có thể... Hắn tình nguyện dùng cả sinh mệnh để đổi về lại một nụ cười của người hắn yêu nhất.

Tạ Hà cũng nhìn thấy Chu Diệc An, bước chân của cậu nhất thời dừng lại.

Hành lang nhỏ hẹp âm u, hai người đối diện nhìn nhau, từng là người thân mật nhất, hiện tại lại như một người dưng.

Tạ Hà bình tĩnh nhìn Chu Diệc An, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, nhưng lập tức, lại không chút do dự xoay người đi.

Chu Diệc An đầy một bụng những lời muốn nói, lại chỉ đợi được bóng lưng lạnh như băng của thanh niên rời đi, hắn giống như nuốt phải một ngụm thuốc đắng nhất... Vội vã đuổi theo, ôm lấy cánh tay của thanh niên, môi run run, "Anh, anh có chuyện muốn nói với em..."

Tạ Hà quay đầu lại, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn hắn, giọng nói run rẩy, "Nếu anh tới đây là để nhục nhã tôi, thì anh nói đi. Là tôi có lỗi với anh... Là tôi đê tiện, anh muốn nói gì thì cứ nói..."

"Anh đến đây, không phải là muốn xem bộ dáng khổ sở của tôi sao? Hiện tại anh nhìn thấy rồi đấy, có vừa lòng hay không?" Tạ Hà nhắm mắt lại.

Động tác Chu Diệc An cứng đờ, nhìn thấy bộ dáng đau đớn này của thanh niên, hắn mấp máy miệng, lại phát hiện giọng nói của mình bị đông cứng lại, "Không, anh muốn nói, muốn nói... Thật xin lỗi..."

Trong mắt Tạ Hà đột nhiên hiện lên thần sắc không dám tin, cậu khàn giọng nói, "Anh, anh mới nói cái gì..."

"Thật xin lỗi." Chu Diệc An sâu kín nhìn vào mắt thanh niên, vươn tay ra đem người ôm vào trong lòng, thì thào nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi, anh không nên hiểu lầm em, thật ra anh vẫn luôn yêu em."

Tạ Hà kinh ngạc, giống như nhất thời mất đi năng lực suy nghĩ.

Hồi sau, thần thái trong mắt cậu tiêu tán đi, một lần nữa ảm đạm trở lại, thản nhiên mở miệng, "Nhưng mà tôi không yêu anh nữa, anh đi đi."

Sắc mặt Chu Diệc An nhất thời trắng bệch, giờ phút này người đàn ông cao lớn lại có vẻ luống cuống chân tay không biết phải làm sao.

Tạ Hà nhẹ nhàng đẩy ra, liền đem Chu Diệc An tách ra một khoảng, cậu rũ lông mi xuống, nói: "Anh đi đi, hiểu lầm đã xoá bỏ, về sau đừn tới tìm tôi nữa."

Cậu cũng không cần sự thương hại và bố thí như vậy.

Đến giờ phút này, mới hiểu rằng vết thương đã khoét sâu vào tận tim, thì không thể lành lại được nữa.

Chu Diệc An đứng ở đó, như không có linh hồn, lẩm bẩm nói: "Vì cái gì..."

"Không vì cái gì cả, anh đi đi." Tạ Hà vẫn như cũ lặp lại những lời này.

Chu Diệc An nhìn thanh niên, bóng người trước mắt mơ hồ trùng lặp lại với thân ảnh trước đó đã đem hắn gạt đi, lúc ấy cũng chính là như thế này, thanh niên quyết tuyệt mà nói một từ'cút' khiến hắn rơi vào vực sâu của bóng tối, hắn thề rằng phải lấy lại tất cả những thứ của hắn, cũng trả thù người đã phản bội hắn...

Nhưng mà mãi tới tận sau này, khi phát hiện sự thật không phải là như vậy, chân tướng khiến hắn khổ sở.

Lần này hắn muốn trở thành người có thể bảo vệ cho người hắn yêu.

Chu Diệc An lộ ra một nụ cười, thanh âm trầm xuống, "Không sao cả, anh sẽ không làm những chuyện sai trái đó nữa, em trách anh oán anh là đúng... Cho nên không sao cả, em có thể không yêu anh nữa, nhưng anh vẫn yêu em."

