Lâm Ca, bị hạ ngục? Một lúc lâu, Phùng Viện mới tổ hợp được những từ ngữ này lại với nhau, Lan Lăng công chúa đã buông tha tiểu hoạn quan, kéo Phùng Viện đi: “Tỷ tỷ, chúng ta đi hỏi bệ hạ đi, sao bệ hạ lại hạ ngục Lâm Ca?”
Nhìn Lan Lăng công chúa xúc động như vậy, Phùng Viện vội vàng gọi nàng: “Muội muội, muội liều lĩnh chạy tới như vậy, bệ hạ lại đang nổi nóng, muội là muốn đi cầu tình hay là làm cho Lâm tướng quân chết nhanh hơn vậy?” Lan Lăng nghe xong, vội dừng cước bộ, nàng đã lập gia đình, còn chạy tới như vậy, Phùng Duệ đang giận dữ, có thể sẽ hạ lệnh giết Lâm Ca thì sao? Đầu người đã chặt bỏ, thì không thể nối lại được, Lan Lăng quay đầu nhìn Phùng Viện: “Tỷ tỷ, tỷ nói giờ phải làm sao đây?” Phùng Viện cười nói: “Chúng ta cứ đi về trước đi, sau đó sai người đi hỏi thăm.” Lan Lăng công chúa hiểu được đây là một biện pháp, cùng Phùng Viện trở lại điện Dao Quang, còn chưa ngồi vào chỗ, liền gọi một thị nữ, phân phó thị nữ đó tới điện Chiêu Dương tìm cách hỏi thăm.
Phùng Viện đã ngồi xuống, thấy Lan Lăng công chúa vẫn đứng ngồi không yên, Phùng Viện đưa cho Lan Lăng công chúa một ly trà: “Tốt lắm, uống một ngụm trà cho bình tĩnh, đã làm mẹ rồi mà vẫn còn xúc động như vậy.” Lan Lăng công chúa tiếp nhận trà, một ngụm uống hết, đem cái chén để lên bàn, chống cằm hỏi: “Tỷ nói xem sao bệ hạ lại hạ ngục Lâm Ca ca ca? Huynh ấy mới từ chiến trường trở về không lâu.”
Phùng Viện phân phó Chanh Nhạn lấy đồ thêu cho đứa nhỏ ra, kêu bà vú ôm đứa nhỏ lại đây, đang hoa tay múa chân trên người đứa nhỏ, nghe Lan Lăng công chúa nói, ngẩng đầu liếc nàng một cái: “Tốt lắm, muội mau nhìn một cái, tỷ làm quần áo có được không?” Lan Lăng công chúa tiến lên nhìn, gật đầu nói: “Châm tuyến của tỷ, sao có thể không tốt, nhưng mà…”
Lan Lăng công chúa nhìn Phùng Viện: “Đợi tới khi Lâm Ca ca ca thành tỷ phu của muội, sẽ không thể gọi huynh ấy như vậy.” Phùng Viện nghe xong, khuôn mặt muốn phát sốt, ôm lấy đứa nhỏ, che dấu sắc mặt mình có chút đỏ lên, Lan Lăng công chúa thấy Phùng Viện thích đứa nhỏ như vậy, thở dài nói: “Tỷ mau gả cho Lâm Ca ca ca đi, như vậy sẽ mau có đứa nhỏ của chính mình.”
Mặt Phùng Viện lúc này hồng như ánh nắng chiều, ôm lấy đứa nhỏ chặt hơn chút, đứa nhỏ có chút không thoải mái, cựa quậy một chút, oa oa khóc lên, bà vú bước lên phía trước nói: “Điện hạ, tiểu công tử chắc đã đói bụng, thỉnh để nô tỳ uy sữa cho tiểu công tử.”
Phùng Viện đưa đứa nhỏ qua, màu đỏ trên mặt không giấu đi được, Lan Lăng công chúa vừa định trêu ghẹo, lại nuốt xuống, Tử Thiến đang bê điểm tâm vào, dù sao thì tỷ muội giờ không còn giống như trước khi xuất giá, ngồi nói chuyện trước cửa sổ, Phùng Viện tuy mặt ngòai trấn tĩnh, trong lòng lại vẫn rất lo lắng, không giống Lan Lăng công chúa biểu hiện nôn nóng, Lan Lăng công chúa tự ngồi xuống, sau đó thì không nhìn ra ngòai cửa sổ nữa.
