Editor: muanhobaybay
Yết hầu Phùng Viện nghẹn ngào, cố nén lại, nhìn Lâm phu nhân, Phùng Viện tràn ra nụ cười ngọt ngào, không giống nụ cười có lệ lúc đầu: “Cám ơn.”
Lâm phu nhân cũng cười, trong mắt tràn đầy từ ái, nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Người cùng mẫu thân người, trừ dung mạo, tính tình cũng có chút giống nhau, đều quật cường như vậy.” Nói xong, Lâm phu nhân cảm thấy không đúng lắm, lắc đầu khẽ cười nói: “Ta già rồi, lại lẩm bẩm điều gì không à.” Nhìn Phùng Viện nói: “Còn thỉnh công chúa thứ tội.”
Phùng Viện lại hy vọng người khác có thể nói nhiều một chút chuyện về mẫu hậu,vội vàng lắc đầu nói: “Sao lại thế chứ, ngươi là bằng hữu của mẫu hậu ta, cũng là trưởng bối của ta, ta sao có thể trách tội ngươi chứ?” Đôi mắt Lâm phu nhân trở nên trầm xuống, bàn tay đưa ra muốn chạm lên khuôn mặt Phùng Viện, nửa đường rồi lại buông xuống, chắn ngang giữa các nàng, là lễ nghi quân thần khó có thể vượt qua.
Lâm phu nhân thu hồi bàn tay lại quy củ đặt lên đùi, Phùng Viện có chút thất vọng, nháy mắt kia, nàng có chút khát vọng Lâm phu nhân giống mẫu thân yêu thương ôm ấp nàng, mà không phải ngồi quy củ như vậy ở trước mặt nàng, quy củ, Phùng Viện than nhẹ một hơi, ngồi thẳng người, hai người nói vài câu, Lâm phu nhân hành lễ cáo lui.
Lâm phu nhân đi rồi, Phùng Viện vẫn đang nhìn trang sức tinh xảo, chỉ là trong lòng có chút mung lung rối bời, không giống sự bình tĩnh vừa rồi, Tử Thiến các nàng cũng nhìn ra, Phùng Viện phất tay, ý bảo các nàng mang đồ vật này đi, chuẩn bị đi ra ngòai, làm cho tâm mình bình tĩnh một chút.
Vừa mới đi hài vào, Lan Lăng công chúa đã vào đây, từ khi Phùng Duệ hạ chiếu, đem nàng gả cho Hạ Hầu Thông , các cung đều chuẩn bị hôn lễ cho nàng, Lan Lăng công chúa cũng rất ít đi tìm Phùng Viện, lúc này thấy Lan Lăng công chúa, Phùng Viện liền mỉm cười: “Tân nương tử đến đây sao, thật khó khi muội bớt được chút thời gian đến đây.”
Nghe ra Phùng Viện đang trêu chọc mình, mặt Lan Lăng công chúa liền đỏ lên, gần đây, Phùng Viện cũng không đi ra ngòai, lôi kéo Phùng Viện cùng ngồi xuống trước cửa sổ, Tử Thiến các nàng đưa lên trà và điểm tâm, thay đổi một mùi hương khác, tỷ muội liền ngồi cùng nhau nói chuyện.
Cũng không nói gì nhiều, chỉ là nói việc chuẩn bị hôn lễ cho Lan Lăng công chúa như thế nào, nghe Lan Lăng công chúa óan giận, cả ngày bận bịu mệt mỏi, thử trang phục, đổi trang sức, chuẩn bị nơi ở tại Phủ công chúa.
Phùng Viện lẳng lặng nghe, Lan Lăng nói một hồi, bưng tách trà lên uống một ngụm, đột nhiên nhìn Phùng Viện: “Thập Lục tỷ tỷ, muội nhớ tỷ sắp thêm một tuổi, vì sao Thập Tứ ca ca vẫn chưa chuẩn bị hôn lễ cho tỷ?” Phùng Viện liền ngây người một chút.
“Phải tập trung chuẩn bị hôn lễ cho muội trước đã, mới có thể chuẩn bị hôn lễ cho Thập Lục tỷ tỷ của muội.” Thanh âm này chính là của Tạ Hoàng hậu, hai tỷ muội quay đầu lại, Tạ Hoàng hậu đang đi đến, sắc mặt Tạ hoàng hậu tuy bình tĩnh, trong mắt đã có chút lửa giận.