Những lời này tựa như kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tạ Hà, ngực cậu phập phồng một chút, lạnh lùng nhìn hắn, "Thật sao? Nếu tôi nói người tôi yêu là Chu Diệc Triết, cũng không có vấn đề gì chứ?"

Chu Diệc An nói: "Không có khả năng." Hắn gắt gao nắm chặt tay, ngữ điệu như đinh đóng cột, không biết có phải là chắc chắn như vậy không, hay vẫn là tự thuyết phục với bản thân, "Nếu em yêu y, tại sao lại phải rời khỏi y? Em căn bản không yêu y, anh biết là y ép buộc em."

"Ai nói là tôi rời khỏi y, là y không cần tôi, như anh mong muốn rồi đấy." Tạ Hà ánh mắt hờ hững.

"Không phải." Chu Diệc An thập phần cố chấp.

Tạ Hà gắt gao nhìn hắn, tựa như có nói với hắn bất cứ thứ gì đi nữa, Chu Diệc An cũng sẽ không để vào tai, hắn tin tưởng cậu như vậy, yêu thương cậu như vậy... Chấp nhất như vậy.

Nếu phần tín nhiệm cùng tình yêu này đến sớm hơn một chút, có lẽ bọn họ đã không mỗi người mỗi ngã như thế này.

Trên mặt Tạ Hà lộ ra ý cười tự giễu, cũng không biết là đang cười nhạo Chu Diệc An, hay là tự cười chính bản thân mình, cậu chậm rãi mở miệng: "Anh nói đúng, tôi không yêu y, nhưng cũng không có nghĩa là tôi chấp nhận anh."

"Tôi chịu đủ hai anh em mấy người rồi, hiện tại tôi chỉ muốn tránh xa các người thôi."

"Tôi có cuộc sống của tôi, không phải sống vì ai cả, tôi sống vì chính bản thân mình, tôi không bao giờ muốn tái diễn lại chuyện đó nữa, tôi không muốn tiếp tục yêu anh, đây là chuyện tôi nói thật. Anh có thể buông tha tôi được không?"

"Cầu xin anh đấy."

Một câu này còn vô tình quyết tuyệt hơn bất kể ngôn ngữ nào, đem Chu Diệc An giày xéo đến thương tích đầy mình, hắn lảo đảo lui về sau từng bước, giờ khắc này, hắn mới hiểu được chính mình đã tổn thương thanh niên sâu sắc như thế nào.

Hắn hiểu được, nếu hắn còn yêu đối phương, cách tốt nhất chính là rời đi, không cần phải xuất hiện trước mặt cậu nữa, nhưng mà hắn làm không được.

Chu Diệc An nhìn vào mắt của thanh niên, hắn khàn khàn giọng nói, "Thật sự, không thể cho... Anh một cơ hội nữa sao..."

Tạ Hà bĩnh tĩnh nhìn hắn, trên khuôn mặt tái nhợt, lộ ra một nụ cười mỉm.

Ngay tại lúc Chu Diệc An tưởng rằng cậu sẽ đồng ý, lại chợt nghe thấy cậu bình tĩnh mở miệng: "Chúng ta không thể quay lại được..."

Chúng ta không thể quay lại được...

Đạo lý này, Chu Diệc An cũng không phải không hiểu, nhưng mà chính tai nghe thấy câu này từ trong miệng của thanh niên, lại tựa như bị cướp đoạt hết tất cả hi vọng cũng như ý niệm xa vời của hắn. Hắn rất muốn bất chấp hết tất cả mà biến thanh niên này làm của riêng, tựa như Chu Diệc Triết đã làm vậy, nhưng mà... Hắn không đành lòng tổn thương đến cậu, hắn không thể làm được...

Cuối cùng Chu Diệc An nói: "Anh có thể đến gặp em được nữa không?"

"Chỉ là muốn nhìn xem em có khoẻ không thôi, được chứ?" Trong mắt Chu Diệc An hiện lên thống khổ sâu sắc cùng cầu xin, còn có một tia run rẩy không dễ dàng nhận ra.

Đôi môi của Tạ Hà run run, không có trả lời.

Chu Diệc An xoay người rời đi.