Lúc Lan Lăng công chúa làm đầy tháng, nghe không ít nhàn thoại, lúc này nói cho Phùng Viện nghe, Phùng Viện nghe xong vài câu, đột nhiên nghe tới một câu: “Nghe nói thê tử của Tạ Thập Nhị lang sau khi diện kiến hoàng hậu, thân thể liền không thoải mái, nằm ở trên giường, hoàng hậu cho ngự y tới xem bệnh, cũng không nói ra được nguyên cớ, chỉ nói là thân thể nàng yếu đuối, cần tĩnh dưỡng.”
Chu Như Uẩn bị bệnh? Chợt nghe tin tức, Phùng Viện liền giật mình, ngày ấy ở yến hội thấy nàng, vẫn còn tốt lắm, như thế nào hôm nay lại nghe thấy nàng bị bệnh ? Khó trách vài ngày trước, nghe cung nữ nói hoàng hậu lệnh ngự y tới Tạ gia xem bệnh, nguyên lai là nàng bị bệnh.
Lan Lăng công chúa đợi một hồi, vẫn chưa thấy cung nữ trở về, tâm thấy lo lắng, thấy Phùng Viện đang thất thần, đưa tay ra lấy miếng điểm tâm, thở dài nói: “Vị thê tử của Tạ Thập Nhị lang này, xuất thân từ một gia tộc lớn ở Giang Hữu, lại gả làm thê tử của Tạ Thập Nhị lang nho nhỏ, chắc là trong lòng mất hứng, có lẽ vì thế mà nàng đổ bệnh đi.”
Phùng Viện chỉ đáp lời cho qua, tâm bệnh của Chu Như Uẩn không phải do xuất thân của Tạ Thập Nhị lang, mà là vì trong lòng nàng có người khác?
Mãi cho tới khi dùng xong bữa tối, vẫn chưa thấy cung nữ trở về, mắt thấy sắp tới giờ đóng cửa cung, Lan Lăng công chúa lại càng sốt ruột, công chúa đã xuất giá mà qua đêm ở trong cung, truyền ra ngòai sẽ không tốt, nếu còn chưa có tin tức gì, hồi phủ tâm cũng bất an.
Phùng Viện thấy đèn đã đựơc thắp lên mà cung nữ kia vẫn chưa trở về, đang chuẩn bị sai người đi tìm, chỉ thấy thị nữ vội vã vào, chạy vào có chút nóng nảy, trên trán còn túa mồ hôi, đang chuẩn bị hành lễ, Lan Lăng công chúa đã quát lên: “Miễn lễ, rốt cuộc là tại sao bệ hạ lại hạ ngục Lâm tướng quân?”
Thị nữ hút mấy ngụm khí, mới mở miệng nói: “Điện hạ, Lâm tướng quân bởi vì phẫn nộ mà giết người, mới bị bệ hạ hạ ngục. Giết người? Lan Lăng công chúa giờ lại trấn định, chỉ cần không giết phải hoàng thân quốc thích, nếu chỉ là một người dân thường, thì không phải chuyện lớn, Lan Lăng công chúa nghĩ tới đây, hừ một tiếng: “Giết cái dạng người gì mà lại bị hạ ngục?”
Thị nữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Nghe nói là họ Vương, gọi Vương cái gì An, chỉ là một người thường dân, không có chức quan, cũng không biết vì sao bệ hạ lại phát hỏa lớn như vậy.” Vương cái gì An? Phùng Viện nhíu mày hỏi: “Có phải Vương Thắng An không?” Thị nữ liên tục gật đầu: “Chính là tên này, sao điện hạ lại biết?”
Mi tâm Phùng Viện nhăn càng nhanh, Lâm Ca giết Vương Thắng An, hai người có hoàn cảnh khác nhau, sao lại gặp rồi giết nhau, trừ phi, Phùng Viện càng nghĩ càng không đúng, dần dần nghĩ tới trên người mình, Lan Lăng công chúa phân phó bà vú ôm đứa nhỏ, lại phân phó người hầu chuẩn bị trở về, nói với Phùng Viện: “Tỷ tỷ, muội không tạm biệt tẩu tẩu được, tỷ nói giùm muội một tiếng nhé.”