Phùng Viện đứng dậy hành lễ, trong lòng có chút kỳ quái, Tạ Hoàng hậu bị làm sao vậy? Lan Lăng công chúa nhảy bắn tới bên cạnh Tạ Hoàng hậu, bắt lấy bàn tay của Tạ Hoàng hậu, làm nũng nói: “Tẩu tẩu.” Nói chưa xong, đã bị Tạ hoàng hậu đánh gãy: “Nghịch ngợm, vừa rồi ta thấy cung nữ đang tìm muội trở về thử trang phục, còn không mau trở về đi.”
Khuôn mặt Lan Lăng công chúa sụ xuống: “Muốn thử tới khi nào nữa đây .” Tạ hoàng hậu cười ôn nhu, ở một bên Phùng Viện thấy nụ cười của Tạ hoàng hậu không chạm tới đáy mắt, cảm thấy kỳ quái, nhưng mà khó nói ra lời, Lan Lăng công chúa đi ra ngoài rồi, Tạ hoàng hậu ngồi xuống, thấy Phùng Viện còn đứng đó, kéo nàng ngồi xuống, cho Tử Thiến các nàng lui ra ngòai.
Trong điện chỉ còn lại hai người các nàng, Phùng Viện nhìn đại điện vắng vẻ, một trận gió thổi tới, thổi bay màn che lay động, mang đến một cảm giác thê lương, Phùng Viện đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mẫu hậu bị phế, lúc đó nàng mới tám tuổi, thoáng chốc người trong điện Chiêu Dương đi hết sạch sẽ, chỉ còn lại nàng, một người trốn ở sau chỗ ngồi, khi đó cũng ngồi nhìn gió thổi màn che, trong lòng là một mảnh rối bời, không biết lúc đó nàng đã có cảm giác gì, không biết tại sao giờ đang ở điện Dao Quang tại thành Kiến Khang lại nghĩ tới lúc đó? “A Viện, A Viện…” Tạ Hoàng hậu nói chuyện, thấy Phùng Viện như lạc vào cõi thần tiên, cả kinh gọi nàng hai tiếng, Phùng Viện quay đầu nhìn Tạ Hoàng hậu,Tạ Hoàng hậu thấy trong mắt Phùng Viện là một mảnh mờ mịt, giống với lần đầu tiên Phùng Viện trở lại hoàng cung, những lời vừa rồi muốn nói đều chưa nói ra, chỉ là cầm lấy tay Phùng Viện: “A Viện, không phải sợ, hiện tại muội là công chúa, không ai có thể khi dễ muội.”
Lúc này Phùng Viện mới tỉnh táo lại, có chút xin lỗi với Tạ Hoàng hậu, cười nói: “Tẩu tẩu, A Viện không có ý tứ này.” Tạ Hoàng hậu thấp giọng thở dài: “A Viện, năm đó Huệ Hoàng đế bị châm chọc không bảo vệ được thê nhi (vợ con), bệ hạ là huynh trưởng của muội, thì sẽ bảo vệ muội muội chu toàn.”
Huệ Hoàng đế, Phụ hoàng, không thể bảo vệ thê nhi, trong đầu Phùng Viện đem lời Tạ Hoàng hậu nói tổ hợp lại một lần nữa, nghĩ đến cái gì đó, nhìn Tạ Hoàng hậu: “Tẩu tẩu, chẳng lẽ có chuyện….” Tạ Hoàng hậu thở dài: “Vương Đại tướng quân từ Kinh Châu trở lại, không biết ai nói gì trước mặt hắn, thế nhưng ở trên triều, hắn làm khó dễ bệ hạ, vô luận là thật hay giả, đều không thể phong muội thành công chúa.”
Vương Đại tướng quân, phụ thân của Vương Như Nguyệt, nàng chưa từng gặp qua, ca ca của Vương Tư Không, hai người khắc chế lẫn nhau, Vương Đại tướng quân đã có chí không phù hợp quy tắc quần thần tuy bí mật nhưng mà hành động công khai, chỉ có Vương Tư Không đang cố gắng áp trụ, hiện nay mới không gây nhiễu loạn gì.