Tạ Hà nhìn thấy bóng dáng của Chu Diệc An rời đi, cậu lập tức như không còn sức lực mà dựa vào trên tường, sau một lúc lâu, mới cất bước trở về nhà.

Tạ Hà vào tới trong nhà, khoá trái cửa lại, ánh mắt lập tức thay đổi.

【 Tạ Hà : giường mát xa máy chơi game, toàn bộ đều thu hồi vào trong cửa hàng hệ thống ngay! Lập tức khôi phục lại nguyên trạng của căn nhà! 】

【444: . . . . . . Vâng! 】

【Tạ Hà : cái gì? Giường mát xa tận 500 kinh nghiệm, còn mới 99%, thu hồi lại chỉ còn 20, không hổ là hệ thống cửa hàng, mua thấp bán cao, đây đúng là bản tính gian thương khó đổi nha. 】

【444: cái này. . . . . . 】

【 Tạ Hà : lại nói, hệ thống có thể thu về vật phẩm bên ngoài, vậy những vật phẩm mà tôi nhặt ở thế giới này, cũng có thể thu về sao? 】 nếu có thể, đây cũng có thể là một con đường tắt để kiếm kinh nghiệm.

【444: có thể a, thế nhưng vật phẩm đó phải là do ngài làm chủ hoàn toàn, mới có thể thu về được kinh nghiệm. Nhưng mà đối với những vật phẩm đẳng cấp thấp, em không khuyến khích ngài lãng phí thời gian trên mấy món vật phẩm đó. 】

【 Tạ Hà: hửm? 】

【444: lấy thế giới này làm ví dụ, đa số vật phẩm ở đây đều là rác rưởi không thể thu về, vật phẩm có giá trị thu về rất ít, vả lại còn rất rẻ bèo, ví dụ như châu báu ngọc ngà mười kí cũng chỉ có 100 kinh nghiệm, một tấn dầu mỏ cũng chỉ có 10 kinh nghiệm, một ngàn khối kim cương cũng chỉ có 100 kinh nghiệm. . . . . . 】

【 Tạ Hà : tôi đã hiểu : )】

Tạ Hà hơi trầm ngâm, xem ra chủ hệ thống vẫn không có lỗ hổng nào, muốn được hồi báo nhất định phải bỏ ra một cái giá đắt, hơn nữa ở đây cũng chỉ có mấy vật phẩm đẳng cấp thấp, lo lượm nhặt vật phẩm không bằng xoát độ hảo cảm của mục tiêu công lược cho lành, nhưng mà... Nếu như tới những thế giới khác như tiên hiệp hay khoa học viễn tưởng thì sao? Biết đâu toàn là những vật phẩm đẳng cấp cao? Trong mắt của Tạ Hà hiện lên một đạo ánh sáng hứng thú.

【444 yếu ớt nói: kí chủ đại đại, kỳ thật em chỉ muốn nhắc nhở ngài là, ngài vừa OOC 2%, sợ ảnh hưởng đến ngài phát huy cho nên lúc ấy cũng không nói gì. . . . . . 】

【 Tạ Hà : không còn cách nào, khi nào chuẩn bị vượt qua 5% rồi hẵng nhắc tôi cũng được.】

Vừa rồi cậu ngăn cản Chu Diệc An vào nhà, quả thật cũng có nói một vài câu không phù hợp với thiết lập của nhân vật, lấy tính cách của Triệu Thanh đối với tình yêu dành cho Chu Diệc An, cho dù là có khổ sở đi nữa, cũng sẽ không kịch liệt như thế, khi ấy cậu cũng ý thức được.

Xét cho cùng, là Chu Diệc An đột nhiên chạy tới quấy rối cậu, khiến cậu không kịp trở tay.

Tạ Hà nhếch môi, cậu biết Chu Diệc An sớm muộn gì cũng sẽ biết chân tướng, nhưng mà thật không ngờ lại nhanh như vậy, xem ra Chu Diệc Triết đã rất quyết tâm thành toàn cho hai người bọn họ nha, hai điểm hảo cảm cuối cùng này quả nhiên không dễ lấy... Ha ha, tốt lắm, anh thành công khiến tôi để vào mắt rồi đấy!