Phùng Viện đáp ứng, Lan Lăng công chúa lúc này mới rời đi điện Dao Quang. Phùng Viện ngồi lại ghế, trong lòng càng rối loạn, đơn giản đứng dậy nói với Tử Thiến các nàng: “Đi theo ta tới Điện Chiêu Dương.”
Lúc này đèn đã lên, hai bên đường, đều có đặt những ngọn đăng, Phùng Viện mang theo người đi trên đường, trong lòng lại suy nghĩ, phía trước có một đám người đi lại đây, cước bộ vội vàng, nghĩ là cửa cung còn chưa đóng, Phùng Viện cho là Lâm phu nhân, dừng bước muốn ân cần hỏi thăm bà vài câu.
Đợi cho tới khi người đã đến trước mặt, mới phát hiện là Vương Như Nguyệt, trang phục của nàng không giống như trước, cung nữ cầm đèn ở phía trước phát hiện Phùng Viện, liền thi lễ, Vương Như Nguyệt thấy Phùng Viện, trước kia nếu không phải là trường hợp có nhiều người, thì coi Phùng Viện như không khí, Phùng Viện cũng đang muốn lướt qua nàng mà đi.
Ai ngờ hôm nay Vương Như Nguyệt lại khác trước, lúc Phùng Viện lướt qua nàng, nàng liền dừng bước, thanh âm trâm chọc vang lên: “Hội Kê công chúa quả là mỹ nhân a, người thì ở trong cung, còn có thể làm cho người khác vì ngươi mà giết người.” Phùng Viện nghe vậy, dừng lại cước bộ, nhìn Vương Như Nguyệt, Vương Như Nguyệt thấy Phùng Viện nhìn nàng, cằm nâng cao, Phùng Viện cười lạnh ra tiếng: “Tạ Tứ phu nhân, xin đừng quên cung quy.”
Ngươi, Vương Như Nguyệt trợn mắt nhìn Phùng Viện, ánh mắt Phùng Viện nhìn nàng: “Có lẽ là cô mất đi quá sớm, mới làm cho Tạ Tứ phu nhân không hiểu cung quy.” Nói xong phất tay áo rời đi, Vương Như Nguyệt sững sờ tại chỗ, lời này khác nào mắng nàng không có giáo dưỡng, mắng vài câu cho hết giận, cũng nhắc tới thân phận của nàng là gì, cũng nữ cầm đèn thấy Vương Như Nguyệt sững sờ bất động, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, cửa cung sắp đóng.”
Vương Như Nguyệt giơ tay tát vào mặt cung nữ: “Thúc giục cái gì, chẳng lẽ ta lại không biết sao?” Tuy nói như vậy, cước bộ vẫn vội vàng đi ra ngòai.
Phùng Viện tới điện Chiêu Dương, cung nữ thông truyền, mới bước vào trong điện, chợt nghe thanh âm Tạ Hoàng hậu: “Hôm nay điện Chiêu Dương phá lệ náo nhiệt, Tứ tẩu mới đi, Thập Lục muội muội lại tới.” Lúc này Phùng Viện mới thấy Tạ Hoàng hậu đang nằm ở trên tháp, tay chống cằm, cung nữ đang xoa bóp chân Tạ Hoàng hậu, nhìn có vẻ mỏi mệt.
Phùng Viện cười tiến lên: “Tẩu tẩu, muội đến là thay Thập Bát muội nói với tẩu một tiếng là muội ấy đã ra cung, không đến cáo từ tẩu được.” Tạ Hoàng hậu ừ một tiếng, phất tay mệnh tiểu cung nữ lui xuống, đứng dậy, Phùng Viện thuận thế ngồi vào thảm bên tháp.
Tạ Hoàng hậu nhìn thấy Phùng Viện, Phùng Viện vốn mỹ mão, đèn cung đình lại là màu vàng qua lụa mỏng, làm cho ngọn đèn có vẻ nhu hòa, chiếu lên người Phùng Viện, nhìn vẻ mặt Phùng Viện lại càng nhu hòa, trang trọng như tiên nữ hạ phàm, Tạ Hoàng hậu thở dài, hôm nay môt ngày xã giao: “A Viện, muội nói cho tẩu biết, giao tình với Lâm tướng quân đến đâu rồi, nhưng lại làm cho hắn rút kiếm giết người?”