Phùng Viện nghe vậy, thở dài một hơi, Hoàng đế của Phùng gia, trừ Tổ phụ ở ngoài, đều bị một đám quyền thần thao túng trong tay, chẳng lẽ đây thực sự là báo ứng, là Phùng gia đoạt đi giang sơn của Hạ Hầu gia sao?
Tạ Hoàng hậu thấy sắc mặt Phùng Viện biến đổi, tay cầm chặt tay Phùng Viện một chút: “A Viện, tuy Vương Đại tướng quân ương ngạch,…” Tạ Hoàng hậu dừng lại, cảm thấy bàn luận việc đại sự dù dài hay ngắn đều không phải là chuyện tốt, nói tiếp: “Lại hay bao che khuyết điểm, thiên vị người nhà họ Vương, có Vương Tư Không ở đó, cũng sẽ không có chuyện gì,… muội là chi tôn (con ruột) của Võ Hoàng đế, đây là điều không thể thay đổi.”
Trong mắt Phùng Viện đầy nước mắt, một giọt chảy xuống, hấp hấp cái mũi, đem nước mắt nuốt trở về, nàng nhìn Tạ Hoàng hậu, cằm hơi hơi nâng lên, trên mặt lộ ra nụ cười đoan trang: “Tẩu tẩu, muội là chi tôn của Võ Hoàng đế, điểm ấy muội sẽ không quên.” Tạ Hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng, bên môi lộ ra nụ cười an tâm, trong mắt hiện lên tia rùng mình chớp nhoáng, Vương Thắng An, hắn ỷ vào hắn là người nhà Vương tộc hòang quyền, sao có thể để cho hắn có thể tiếp tục sống vui vẻ?
Vương Đại tướng quân quay về, điều này làm cho Vương Thắng An lại thấy hi vọng, đều là người nhà Vương tộc, quyền lực trong tay Vương Đại tướng quân cũng không kém Vương Tư Không là bao.
Với ý tưởng này, Vương Thắng An xin cầu kiến Vương Đại tướng quân, cũng thêm mắm thêm muối chuyện huynh muội mình gặp được nói ra, Vương Đại tướng quân nghe thấy Tạ gia dám hưu nữ nhân của Vương gia, lửa giận tận trời, lại nghe thấy Vương Tư Không vì chuyện chưa chứng thực mà đuổi hai huynh muội Vương Thắng An ra khỏi Vương gia, lại càng tức giận, trách huynh đệ của mình quá yếu đuối, chỉ biết nghe theo ý của hoàng đế?
Đừng quên, Phùng Duệ có thể tọa ổn giang sơn, đều là dựa vào huynh đệ Vương gia bọn họ, hiện tại lại chỉ vì một đường muội, có một mẫu thân bị người Hồ bắt giữ, lại dám xuống tay với người nhà Vương gia, thật sự là không để Vương gia vào mắt hay sao, tại triều hắn liền gây khó dễ cho Phùng Duệ, nói việc sắc phong công chúa là không có đạo lý.
Vương Tư Không nhìn khuôn mặt Phùng Duệ ngày càng giận, thầm kêu không ổn, chuyện sắc phong một công chúa chỉ là gia sự của hoàng đế, sao vị huynh trưởng này lại cứ không hiểu? Huống hồ, nếu tiếp tục suy luận nữa, công chúa được sắc phong này là cháu họ của chính mình, vội vàng đứng dậy nói: “Việc sắc phong công chúa này là gia sự của bệ hạ, thần chờ nghe theo bệ hạ.”
Sắc mặt Phùng Duệ lúc này mới hòa hoãn một chút, chỉ là không nói gì, phất tay áo rời đi, Phùng Duệ vừa đi, hội nghị cũng tan. Vương Đại tướng quân liền tiến lên giữ chặt Vương Tư Không: “Đứa trẻ kia, bất quá là dựa vào huynh đệ chúng ta mới tọa ổn vị trí kia, Tứ đệ ngươi sao lại hắn nói gì thì nghe nấy thế?”