Tạ Hà sinh ra cảm giác hưng phấn khi gặp kì phùng địch thủ.

Tạ Hà cũng không vội vã gì, từ ngày Chu Diệc An rời đi, cậu cũng dựa theo bình thường mà đi làm tan tầm.

Qủa nhiên không quá vài ngày, liền gặp lại Chu Diệc An tại cầu thang.

Tạ Hà nghiêm mặt, không nói lời nào đi vào trong, lúc lướt ngang qua hắn, Chu Diệc An bỗng nhiên nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói: "Anh nhớ em."

"Nhưng mà tôi lại chẳng mong anh tới quầy rầy tôi." Mặt Tạ Hà không chút thay đổi nhìn hắn.

Chu Diệc An thẳng tắp nhìn vào mắt cậu, thật sự rất chăm chú, từng chữ từng chữ nói: "Thật ư? Nếu em thật sự không có một chút lưu luyến, không còn một chút tình cảm với anh, tại sao còn ở đây?"

Hắn rốt cuộc cũng phát hiện!

Cơ thể của Tạ Hạ cứng nhắc, trong nháy mắt hiện lên một tia bối rối khi bị chọc thủng lớp màn nội tâm.

Chu Diệc An vẫn luôn nhìn vào mắt của Tạ Hà, cho nên một tia bối rối cũng không thể nào tránh khỏi tầm mắt của hắn, nhất thời cảm thấy khí huyết ở giữa lồng ngực cuồn cuộn dâng lên, thanh âm cũng mang theo vội vàng gấp gáp: "Thật ra em vẫn còn yêu anh đúng không, vốn dĩ em không thể quên được anh!"

"không phải..." Tạ Hà cắn răng nói.

Chu Diệc An cúi đầu xuống thấp hơn, thật sâu nhìn vào khuôn mặt của Tạ Hà, than nhẹ một tiếng: "Anh thiếu chút nữa là bị em lừa nữa rồi... Em rõ ràng còn yêu anh mà..."

"Tôi nói không phải..." Tạ Hà dùng một tay đẩy Chu Diệc An ra, chạy nhanh tới trước cửa nhà, muốn nhốt Chu Diệc An ở ngoài cửa.

Nhưng Chu Diệc An làm sao có thể để cậu làm như vậy được, không đợi cho Tạ Hà đóng cửa lại, liền theo sát phía sau mà chen người đi vào, tầm mắt hắn đảo quanh, liền nhìn thấy căn phòng nhỏ mà bọn họ từng dồn từng chút một tình cảm vào, vẫn chính là bộ dáng khi xưa không hề có bất cứ thay đổi... Thậm chí ngay cả cặp chén đôi của hai người, đều vẫn còn nguyên ở chỗ cũ, giống như hắn vẫn chưa từng rời khỏi nơi này vậy.

Đã xảy ra nhiều chuyện như thế, mà thời gian ở đây, lại tựa như dừng lại tại một khắc đẹp nhất kia vậy.

Trên mặt Tạ Hà lộ rõ bối rối không thể che dấu được, vươn tay muốn đẩy Chu Diệc An ra.

Chu Diệc An vẫn không nhúc nhích một xí nào, hắn kinh ngạc nhìn thanh niên trước mặt, dường như tất cả tình yêu lắng đọng trong lòng hắn đều muốn vỡ oà ra, tại giờ phút này, tất cả ngôn ngữ đều là dư thừa, đều không thể hình dung nổi tâm tình của hắn lúc này, không còn hình dung nổi tình yêu cùng sự vui mừng của hắn... Hắn bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên cánh môi mềm mại mà hắn đã khao khát từ lâu, ôm người hắn yêu vào lòng.

Tạ Hà đột nhiên mở to mắt, lập tức muốn trốn thoát, nhưng lúc này Chu Diệc An không hề có ý buông tay, hắn gắt gao ôm người thanh niên trong lòng ngực, cực kì dùng sức, tựa như muốn dung nhập cậu vào trong xương cốt của mình.

Nụ hôn ôn nhu triền miên như thế...

Tạ Hà giãy dụa cũng dần dần yếu đi, cuối cùng, cũng nhắm mắt lại.

Đúng vậy, rõ ràng không thể buông được.

Rõ ràng không thể bỏ xuống được.