Phùng Viện cả kinh, cả người cứng đờ, nửa ngày mới nhìn Tạ Hoàng hậu: “Tẩu tẩu, muội…” Tạ Hoàng hậu nắm lấy tay nàng, kéo nàng lên trên tháp, ngồi xuống bên cạnh mình: “Yến hội ngày ấy, bệ hạ nghe Lâm tướng quân cầu hôn muội, còn cho là hắn uống say, nói mê sảng, nhưng mà chuyện xảy ra mấy ngày trước, xem ra là lời nói thật lòng, nhưng mà từ sau khi muội hồi cung, rất ít khi ra cung, cho dù có gặp Lâm tướng quân, cũng chỉ chạm mặt bên cạnh ao ngày đó, hắn đã cứu thị nữ của muội, hiện tại sao lại thế này?”
Khuôn mặt Phùng Viện lại hồng lên, việc này, phải nói thế nào đây? Tại sao mấy ngày trước Lâm Ca lại giết Vương Thắng An? Tạ hoàng hậu thở dài, nói giản lược sự việc xảy ra mấy ngày trước.
Ngày ấy, tại yến hội, Lâm Ca cầu hôn công chúa, Phùng Duệ phất tay aó rời đi, mấy ngày sau đó hắn rầu rĩ không vui, Trần Ngang là bằng hữu tốt của hắn, cũng vì hắn phân ưu, lôi kéo hắn tới tửu quán, không ngờ vừa tiến vào tửu quán, chợt nghe ồn ào.
“Đừng nhìn ta hiện tại nghèo túng, ngày trước ta cũng có thê có thiếp, hơn nữa… “ Nói xong người nọ cười hả hê, người khác thấy hắn mới nói một nửa lại dừng nói, tự nhiên sẽ hỏi lại, người nọ đưa ngón tay lên trên, mặt nhếch lên: “Thiếp của ta, chính là Hội Kê công chúa bây giờ, lúc ấy nàng gặp rủi ro.”
Người nọ chính là Vương Thắng An, Trần Ngang nghe xong những lời này, trong long thầm nghĩ không ổn, vội lôi kéo Lâm Ca tránh đi, Lâm Ca bỏ tay Trần Ngang ra, tiến lên nói với Vương Thắng An: “Này họ Vương, lời của ta ngày đó, ngươi nghe có hiểu không?”
Hôm nay Vương Thắng An đã uống say khướt, nghe thấy lời nói của Lâm Ca, tỉnh rượu một nửa, nhưng nhìn thấy mọi người chung quanh còn chờ hắn nói tiếp, miệng lại cứng lên, nói với Lâm Ca: “Ngươi nếu biết ta họ Vương, cũng biết ta là cháu của Vương đại tướng quân, người mà ngươi cầu bệ hạ ban hôn, chỉ là cái giày rách ta ngoạn chán vứt lại mà thôi.”
Lâm Ca nắm chặt tay, một quyền đánh thẳng vào mặt Vương Thắng An, mắt Vương Thắng An bị đánh sưng lên, người cũng bị ngã xuống đất, Vương Thắng An nằm trên mặt đất, miệng vẫn nói: “Có bản lĩnh ngươi giết ta đi, bằng không ta còn muốn nói, Hội Kê công chúa chẳng qua chỉ là trốn thiếp (thiếp bỏ trốn ) của ta mà thôi.”
Trán Lâm Ca nổi lên gân xanh, rút kiếm ra, Trần Ngang vừa hô lên: “Lâm huynh, không thể.” Chỉ thấy một đường sáng choang, kiếm của Lâm Ca đã đâm sâu vào cổ họng của Vương Thắng An.
Bất quá là đùa giỡn, mọi người vây quanh xem náo nhiệt mà thôi ai ngờ có đâm chém, một người hô lên: “Không tốt, giết người rồi.” Lâm Ca rút thanh kiếm lau lên quần áo của Vương Thắng An, nhìn mọi người chung quanh, sắc mặt tối tăm nói: “Giết hắn, chỉ làm bẩn kiếm của ta mà thôi.”