Vương Tư Không không biết vì sao huynh đệ của mình lại phạm vào tật xấu này, nhỏ giọng nói với hắn: “Nhị ca, đây là việc nhỏ, Nhị ca vì cái gì không thể nhún.” Vương Đại tướng quân hừ một tiếng: “Việc nhỏ? Tứ đệ, ngươi thân là Tộc trưởng, sao lại không che chở người trong tộc, mà lại còn đuổi bọn họ ra khỏi Vương gia, còn để Tạ gia hưu nữ nhân Vương gia ta?”
Nghe xong, Vương Tư Không hiểu được một chút, nói với Vương Đại tướng quân: “Nhị ca muốn nói chuyện này Nhị ca, đệ không phải không che chở người trong tộc, nhưng huynh nghĩ xem, giờ chúng ta là thần tử phải chấp hành thần lễ (đạo làm quần thần), Vương Thắng An ngu xuẩn cực điểm, không biết phân biệt đại sự nặng nhẹ, người như vậy ở lại Vương gia ta, cũng chỉ là đồ vô dụng, không cần dùng tới.”
Vương Đại tướng quân nghe xong, sửng sốt một chút, muốn nói chuyện, Vương Tư Không đã vỗ vai hắn: “Nhị ca, huynh và đệ đều là người Vương gia, cần nghĩ tới việc duy trì Vương gia tồn tại lâu dài, mà không phải tranh chấp việc nhỏ đó, huynh che chở hắn, cho hắn chút tiền, nhưng trở lại Vương gia, là điều không thể, Vương gia ta không thể giữ một người vô năng như vậy.”
Vương Đại tướng quân miệng hết khép rồi lại mở, mình lại không nghĩ tới những điều đó, Vương Tư Không nhìn huynh trưởng, thở dài nói: “Nhị ca, huynh và đệ đọc đủ thứ thi thư, thiên hạ không có gia tộc mãi mãi thịnh hay suy tàn? Hiện tại đệ là tộc trưởng, nếu có thể bảo vệ sẽ hết sức bảo vệ gia tộc, tuyệt không thể để con cháu làm bại hoại danh dự gia tộc họ Vương ta.”
Vương Đại tướng quân cứng miệng, cái gì cũng không nói ra được, nghĩ tới Hạ Hầu gia tộc, hiện tại hoàng tộc là Phùng gia, đều là những gia tộc thanh danh hiển hách, hiện tại thì sao? Hạ Hầu gia chỉ còn mấy người kéo dài từ đường, Phùng gia, bị Vương gia kèm hai bên, chỉ là hư danh hoàng gia, mai này cũng trở thành chuyện cười cho con cháu mà thôi.
Vương Thắng An lo lắng đợi chờ, không được Vương Tư Không triệu kiến, mà là Vương Đại tướng quân cho một ít vật có giá trị cùng tiền bạc, nhìn mấy thứ tiền vật này, Vương Thắng An thở dài, chẳng lẽ hắn đã thực sự mất đi sự che chở của gia tộc.
Lúc này Vương tiểu thư đi tới, cao thấp trên dưới nàng mặc đều đổi mới hòan toàn, khuôn mặt không ảm đạm như khi bị Tạ gia hưu , thay vào đó là có chút vui sướng, Hồng Phất đi theo phía sau Vương tiểu thư, nhìn bộ dạng cách ăn mặc của nàng khi xuất môn, vô tình Vương Thắng An nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Hồng Phất liền tiến lên hỏi một câu: “Đại gia, chẳng lẽ ngài không ra xem náo nhiệt?” Náo nhiệt, hiện tại có cái gì náo nhiệt Vương Thắng An đều không có tâm tình đi thưởng thức, hắn liếc mắt một cái, thiếu hứng thú phất tay. Vương tiểu thư chỉnh lại vạt áo: “Ca ca, hôm nay là ngày xử quyết cả nhà Kim gia.” Nói xong, buông xuống tay áo, nhìn Vương Thắng An: “Chẳng lẽ ca ca không tới tiễn nàng một đoạn lên đường?”
Tiễn nàng lên đường? Vương Thắng An hừ một tiếng, hiện tại hắn đang hận không thể ăn tuơi nuốt sống nàng ta, còn đi tiễn nàng một đoạn đường làm gì, Vương Thắng An quay mặt vào trong, một gã sai vặt đi tới đây, đem đồ vật đưa qua, Vương tiểu thư liếc mắt một cái, cười nói: “Muội còn muốn đi tặng vật này cho tẩu tẩu?”
Yết hầu Phùng Viện nghẹn ngào, cố nén lại, nhìn Lâm phu nhân, Phùng Viện tràn ra nụ cười ngọt ngào, không giống nụ cười có lệ lúc đầu: “Cám ơn.”
Lâm phu nhân cũng cười, trong mắt tràn đầy từ ái, nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Người cùng mẫu thân người, trừ dung mạo, tính tình cũng có chút giống nhau, đều quật cường như vậy.” Nói xong, Lâm phu nhân cảm thấy không đúng lắm, lắc đầu khẽ cười nói: “Ta già rồi, lại lẩm bẩm điều gì không à.” Nhìn Phùng Viện nói: “Còn thỉnh công chúa thứ tội.”
Phùng Viện lại hy vọng người khác có thể nói nhiều một chút chuyện về mẫu hậu,vội vàng lắc đầu nói: “Sao lại thế chứ, ngươi là bằng hữu của mẫu hậu ta, cũng là trưởng bối của ta, ta sao có thể trách tội ngươi chứ?” Đôi mắt Lâm phu nhân trở nên trầm xuống, bàn tay đưa ra muốn chạm lên khuôn mặt Phùng Viện, nửa đường rồi lại buông xuống, chắn ngang giữa các nàng, là lễ nghi quân thần khó có thể vượt qua.
Lâm phu nhân thu hồi bàn tay lại quy củ đặt lên đùi, Phùng Viện có chút thất vọng, nháy mắt kia, nàng có chút khát vọng Lâm phu nhân giống mẫu thân yêu thương ôm ấp nàng, mà không phải ngồi quy củ như vậy ở trước mặt nàng, quy củ, Phùng Viện than nhẹ một hơi, ngồi thẳng người, hai người nói vài câu, Lâm phu nhân hành lễ cáo lui.
Lâm phu nhân đi rồi, Phùng Viện vẫn đang nhìn trang sức tinh xảo, chỉ là trong lòng có chút mung lung rối bời, không giống sự bình tĩnh vừa rồi, Tử Thiến các nàng cũng nhìn ra, Phùng Viện phất tay, ý bảo các nàng mang đồ vật này đi, chuẩn bị đi ra ngòai, làm cho tâm mình bình tĩnh một chút.
Vừa mới đi hài vào, Lan Lăng công chúa đã vào đây, từ khi Phùng Duệ hạ chiếu, đem nàng gả cho Hạ Hầu Thông , các cung đều chuẩn bị hôn lễ cho nàng, Lan Lăng công chúa cũng rất ít đi tìm Phùng Viện, lúc này thấy Lan Lăng công chúa, Phùng Viện liền mỉm cười: “Tân nương tử đến đây sao, thật khó khi muội bớt được chút thời gian đến đây.”
Nghe ra Phùng Viện đang trêu chọc mình, mặt Lan Lăng công chúa liền đỏ lên, gần đây, Phùng Viện cũng không đi ra ngòai, lôi kéo Phùng Viện cùng ngồi xuống trước cửa sổ, Tử Thiến các nàng đưa lên trà và điểm tâm, thay đổi một mùi hương khác, tỷ muội liền ngồi cùng nhau nói chuyện.
Cũng không nói gì nhiều, chỉ là nói việc chuẩn bị hôn lễ cho Lan Lăng công chúa như thế nào, nghe Lan Lăng công chúa óan giận, cả ngày bận bịu mệt mỏi, thử trang phục, đổi trang sức, chuẩn bị nơi ở tại Phủ công chúa.
Phùng Viện lẳng lặng nghe, Lan Lăng nói một hồi, bưng tách trà lên uống một ngụm, đột nhiên nhìn Phùng Viện: “Thập Lục tỷ tỷ, muội nhớ tỷ sắp thêm một tuổi, vì sao Thập Tứ ca ca vẫn chưa chuẩn bị hôn lễ cho tỷ?” Phùng Viện liền ngây người một chút.
“Phải tập trung chuẩn bị hôn lễ cho muội trước đã, mới có thể chuẩn bị hôn lễ cho Thập Lục tỷ tỷ của muội.” Thanh âm này chính là của Tạ Hoàng hậu, hai tỷ muội quay đầu lại, Tạ Hoàng hậu đang đi đến, sắc mặt Tạ hoàng hậu tuy bình tĩnh, trong mắt đã có chút lửa giận.
Phùng Viện đứng dậy hành lễ, trong lòng có chút kỳ quái, Tạ Hoàng hậu bị làm sao vậy? Lan Lăng công chúa nhảy bắn tới bên cạnh Tạ Hoàng hậu, bắt lấy bàn tay của Tạ Hoàng hậu, làm nũng nói: “Tẩu tẩu.” Nói chưa xong, đã bị Tạ hoàng hậu đánh gãy: “Nghịch ngợm, vừa rồi ta thấy cung nữ đang tìm muội trở về thử trang phục, còn không mau trở về đi.”
Khuôn mặt Lan Lăng công chúa sụ xuống: “Muốn thử tới khi nào nữa đây .” Tạ hoàng hậu cười ôn nhu, ở một bên Phùng Viện thấy nụ cười của Tạ hoàng hậu không chạm tới đáy mắt, cảm thấy kỳ quái, nhưng mà khó nói ra lời, Lan Lăng công chúa đi ra ngoài rồi, Tạ hoàng hậu ngồi xuống, thấy Phùng Viện còn đứng đó, kéo nàng ngồi xuống, cho Tử Thiến các nàng lui ra ngòai.
Trong điện chỉ còn lại hai người các nàng, Phùng Viện nhìn đại điện vắng vẻ, một trận gió thổi tới, thổi bay màn che lay động, mang đến một cảm giác thê lương, Phùng Viện đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên mẫu hậu bị phế, lúc đó nàng mới tám tuổi, thoáng chốc người trong điện Chiêu Dương đi hết sạch sẽ, chỉ còn lại nàng, một người trốn ở sau chỗ ngồi, khi đó cũng ngồi nhìn gió thổi màn che, trong lòng là một mảnh rối bời, không biết lúc đó nàng đã có cảm giác gì, không biết tại sao giờ đang ở điện Dao Quang tại thành Kiến Khang lại nghĩ tới lúc đó? “A Viện, A Viện…” Tạ Hoàng hậu nói chuyện, thấy Phùng Viện như lạc vào cõi thần tiên, cả kinh gọi nàng hai tiếng, Phùng Viện quay đầu nhìn Tạ Hoàng hậu,Tạ Hoàng hậu thấy trong mắt Phùng Viện là một mảnh mờ mịt, giống với lần đầu tiên Phùng Viện trở lại hoàng cung, những lời vừa rồi muốn nói đều chưa nói ra, chỉ là cầm lấy tay Phùng Viện: “A Viện, không phải sợ, hiện tại muội là công chúa, không ai có thể khi dễ muội.”
Lúc này Phùng Viện mới tỉnh táo lại, có chút xin lỗi với Tạ Hoàng hậu, cười nói: “Tẩu tẩu, A Viện không có ý tứ này.” Tạ Hoàng hậu thấp giọng thở dài: “A Viện, năm đó Huệ Hoàng đế bị châm chọc không bảo vệ được thê nhi (vợ con), bệ hạ là huynh trưởng của muội, thì sẽ bảo vệ muội muội chu toàn.”
Huệ Hoàng đế, Phụ hoàng, không thể bảo vệ thê nhi, trong đầu Phùng Viện đem lời Tạ Hoàng hậu nói tổ hợp lại một lần nữa, nghĩ đến cái gì đó, nhìn Tạ Hoàng hậu: “Tẩu tẩu, chẳng lẽ có chuyện….” Tạ Hoàng hậu thở dài: “Vương Đại tướng quân từ Kinh Châu trở lại, không biết ai nói gì trước mặt hắn, thế nhưng ở trên triều, hắn làm khó dễ bệ hạ, vô luận là thật hay giả, đều không thể phong muội thành công chúa.”
Vương Đại tướng quân, phụ thân của Vương Như Nguyệt, nàng chưa từng gặp qua, ca ca của Vương Tư Không, hai người khắc chế lẫn nhau, Vương Đại tướng quân đã có chí không phù hợp quy tắc quần thần tuy bí mật nhưng mà hành động công khai, chỉ có Vương Tư Không đang cố gắng áp trụ, hiện nay mới không gây nhiễu loạn gì.
Phùng Viện nghe vậy, thở dài một hơi, Hoàng đế của Phùng gia, trừ Tổ phụ ở ngoài, đều bị một đám quyền thần thao túng trong tay, chẳng lẽ đây thực sự là báo ứng, là Phùng gia đoạt đi giang sơn của Hạ Hầu gia sao?
Tạ Hoàng hậu thấy sắc mặt Phùng Viện biến đổi, tay cầm chặt tay Phùng Viện một chút: “A Viện, tuy Vương Đại tướng quân ương ngạch,…” Tạ Hoàng hậu dừng lại, cảm thấy bàn luận việc đại sự dù dài hay ngắn đều không phải là chuyện tốt, nói tiếp: “Lại hay bao che khuyết điểm, thiên vị người nhà họ Vương, có Vương Tư Không ở đó, cũng sẽ không có chuyện gì,… muội là chi tôn (con ruột) của Võ Hoàng đế, đây là điều không thể thay đổi.”
Trong mắt Phùng Viện đầy nước mắt, một giọt chảy xuống, hấp hấp cái mũi, đem nước mắt nuốt trở về, nàng nhìn Tạ Hoàng hậu, cằm hơi hơi nâng lên, trên mặt lộ ra nụ cười đoan trang: “Tẩu tẩu, muội là chi tôn của Võ Hoàng đế, điểm ấy muội sẽ không quên.” Tạ Hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng, bên môi lộ ra nụ cười an tâm, trong mắt hiện lên tia rùng mình chớp nhoáng, Vương Thắng An, hắn ỷ vào hắn là người nhà Vương tộc hòang quyền, sao có thể để cho hắn có thể tiếp tục sống vui vẻ?
Vương Đại tướng quân quay về, điều này làm cho Vương Thắng An lại thấy hi vọng, đều là người nhà Vương tộc, quyền lực trong tay Vương Đại tướng quân cũng không kém Vương Tư Không là bao.
Với ý tưởng này, Vương Thắng An xin cầu kiến Vương Đại tướng quân, cũng thêm mắm thêm muối chuyện huynh muội mình gặp được nói ra, Vương Đại tướng quân nghe thấy Tạ gia dám hưu nữ nhân của Vương gia, lửa giận tận trời, lại nghe thấy Vương Tư Không vì chuyện chưa chứng thực mà đuổi hai huynh muội Vương Thắng An ra khỏi Vương gia, lại càng tức giận, trách huynh đệ của mình quá yếu đuối, chỉ biết nghe theo ý của hoàng đế?
Đừng quên, Phùng Duệ có thể tọa ổn giang sơn, đều là dựa vào huynh đệ Vương gia bọn họ, hiện tại lại chỉ vì một đường muội, có một mẫu thân bị người Hồ bắt giữ, lại dám xuống tay với người nhà Vương gia, thật sự là không để Vương gia vào mắt hay sao, tại triều hắn liền gây khó dễ cho Phùng Duệ, nói việc sắc phong công chúa là không có đạo lý.
Vương Tư Không nhìn khuôn mặt Phùng Duệ ngày càng giận, thầm kêu không ổn, chuyện sắc phong một công chúa chỉ là gia sự của hoàng đế, sao vị huynh trưởng này lại cứ không hiểu? Huống hồ, nếu tiếp tục suy luận nữa, công chúa được sắc phong này là cháu họ của chính mình, vội vàng đứng dậy nói: “Việc sắc phong công chúa này là gia sự của bệ hạ, thần chờ nghe theo bệ hạ.”
Sắc mặt Phùng Duệ lúc này mới hòa hoãn một chút, chỉ là không nói gì, phất tay áo rời đi, Phùng Duệ vừa đi, hội nghị cũng tan. Vương Đại tướng quân liền tiến lên giữ chặt Vương Tư Không: “Đứa trẻ kia, bất quá là dựa vào huynh đệ chúng ta mới tọa ổn vị trí kia, Tứ đệ ngươi sao lại hắn nói gì thì nghe nấy thế?”
Vương Tư Không không biết vì sao huynh đệ của mình lại phạm vào tật xấu này, nhỏ giọng nói với hắn: “Nhị ca, đây là việc nhỏ, Nhị ca vì cái gì không thể nhún.” Vương Đại tướng quân hừ một tiếng: “Việc nhỏ? Tứ đệ, ngươi thân là Tộc trưởng, sao lại không che chở người trong tộc, mà lại còn đuổi bọn họ ra khỏi Vương gia, còn để Tạ gia hưu nữ nhân Vương gia ta?”
Nghe xong, Vương Tư Không hiểu được một chút, nói với Vương Đại tướng quân: “Nhị ca muốn nói chuyện này Nhị ca, đệ không phải không che chở người trong tộc, nhưng huynh nghĩ xem, giờ chúng ta là thần tử phải chấp hành thần lễ (đạo làm quần thần), Vương Thắng An ngu xuẩn cực điểm, không biết phân biệt đại sự nặng nhẹ, người như vậy ở lại Vương gia ta, cũng chỉ là đồ vô dụng, không cần dùng tới.”
Vương Đại tướng quân nghe xong, sửng sốt một chút, muốn nói chuyện, Vương Tư Không đã vỗ vai hắn: “Nhị ca, huynh và đệ đều là người Vương gia, cần nghĩ tới việc duy trì Vương gia tồn tại lâu dài, mà không phải tranh chấp việc nhỏ đó, huynh che chở hắn, cho hắn chút tiền, nhưng trở lại Vương gia, là điều không thể, Vương gia ta không thể giữ một người vô năng như vậy.”
Vương Đại tướng quân miệng hết khép rồi lại mở, mình lại không nghĩ tới những điều đó, Vương Tư Không nhìn huynh trưởng, thở dài nói: “Nhị ca, huynh và đệ đọc đủ thứ thi thư, thiên hạ không có gia tộc mãi mãi thịnh hay suy tàn? Hiện tại đệ là tộc trưởng, nếu có thể bảo vệ sẽ hết sức bảo vệ gia tộc, tuyệt không thể để con cháu làm bại hoại danh dự gia tộc họ Vương ta.”
Vương Đại tướng quân cứng miệng, cái gì cũng không nói ra được, nghĩ tới Hạ Hầu gia tộc, hiện tại hoàng tộc là Phùng gia, đều là những gia tộc thanh danh hiển hách, hiện tại thì sao? Hạ Hầu gia chỉ còn mấy người kéo dài từ đường, Phùng gia, bị Vương gia kèm hai bên, chỉ là hư danh hoàng gia, mai này cũng trở thành chuyện cười cho con cháu mà thôi.
Vương Thắng An lo lắng đợi chờ, không được Vương Tư Không triệu kiến, mà là Vương Đại tướng quân cho một ít vật có giá trị cùng tiền bạc, nhìn mấy thứ tiền vật này, Vương Thắng An thở dài, chẳng lẽ hắn đã thực sự mất đi sự che chở của gia tộc.
Lúc này Vương tiểu thư đi tới, cao thấp trên dưới nàng mặc đều đổi mới hòan toàn, khuôn mặt không ảm đạm như khi bị Tạ gia hưu , thay vào đó là có chút vui sướng, Hồng Phất đi theo phía sau Vương tiểu thư, nhìn bộ dạng cách ăn mặc của nàng khi xuất môn, vô tình Vương Thắng An nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Hồng Phất liền tiến lên hỏi một câu: “Đại gia, chẳng lẽ ngài không ra xem náo nhiệt?” Náo nhiệt, hiện tại có cái gì náo nhiệt Vương Thắng An đều không có tâm tình đi thưởng thức, hắn liếc mắt một cái, thiếu hứng thú phất tay. Vương tiểu thư chỉnh lại vạt áo: “Ca ca, hôm nay là ngày xử quyết cả nhà Kim gia.” Nói xong, buông xuống tay áo, nhìn Vương Thắng An: “Chẳng lẽ ca ca không tới tiễn nàng một đoạn lên đường?”
Tiễn nàng lên đường? Vương Thắng An hừ một tiếng, hiện tại hắn đang hận không thể ăn tuơi nuốt sống nàng ta, còn đi tiễn nàng một đoạn đường làm gì, Vương Thắng An quay mặt vào trong, một gã sai vặt đi tới đây, đem đồ vật đưa qua, Vương tiểu thư liếc mắt một cái, cười nói: “Muội còn muốn đi tặng vật này cho tẩu tẩu?”
Danh sách chương