.................................

Hết thảy đều giống như bộ dáng lúc đầu, Chu Diệc An trở về nhà của bọn họ, tựa như chưa hề rời đi, lại tựa như trong khoảng thời gian này chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nếu nhất định nói có điều gì khác, chính là Chu Diệc An càng thêm ôn nhu săn sóc cho Tạ Hà, mỗi ngày đều sẽ làm cơm đợi Tạ Hà về ăn chung, cơm nước xong sẽ giành rửa chén, không muốn để cho Tạ Hà mệt mỏi nữa, cũng sẽ không quấy rối công tác của Tạ Hà, tiếp tục duy trì sự yên lặng này, càng không ép buộc Tạ Hà làm những chuyện mà cậu không muốn làm, biểu hiện so với trước kia càng thêm tín nhiệm cùng khoan dung.

Hắn nhìn về phía Tạ Hà, vĩnh viễn đều là ôn nhu tràn đầy cùng tình yêu sâu sắc.

Mới đầu Tạ Hà còn có chút không dễ chịu, cảm thấy không thể đối mặt với Chu Diệc An, nhưng rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi thế tiến công bằng sự ôn nhu của Chu Diệc An, người đàn ông này, là người khiến cậu từng yêu bằng cả sinh mệnh.

Phần tình yêu này, vẫn chôn sâu dưới đáy lòng, mà hiện tại lại dễ dàng bị đối phương làm cho dao động.

Chỉ là, cậu vẫn không thể xem như cái gì cũng chưa xảy ra được.

Dưới lớp ngoài bình tĩnh, lại không hề giống như vậy.

Đến giờ ăn cơm tối, do dự một chút, cậu nhìn về phía Chu Diệc An, giọng nói hơi thấp xuống, "Anh... Không trở về nhà sao?" Hắn vẫn luôn ở nơi này, không về nhà cũng chẳng tới công ty, thật sự không có vấn đề gì sao? Biểu tình của Chu Diệc An hơi cứng lại, nhưng chớp mắt liền lộ ra nụ cười, "Nơi này chính là nhà của anh mà."

Tạ Hà cắn môi, lại nhìn Chu Diệc An, ánh mắt phức tạp, "Anh biết rõ ý của tôi."

Trầm mặc vài giây, Chu Diệc An chậm rãi thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Anh không quay về, sau này hai chúng ta cứ sống với nhau như vậy không tốt sao? Anh sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ chăm sóc em thật tốt."

Hắn cũng không muốn trở lại Chu gia, lại càng không muốn để Tạ Hà nhìn thấy Chu Diệc Triết, hắn muốn dùng cách của mình để bảo hộ cậu ấy, cho cậu ấy một cuộc sống an ổn đơn thuần nhất.

Tạ Hà không có trả lời, cậu có chút thất thần.

"Đừng nghĩ miên man nữa, tất cả đều có anh đây rồi." Chu Diệc An cười gắp một miếng sườn vào trong bát của Tạ Hà, đánh gãy suy nghĩ của cậu, ánh mắt sáng ngời mang theo ấm áp, "Nhanh ăn đi nào, em gầy thành cái dạng gì rồi, dùng một tay cũng ôm trọn được em đấy."

Tạ Hà lấy lại tinh thần, bình tĩnh nhìn Chu Diệc An, sau một lúc, cúi đầu ăn cơm.

Cuộc sống không mặn không mà cứ như vậy trôi qua một tháng, hôm nay Tạ Hà vẫn đi làm như thông thường, bỗng nhiên nghe thấy 444 nhắc nhở.

【444: kí chủ đại đại, Chu Diệc Triết đến rồi! 】

Trong mắt Tạ Hà nhất thời hiện lên một tia sắc bén, cậu đặt biệt tiêu phí 100 kinh nghiệm để đổi lấy thiết bị theo dõi ẩn hình từ khoa học kỹ thuật tương lai sản xuất, để 444 giám thị trong nhà y, rốt cuộc cũng đợi được Chu Diệc Triết xuất hiện! Cậu lập tức buông công việc trong tay đứng lên.

Chu Diệc An đang nấu cơm ở trong nhà, không nghĩ tới lại nghênh đón vị khách không mời mà đến này.