Nhìn Lan Lăng công chúa xúc động như vậy, Phùng Viện vội vàng gọi nàng: “Muội muội, muội liều lĩnh chạy tới như vậy, bệ hạ lại đang nổi nóng, muội là muốn đi cầu tình hay là làm cho Lâm tướng quân chết nhanh hơn vậy?” Lan Lăng nghe xong, vội dừng cước bộ, nàng đã lập gia đình, còn chạy tới như vậy, Phùng Duệ đang giận dữ, có thể sẽ hạ lệnh giết Lâm Ca thì sao? Đầu người đã chặt bỏ, thì không thể nối lại được, Lan Lăng quay đầu nhìn Phùng Viện: “Tỷ tỷ, tỷ nói giờ phải làm sao đây?” Phùng Viện cười nói: “Chúng ta cứ đi về trước đi, sau đó sai người đi hỏi thăm.” Lan Lăng công chúa hiểu được đây là một biện pháp, cùng Phùng Viện trở lại điện Dao Quang, còn chưa ngồi vào chỗ, liền gọi một thị nữ, phân phó thị nữ đó tới điện Chiêu Dương tìm cách hỏi thăm.
Phùng Viện đã ngồi xuống, thấy Lan Lăng công chúa vẫn đứng ngồi không yên, Phùng Viện đưa cho Lan Lăng công chúa một ly trà: “Tốt lắm, uống một ngụm trà cho bình tĩnh, đã làm mẹ rồi mà vẫn còn xúc động như vậy.” Lan Lăng công chúa tiếp nhận trà, một ngụm uống hết, đem cái chén để lên bàn, chống cằm hỏi: “Tỷ nói xem sao bệ hạ lại hạ ngục Lâm Ca ca ca? Huynh ấy mới từ chiến trường trở về không lâu.”
Phùng Viện phân phó Chanh Nhạn lấy đồ thêu cho đứa nhỏ ra, kêu bà vú ôm đứa nhỏ lại đây, đang hoa tay múa chân trên người đứa nhỏ, nghe Lan Lăng công chúa nói, ngẩng đầu liếc nàng một cái: “Tốt lắm, muội mau nhìn một cái, tỷ làm quần áo có được không?” Lan Lăng công chúa tiến lên nhìn, gật đầu nói: “Châm tuyến của tỷ, sao có thể không tốt, nhưng mà…”
Lan Lăng công chúa nhìn Phùng Viện: “Đợi tới khi Lâm Ca ca ca thành tỷ phu của muội, sẽ không thể gọi huynh ấy như vậy.” Phùng Viện nghe xong, khuôn mặt muốn phát sốt, ôm lấy đứa nhỏ, che dấu sắc mặt mình có chút đỏ lên, Lan Lăng công chúa thấy Phùng Viện thích đứa nhỏ như vậy, thở dài nói: “Tỷ mau gả cho Lâm Ca ca ca đi, như vậy sẽ mau có đứa nhỏ của chính mình.”
Mặt Phùng Viện lúc này hồng như ánh nắng chiều, ôm lấy đứa nhỏ chặt hơn chút, đứa nhỏ có chút không thoải mái, cựa quậy một chút, oa oa khóc lên, bà vú bước lên phía trước nói: “Điện hạ, tiểu công tử chắc đã đói bụng, thỉnh để nô tỳ uy sữa cho tiểu công tử.”
Phùng Viện đưa đứa nhỏ qua, màu đỏ trên mặt không giấu đi được, Lan Lăng công chúa vừa định trêu ghẹo, lại nuốt xuống, Tử Thiến đang bê điểm tâm vào, dù sao thì tỷ muội giờ không còn giống như trước khi xuất giá, ngồi nói chuyện trước cửa sổ, Phùng Viện tuy mặt ngòai trấn tĩnh, trong lòng lại vẫn rất lo lắng, không giống Lan Lăng công chúa biểu hiện nôn nóng, Lan Lăng công chúa tự ngồi xuống, sau đó thì không nhìn ra ngòai cửa sổ nữa.
Lúc Lan Lăng công chúa làm đầy tháng, nghe không ít nhàn thoại, lúc này nói cho Phùng Viện nghe, Phùng Viện nghe xong vài câu, đột nhiên nghe tới một câu: “Nghe nói thê tử của Tạ Thập Nhị lang sau khi diện kiến hoàng hậu, thân thể liền không thoải mái, nằm ở trên giường, hoàng hậu cho ngự y tới xem bệnh, cũng không nói ra được nguyên cớ, chỉ nói là thân thể nàng yếu đuối, cần tĩnh dưỡng.”
Chu Như Uẩn bị bệnh? Chợt nghe tin tức, Phùng Viện liền giật mình, ngày ấy ở yến hội thấy nàng, vẫn còn tốt lắm, như thế nào hôm nay lại nghe thấy nàng bị bệnh ? Khó trách vài ngày trước, nghe cung nữ nói hoàng hậu lệnh ngự y tới Tạ gia xem bệnh, nguyên lai là nàng bị bệnh.
Lan Lăng công chúa đợi một hồi, vẫn chưa thấy cung nữ trở về, tâm thấy lo lắng, thấy Phùng Viện đang thất thần, đưa tay ra lấy miếng điểm tâm, thở dài nói: “Vị thê tử của Tạ Thập Nhị lang này, xuất thân từ một gia tộc lớn ở Giang Hữu, lại gả làm thê tử của Tạ Thập Nhị lang nho nhỏ, chắc là trong lòng mất hứng, có lẽ vì thế mà nàng đổ bệnh đi.”
Phùng Viện chỉ đáp lời cho qua, tâm bệnh của Chu Như Uẩn không phải do xuất thân của Tạ Thập Nhị lang, mà là vì trong lòng nàng có người khác?
Mãi cho tới khi dùng xong bữa tối, vẫn chưa thấy cung nữ trở về, mắt thấy sắp tới giờ đóng cửa cung, Lan Lăng công chúa lại càng sốt ruột, công chúa đã xuất giá mà qua đêm ở trong cung, truyền ra ngòai sẽ không tốt, nếu còn chưa có tin tức gì, hồi phủ tâm cũng bất an.
Phùng Viện thấy đèn đã đựơc thắp lên mà cung nữ kia vẫn chưa trở về, đang chuẩn bị sai người đi tìm, chỉ thấy thị nữ vội vã vào, chạy vào có chút nóng nảy, trên trán còn túa mồ hôi, đang chuẩn bị hành lễ, Lan Lăng công chúa đã quát lên: “Miễn lễ, rốt cuộc là tại sao bệ hạ lại hạ ngục Lâm tướng quân?”
Thị nữ hút mấy ngụm khí, mới mở miệng nói: “Điện hạ, Lâm tướng quân bởi vì phẫn nộ mà giết người, mới bị bệ hạ hạ ngục. Giết người? Lan Lăng công chúa giờ lại trấn định, chỉ cần không giết phải hoàng thân quốc thích, nếu chỉ là một người dân thường, thì không phải chuyện lớn, Lan Lăng công chúa nghĩ tới đây, hừ một tiếng: “Giết cái dạng người gì mà lại bị hạ ngục?”
Thị nữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Nghe nói là họ Vương, gọi Vương cái gì An, chỉ là một người thường dân, không có chức quan, cũng không biết vì sao bệ hạ lại phát hỏa lớn như vậy.” Vương cái gì An? Phùng Viện nhíu mày hỏi: “Có phải Vương Thắng An không?” Thị nữ liên tục gật đầu: “Chính là tên này, sao điện hạ lại biết?”
Mi tâm Phùng Viện nhăn càng nhanh, Lâm Ca giết Vương Thắng An, hai người có hoàn cảnh khác nhau, sao lại gặp rồi giết nhau, trừ phi, Phùng Viện càng nghĩ càng không đúng, dần dần nghĩ tới trên người mình, Lan Lăng công chúa phân phó bà vú ôm đứa nhỏ, lại phân phó người hầu chuẩn bị trở về, nói với Phùng Viện: “Tỷ tỷ, muội không tạm biệt tẩu tẩu được, tỷ nói giùm muội một tiếng nhé.”
Phùng Viện đáp ứng, Lan Lăng công chúa lúc này mới rời đi điện Dao Quang. Phùng Viện ngồi lại ghế, trong lòng càng rối loạn, đơn giản đứng dậy nói với Tử Thiến các nàng: “Đi theo ta tới Điện Chiêu Dương.”
Lúc này đèn đã lên, hai bên đường, đều có đặt những ngọn đăng, Phùng Viện mang theo người đi trên đường, trong lòng lại suy nghĩ, phía trước có một đám người đi lại đây, cước bộ vội vàng, nghĩ là cửa cung còn chưa đóng, Phùng Viện cho là Lâm phu nhân, dừng bước muốn ân cần hỏi thăm bà vài câu.
Đợi cho tới khi người đã đến trước mặt, mới phát hiện là Vương Như Nguyệt, trang phục của nàng không giống như trước, cung nữ cầm đèn ở phía trước phát hiện Phùng Viện, liền thi lễ, Vương Như Nguyệt thấy Phùng Viện, trước kia nếu không phải là trường hợp có nhiều người, thì coi Phùng Viện như không khí, Phùng Viện cũng đang muốn lướt qua nàng mà đi.
Ai ngờ hôm nay Vương Như Nguyệt lại khác trước, lúc Phùng Viện lướt qua nàng, nàng liền dừng bước, thanh âm trâm chọc vang lên: “Hội Kê công chúa quả là mỹ nhân a, người thì ở trong cung, còn có thể làm cho người khác vì ngươi mà giết người.” Phùng Viện nghe vậy, dừng lại cước bộ, nhìn Vương Như Nguyệt, Vương Như Nguyệt thấy Phùng Viện nhìn nàng, cằm nâng cao, Phùng Viện cười lạnh ra tiếng: “Tạ Tứ phu nhân, xin đừng quên cung quy.”
Ngươi, Vương Như Nguyệt trợn mắt nhìn Phùng Viện, ánh mắt Phùng Viện nhìn nàng: “Có lẽ là cô mất đi quá sớm, mới làm cho Tạ Tứ phu nhân không hiểu cung quy.” Nói xong phất tay áo rời đi, Vương Như Nguyệt sững sờ tại chỗ, lời này khác nào mắng nàng không có giáo dưỡng, mắng vài câu cho hết giận, cũng nhắc tới thân phận của nàng là gì, cũng nữ cầm đèn thấy Vương Như Nguyệt sững sờ bất động, nhỏ giọng nhắc nhở: “Phu nhân, cửa cung sắp đóng.”
Vương Như Nguyệt giơ tay tát vào mặt cung nữ: “Thúc giục cái gì, chẳng lẽ ta lại không biết sao?” Tuy nói như vậy, cước bộ vẫn vội vàng đi ra ngòai.
Phùng Viện tới điện Chiêu Dương, cung nữ thông truyền, mới bước vào trong điện, chợt nghe thanh âm Tạ Hoàng hậu: “Hôm nay điện Chiêu Dương phá lệ náo nhiệt, Tứ tẩu mới đi, Thập Lục muội muội lại tới.” Lúc này Phùng Viện mới thấy Tạ Hoàng hậu đang nằm ở trên tháp, tay chống cằm, cung nữ đang xoa bóp chân Tạ Hoàng hậu, nhìn có vẻ mỏi mệt.
Phùng Viện cười tiến lên: “Tẩu tẩu, muội đến là thay Thập Bát muội nói với tẩu một tiếng là muội ấy đã ra cung, không đến cáo từ tẩu được.” Tạ Hoàng hậu ừ một tiếng, phất tay mệnh tiểu cung nữ lui xuống, đứng dậy, Phùng Viện thuận thế ngồi vào thảm bên tháp.
Tạ Hoàng hậu nhìn thấy Phùng Viện, Phùng Viện vốn mỹ mão, đèn cung đình lại là màu vàng qua lụa mỏng, làm cho ngọn đèn có vẻ nhu hòa, chiếu lên người Phùng Viện, nhìn vẻ mặt Phùng Viện lại càng nhu hòa, trang trọng như tiên nữ hạ phàm, Tạ Hoàng hậu thở dài, hôm nay môt ngày xã giao: “A Viện, muội nói cho tẩu biết, giao tình với Lâm tướng quân đến đâu rồi, nhưng lại làm cho hắn rút kiếm giết người?”
Phùng Viện cả kinh, cả người cứng đờ, nửa ngày mới nhìn Tạ Hoàng hậu: “Tẩu tẩu, muội…” Tạ Hoàng hậu nắm lấy tay nàng, kéo nàng lên trên tháp, ngồi xuống bên cạnh mình: “Yến hội ngày ấy, bệ hạ nghe Lâm tướng quân cầu hôn muội, còn cho là hắn uống say, nói mê sảng, nhưng mà chuyện xảy ra mấy ngày trước, xem ra là lời nói thật lòng, nhưng mà từ sau khi muội hồi cung, rất ít khi ra cung, cho dù có gặp Lâm tướng quân, cũng chỉ chạm mặt bên cạnh ao ngày đó, hắn đã cứu thị nữ của muội, hiện tại sao lại thế này?”
Khuôn mặt Phùng Viện lại hồng lên, việc này, phải nói thế nào đây? Tại sao mấy ngày trước Lâm Ca lại giết Vương Thắng An? Tạ hoàng hậu thở dài, nói giản lược sự việc xảy ra mấy ngày trước.
Ngày ấy, tại yến hội, Lâm Ca cầu hôn công chúa, Phùng Duệ phất tay aó rời đi, mấy ngày sau đó hắn rầu rĩ không vui, Trần Ngang là bằng hữu tốt của hắn, cũng vì hắn phân ưu, lôi kéo hắn tới tửu quán, không ngờ vừa tiến vào tửu quán, chợt nghe ồn ào.
“Đừng nhìn ta hiện tại nghèo túng, ngày trước ta cũng có thê có thiếp, hơn nữa… “ Nói xong người nọ cười hả hê, người khác thấy hắn mới nói một nửa lại dừng nói, tự nhiên sẽ hỏi lại, người nọ đưa ngón tay lên trên, mặt nhếch lên: “Thiếp của ta, chính là Hội Kê công chúa bây giờ, lúc ấy nàng gặp rủi ro.”
Người nọ chính là Vương Thắng An, Trần Ngang nghe xong những lời này, trong long thầm nghĩ không ổn, vội lôi kéo Lâm Ca tránh đi, Lâm Ca bỏ tay Trần Ngang ra, tiến lên nói với Vương Thắng An: “Này họ Vương, lời của ta ngày đó, ngươi nghe có hiểu không?”
Hôm nay Vương Thắng An đã uống say khướt, nghe thấy lời nói của Lâm Ca, tỉnh rượu một nửa, nhưng nhìn thấy mọi người chung quanh còn chờ hắn nói tiếp, miệng lại cứng lên, nói với Lâm Ca: “Ngươi nếu biết ta họ Vương, cũng biết ta là cháu của Vương đại tướng quân, người mà ngươi cầu bệ hạ ban hôn, chỉ là cái giày rách ta ngoạn chán vứt lại mà thôi.”
Lâm Ca nắm chặt tay, một quyền đánh thẳng vào mặt Vương Thắng An, mắt Vương Thắng An bị đánh sưng lên, người cũng bị ngã xuống đất, Vương Thắng An nằm trên mặt đất, miệng vẫn nói: “Có bản lĩnh ngươi giết ta đi, bằng không ta còn muốn nói, Hội Kê công chúa chẳng qua chỉ là trốn thiếp (thiếp bỏ trốn ) của ta mà thôi.”
Trán Lâm Ca nổi lên gân xanh, rút kiếm ra, Trần Ngang vừa hô lên: “Lâm huynh, không thể.” Chỉ thấy một đường sáng choang, kiếm của Lâm Ca đã đâm sâu vào cổ họng của Vương Thắng An.
Bất quá là đùa giỡn, mọi người vây quanh xem náo nhiệt mà thôi ai ngờ có đâm chém, một người hô lên: “Không tốt, giết người rồi.” Lâm Ca rút thanh kiếm lau lên quần áo của Vương Thắng An, nhìn mọi người chung quanh, sắc mặt tối tăm nói: “Giết hắn, chỉ làm bẩn kiếm của ta mà thôi.”
Danh sách chương