Hắn lạnh lùng nhìn Chu Diệc Triết, ngữ khí không kiên nhẫn, "Anh tới đây làm gì?"

Chu Diệc Triết dùng một loại ánh mắt đánh giá nhìn Chu Diệc An, ngữ khí bình tĩnh, "Anh tới là muốn hỏi cậu, cậu rốt cuộc là tính như thế nào? Lúc trước người sống chết bò về công ty cũng là cậu, hiện tại bỏ mặc không quản cũng là cậu, anh cảm thấy —— Cậu vẫn nên trưởng thành hơn một chút đi."

"Trưởng thành?" Chu Diệc An phát ra một tiếng cười nhạo, "Giống anh sao?"

Chu Diệc Triết tựa như không nghe thấy lời châm chọc của Chu Diệc An, y thản nhiên nói, "Anh tới đây không phải là muốn cãi nhau với cậu. Anh tới là muốn nói cho cậu, chuyện cậu muốn ở bên cạnh Triệu Thanh, và chuyện cậu đi làm ở công ty chẳng có mâu thuẫn gì cả, việc trong nhà cậu không cần phải lo, anh sẽ xử lý tốt."

"Sao bây giờ anh tốt quá vậy, hi vọng tôi trở về công ty ư? Lúc trước người hận không thể đuổi tôi đi không phải là anh sao?" Chu Diệc An cười cười, ánh mắt có chút lạnh, "Để tôi đoán, sở dĩ anh hào phóng kêu tôi trở về công ty, chẳng qua là vì để tôi có đủ năng lực chăm sóc em ấy, đúng chứ? Anh thật đúng là biết săn sóc đấy..."

Chu Diệc Triết mím môi, không nói gì.

"Đừng làm bộ hảo tâm!" Thanh âm của Chu Diệc An bỗng nhiên bén nhọn, ánh mắt lạnh đến thấu xương, "Nếu không phải tại anh, chúng tôi căn bản sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì rồi!"

"Tôi và Triệu Thanh, không cần sự bố thí của anh! Tôi đủ năng lực để chăm sóc cho em ấy!" Chu Diệc An lạnh lùng nói, "Anh nên rời đi được rồi!"

Trong mắt Chu Diệc Triết hiện lên thần sắc giãy dụa khổ sở, ngón tay y hơi giật giật, biểu tình lại không hề thay đổi, đôi môi mỏng hơi hé ra, hiếm khi kiên nhẫn nói: "Cậu có thể suy nghĩ cẩn thận thêm một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, Chu gia có phần của cậu, đây là phần cậu nên có."

Chu Diệc Triết nói xong, không mở miệng nữa, y có thể làm tới bước này, đã là cực hạn lắm rồi.

Giao người mà mình dùng cả trái tim để yêu cho người đàn ông khác, còn quan tâm xem người đó ở bên người đàn ông khác có tốt hay không... Lồng ngực Chu Diệc Triết đau đớn vô cùng, đau đớn đến không thể hô hấp được, y thật không ngờ bản thân cũng có ngày này, chính mình có thể yêu đến thành bộ dạng này, biến bản thân thành một hạt cát nhỏ bé như thế.

Y thậm chí không dám gặp mặt Tạ Hà, sợ rằng khi gặp lại rồi, sẽ không thể khống chế được bản thân lại làm tổn thương đến cậu ấy, bởi vậy chỉ có thể quan tâm trong im lặng như thế này...

Biểu tình trên Chu Diệc Triết không chút thay đổi, ánh mắt hờ hững, y căn bản không quan tâm thái độ của Chu Diệc An đối với mình như thế nào, y làm hết mọi chuyện chỉ là vì Tạ Hà mà thôi, xoay người đẩy cửa ra, nhưng nháy mắt kế tiếp, chiếc mặt nạ vẫn luôn hoàn mỹ không chút nào sứt mẻ, đột nhiên hiện lên một vết nứt.

Người mà y tâm tâm niệm niệm, giờ phút này đang đứng ở trước cửa, khuôn mặt tái nhợt, dùng một loại ánh mắt không nói nên lời nhìn y.

Cũng không biết, thanh niên đã đứng ở cửa được bao lâu, đã nghe được bao nhiêu chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện