Trình Bách Niên đưa hắn đến trước một cánh cửa gỗ lớn nằm ở tầng 1 rồi nói.
"Đây là phòng tranh của tôi, cô ấy đang ở bên trong đợi anh."
Nói xong, anh ta liền rời đi.
Liêu Thần Duệ đẩy cửa ra, chậm rãi bước vào trong.
Trong căn phòng tràn ngập những bức tranh nghệ thuật, một thân ảnh xinh đẹp đứng bên cạnh đàn piano.
Dù cô đang đứng xoay lưng nhưng dù chỉ là bóng lưng cũng đẹp đến mê người.
Mái tóc được uốn xoăn nhẹ bồng bềnh, chiếc váy xoè qua gối được thêu hình hạc bằng chỉ vàng sang trọng.
Cô trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, chậm rãi xoay người lại đối diện với người đàn ông kia.
"Xin chào, Liêu tổng."
Vẫn là gương mặt xinh đẹp diễm lệ đó nhưng nay đã được điểm thêm chút son đỏ.
Vẫn là người phụ nữ đó nhưng nay đã ma mị hơn, quyến rũ hơn, khí chất cao quý nổi bật vạn phần.
"Em khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đấy."
Lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ lừa gạt như vậy.
Quả thực tâm trạng của hắn ngày hôm qua chỉ gói gọn trong bốn từ kinh ngạc và bức bối.
"Chẳng phải Liêu tổng cũng đã cho tôi rất nhiều bất ngờ sao? Trước đây tôi không biết cái cảm giác làm cho người khác bất ngờ lại thú vị như vậy đấy."
Người phụ nữ giọng đầy hào hứng nói.
Ngay cả ngữ giọng của cô cũng thay đổi 180 độ.
Trêи gương mặt người đàn ông hiện lên một nụ cười như có như không, như một cơn gió lạnh lùng thoáng qua.
Người phụ nữ không đợi hắn nói tiếp, xoay đầu nhìn về phía một bức tranh treo gần đó.
"Liêu tổng thấy bức tranh này có quen không?"
Liêu Thần Duệ di chuyển tầm mắt đến bức tranh, con ngươi đen láy khẽ chuyển động.
Đó là bức tranh vẽ chân dung một người đàn ông.
Người trong tranh lại giống y hệt hắn.
Cô nhẹ giọng cười.
"Đúng vậy, đây là bức tranh vẽ Liêu tổng đó."
Người phụ nữ bất chợt lại quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
"Hoạ sĩ vẽ bức tranh này tên là Vivian, cái tên này có làm Liêu tổng thấy quen thuộc không?"
Vivian.
Trong đầu người đàn ông thầm nhắc lại.
Những ký ức mơ hồ cũng vì thế mà kéo đến.
Vivian là hậu bối học cùng một trường đại học với hắn ở bên Mỹ.
Cô cũng là một trong những người phụ nữ năm đó tỏ tình với hắn.
Khác với những người còn lại, Vivian dịu dàng nhu thuần hơn và không gây nhiều rắc rối cho hắn.
Vì vậy mà Liêu Thần Duệ đồng ý hẹn hò với cô ta.
Không phải vì hắn thích Vivian mà là vì hắn cần một lá chắn rắc rối từ những nữ sinh quá khích trong trường.
Tính cách nhu thuần của cô là điều hắn hài lòng nhất.
Trước lễ tốt nghiệp của mình, hắn đã chia tay với Vivian vì hắn nghĩ mình không cần đến cô nữa.
Nhưng chính lúc đó rắc rối bắt đầu ập đến, Vivian nhất quyết không chịu chia tay, khóc lóc van xin hắn đủ kiểu.
Mỗi ngày đều gọi điện làm phiền, còn chờ hắn ở trước ký túc xá nam.
"Vivian có liên quan gì đến em?"
Người đàn ông bắt đầu tìm kiếm đầu mối sự việc.
"Đầu óc Liêu tổng cũng nhạy bén lắm.
Vậy anh có biết tên thật của Vivian là gì không? Sau khi anh trả lời tôi sẽ cho anh đáp án câu hỏi của anh."
Cô lắc nhẹ ly rượu trong tay.
"Tôi không biết."
Dù hẹn hò với Vivian suốt một năm nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm tên thật của cô ta là gì.
Cô cũng không ngạc nhiên trước câu trả lời của hắn.
"Vậy thì để tôi trả lời giúp anh nhé.
Vivian tên thật là Niên Đắc Vi.
Còn tôi..."
Người phụ nữ bước lại gần hắn, tiếng giày cao gót gõ lách cách chậm rãi trêи sàn cẩm thạch.
"Tên của tôi là Niên Vân Ni.
Đúng vậy, Vivian là chị gái của tôi."
Hai cái tên này có chút quen thuộc nhưng hắn không nhớ đã nhìn thấy ở đâu.
"Tại sao em lại đóng giả Lục Ninh Thuần?"
Đôi lông mày rậm rạp hơi nhướng cao.
"Chuyện này à...hưm..."
Cô nghiêng đầu, tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
"Là để chơi đùa với anh.
Liêu tổng có cảm thấy vui không?"
Người phụ nữ bất chợt nở nụ cười ma mị.
"Cũng giống như cái cách anh chơi đùa chị tôi vậy đấy."
Liêu Thần Duệ vẫn đứng im chằm chằm nhìn cô.
Niên Vân Ni quay lưng về phía hắn, bước từng bước chậm chạp.
"Chín năm trước, chị tôi đã nhảy lầu tự sát."
Giọng người con gái lạnh lẽo cất lên trong căn phòng rộng lớn.
Ánh mắt của người đàn ông thoáng vẻ ngạc nhiên.
Bàn tay của người phụ nữ đặt lên chiếc đàn piano, từng ngón tay tuần tự gõ nhịp nhàng.
"Cuộc gọi cuối cùng chị tôi là gọi cho anh.
Liêu tổng còn nhớ hay đã quên?"
"Thần Duệ, anh rốt cuộc có chịu đến đây gặp em không?"
"Tôi đang bận."
"Thần Duệ, anh mà không đến em sẽ chết cho anh xem."
"Tùy cô."
"Tít...!Tít..."
Lúc đó hắn mới vào tập đoàn, suốt ngày bận rộn vùi đầu trong công việc.
Cuộc gọi đó sớm đã trôi vào dĩ vãng mờ hồ mà hắn cảm thấy không cần thiết phải để trong đầu.
Nếu không phải cô nhắc lại.
Hắn cũng sẽ không nhớ đến.
Liêu Thần Duệ không ngờ rằng Vivian thật sự đã tự sát.
Niên Vân Ni phải hít sâu một hơi, tiếp tục nói.
"Chị ấy đã tự sát mà không biết rằng mình đã mang thai con của anh."
Một tiếng sét vang dội đánh xuống căn phòng chỉ có hai người.
Đôi mắt sắc lạnh nay lại xẹt qua tia lửa cháy.
Liêu Thần Duệ tiến lên một bước, lạnh giọng lên tiếng.
"Không thể nào có việc đó"
Cô nghe thấy lời của người đàn ông không thể nhịn được, quay phắt nhìn hắn, không vui mở miệng.
"Sao? Bây giờ Liêu tổng còn muốn chối bỏ con mình hay sao? Suốt một năm đó chị tôi hẹn hò cùng anh.
Không phải anh thì là ai? Chẳng lẽ anh muốn nói rằng anh chưa từng lên giường cùng chị tôi?"
Đúng là hắn đã lên giường cùng Vivian.
"Chuyện đó..."
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Liêu Thần Duệ ngập ngừng.
"Liêu tổng không thể trả lời được sao?"
Cô khoanh tay trước ngực, cao giọng hỏi.
Người đàn ông lại quay về trạng thái trầm mặc.
Vài giây sau, giọng nói uy nghiêm quen thuộc vang lên.
"Cho nên...!Tất cả chuyện này, là vì em muốn trả thù cho chị gái mình?"
"Đúng vậy."
Niên Vân Ni không hề phủ nhận.
"Nói ra thì chuyện này cũng nhờ Liêu tổng đấy chứ.
Nếu anh không lên kế hoạch trả thù Lục Ninh Thuần, tôi đã không thể tương kế tựu kế như vậy."
Thời thế thay đổi cũng thật là nhanh.
Vừa mới mấy tuần trước, hắn dẫn cô đến bệnh viện nói ra kế hoạch trả thù của mình, làm nhục cô để hả giận.
Nhưng nay đã vật đổi sao dời, Niên Vân Ni lại là người trả thù hắn.
Bàn tay của người đàn ông phía dưới âm thầm cuộn chặt thành quyền.
"Một năm trước khi tôi biết được Liêu Minh Hiên gặp tai nạn giao thông vì đuổi theo một người phụ nữ.
Tôi đã sớm biết với tính cách của Liêu tổng đây, anh sẽ không bao giờ tha cho kẻ đã khiến em trai mình ra như thế.
Cho nên tôi đã tiếp cận Lục Ninh Thuần trước, và mua thân phận của cô ấy..."
Cô không hề giấu giếm nói.
Đáy mắt Liêu Thần Duệ đã nhuốm màu u ám.
Niên Vân Ni quan sát hắn, tiếp tục cất giọng.
"Tôi đã sống trong thân phận Lục Ninh Thuần suốt ba tháng trước khi anh tiếp cận tôi.
Tôi đã đoán không nhầm, Liêu tổng rất nhanh đã tìm tới Tô An, quản lý tôi vừa thuê cách đó không lâu và đưa cho chị ta một lời đề nghị hấp dẫn không thể chối từ.
Rồi sau đó là kế hoạch trả thù đầy thú vị của Liêu tổng đây.
À, chắc anh tò mò ai mới là người viết tự truyện cho mình lắm phải không?"
"Là Violet thật đấy.
Sau khi phỏng vấn anh xong, tôi sẽ lấy tất cả thông tin cần thiết và bản ghi âm gửi cho cô ấy.
Ninh Thuần sẽ viết ra và gửi ngược lại cho tôi."
Niên Vân Ni kể lại trong nụ cười thích thú.
"Tôi quả nhiên đã xem thường cô.
Thì ra cô còn có thể tạo ra một kế hoạch trả thù tỉ mỉ như vậy.
Quả nhiên đủ thâm độc."
Giọng hắn chứa đầy khí hàn, lạnh lẽo cực điểm.
Ngay từ đầu cô đã biết tất cả.
Niên Vân Ni ngay từ khi bắt đầu không phải là con mồi của hắn.
Cô chính là kẻ đi săn, đã tạo ra một cái bẫy hoàn hảo để hắn tự đưa mình vào trong.
Cuộc đời Liêu Thần Duệ chưa từng có ai lừa được hắn.
Vậy mà nay hắn lại bị một người phụ nữ qua mặt như vậy.
Người phụ nữ bất chợt cười lạnh, giễu cợt nói.
"Chẳng phải Liêu tổng đây cũng giống như vậy hay sao? Chỉ vì Lục Ninh Thuần từ chối tình cảm của Liêu Minh Hiên em trai anh, vô tình khiến anh ta gặp tai nạn nhưng thực chất cô ấy không hay biết gì về vụ tai nạn đó.
Vậy mà anh cũng đã lên kế hoạch trả thù cô gái đơn thuần đó không phải sao? Nếu không phải tôi thế thân cho Lục Ninh Thuần, chắc cô ấy cũng sớm bị anh hành hạ cho chết rồi."
"Cho nên Liêu tổng không thể trách tôi.
Anh chỉ có thể trách mình."
Dù vẻ mặt của người đàn ông vẫn điềm tĩnh như thường ngày nhưng Niên Vân Ni có thể nhìn ra giận dữ đang ẩn nhẫn sâu trong đôi mắt hắn.
Bỗng nhiên, đôi môi mỏng cong lên.
"Nhưng mà kế hoạch của Niên tiểu thư không phải quá nhẹ nhàng rồi sao? Nói trắng ra thì ngoài truyện cô lừa tôi mình là Lục Ninh Thuần ra thì tôi chẳng mất mát gì cả.
Hơn nữa tôi còn có thân thể của cô..."
Liêu Thần Duệ cố tình nói câu cuối một cách chậm rãi, giống như cố tình châm chọc.
Tuy nhiên, hắn đã quên mất một chuyện.
Người trước mặt hắn là Niên Vân Ni, không phải Lục Ninh Thuần mà hắn biết.
Niên Vân Ni không hề tức giận trước sự giễu cợt của hắn, chỉ mỉm cười xinh đẹp.
Chậm rãi nhấm nháp chút rượu ngon.
Điện thoại trong túi quần của Liêu Thần Duệ đột nhiên reo lên.
Niên Vân Ni nhìn xuống túi quần tây của hắn nhắc nhở.
"Liêu tổng có điện thoại kìa.
Anh nên bắt máy đi.".
"Đây là phòng tranh của tôi, cô ấy đang ở bên trong đợi anh."
Nói xong, anh ta liền rời đi.
Liêu Thần Duệ đẩy cửa ra, chậm rãi bước vào trong.
Trong căn phòng tràn ngập những bức tranh nghệ thuật, một thân ảnh xinh đẹp đứng bên cạnh đàn piano.
Dù cô đang đứng xoay lưng nhưng dù chỉ là bóng lưng cũng đẹp đến mê người.
Mái tóc được uốn xoăn nhẹ bồng bềnh, chiếc váy xoè qua gối được thêu hình hạc bằng chỉ vàng sang trọng.
Cô trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, chậm rãi xoay người lại đối diện với người đàn ông kia.
"Xin chào, Liêu tổng."
Vẫn là gương mặt xinh đẹp diễm lệ đó nhưng nay đã được điểm thêm chút son đỏ.
Vẫn là người phụ nữ đó nhưng nay đã ma mị hơn, quyến rũ hơn, khí chất cao quý nổi bật vạn phần.
"Em khiến tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác đấy."
Lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ lừa gạt như vậy.
Quả thực tâm trạng của hắn ngày hôm qua chỉ gói gọn trong bốn từ kinh ngạc và bức bối.
"Chẳng phải Liêu tổng cũng đã cho tôi rất nhiều bất ngờ sao? Trước đây tôi không biết cái cảm giác làm cho người khác bất ngờ lại thú vị như vậy đấy."
Người phụ nữ giọng đầy hào hứng nói.
Ngay cả ngữ giọng của cô cũng thay đổi 180 độ.
Trêи gương mặt người đàn ông hiện lên một nụ cười như có như không, như một cơn gió lạnh lùng thoáng qua.
Người phụ nữ không đợi hắn nói tiếp, xoay đầu nhìn về phía một bức tranh treo gần đó.
"Liêu tổng thấy bức tranh này có quen không?"
Liêu Thần Duệ di chuyển tầm mắt đến bức tranh, con ngươi đen láy khẽ chuyển động.
Đó là bức tranh vẽ chân dung một người đàn ông.
Người trong tranh lại giống y hệt hắn.
Cô nhẹ giọng cười.
"Đúng vậy, đây là bức tranh vẽ Liêu tổng đó."
Người phụ nữ bất chợt lại quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
"Hoạ sĩ vẽ bức tranh này tên là Vivian, cái tên này có làm Liêu tổng thấy quen thuộc không?"
Vivian.
Trong đầu người đàn ông thầm nhắc lại.
Những ký ức mơ hồ cũng vì thế mà kéo đến.
Vivian là hậu bối học cùng một trường đại học với hắn ở bên Mỹ.
Cô cũng là một trong những người phụ nữ năm đó tỏ tình với hắn.
Khác với những người còn lại, Vivian dịu dàng nhu thuần hơn và không gây nhiều rắc rối cho hắn.
Vì vậy mà Liêu Thần Duệ đồng ý hẹn hò với cô ta.
Không phải vì hắn thích Vivian mà là vì hắn cần một lá chắn rắc rối từ những nữ sinh quá khích trong trường.
Tính cách nhu thuần của cô là điều hắn hài lòng nhất.
Trước lễ tốt nghiệp của mình, hắn đã chia tay với Vivian vì hắn nghĩ mình không cần đến cô nữa.
Nhưng chính lúc đó rắc rối bắt đầu ập đến, Vivian nhất quyết không chịu chia tay, khóc lóc van xin hắn đủ kiểu.
Mỗi ngày đều gọi điện làm phiền, còn chờ hắn ở trước ký túc xá nam.
"Vivian có liên quan gì đến em?"
Người đàn ông bắt đầu tìm kiếm đầu mối sự việc.
"Đầu óc Liêu tổng cũng nhạy bén lắm.
Vậy anh có biết tên thật của Vivian là gì không? Sau khi anh trả lời tôi sẽ cho anh đáp án câu hỏi của anh."
Cô lắc nhẹ ly rượu trong tay.
"Tôi không biết."
Dù hẹn hò với Vivian suốt một năm nhưng hắn chưa bao giờ quan tâm tên thật của cô ta là gì.
Cô cũng không ngạc nhiên trước câu trả lời của hắn.
"Vậy thì để tôi trả lời giúp anh nhé.
Vivian tên thật là Niên Đắc Vi.
Còn tôi..."
Người phụ nữ bước lại gần hắn, tiếng giày cao gót gõ lách cách chậm rãi trêи sàn cẩm thạch.
"Tên của tôi là Niên Vân Ni.
Đúng vậy, Vivian là chị gái của tôi."
Hai cái tên này có chút quen thuộc nhưng hắn không nhớ đã nhìn thấy ở đâu.
"Tại sao em lại đóng giả Lục Ninh Thuần?"
Đôi lông mày rậm rạp hơi nhướng cao.
"Chuyện này à...hưm..."
Cô nghiêng đầu, tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
"Là để chơi đùa với anh.
Liêu tổng có cảm thấy vui không?"
Người phụ nữ bất chợt nở nụ cười ma mị.
"Cũng giống như cái cách anh chơi đùa chị tôi vậy đấy."
Liêu Thần Duệ vẫn đứng im chằm chằm nhìn cô.
Niên Vân Ni quay lưng về phía hắn, bước từng bước chậm chạp.
"Chín năm trước, chị tôi đã nhảy lầu tự sát."
Giọng người con gái lạnh lẽo cất lên trong căn phòng rộng lớn.
Ánh mắt của người đàn ông thoáng vẻ ngạc nhiên.
Bàn tay của người phụ nữ đặt lên chiếc đàn piano, từng ngón tay tuần tự gõ nhịp nhàng.
"Cuộc gọi cuối cùng chị tôi là gọi cho anh.
Liêu tổng còn nhớ hay đã quên?"
"Thần Duệ, anh rốt cuộc có chịu đến đây gặp em không?"
"Tôi đang bận."
"Thần Duệ, anh mà không đến em sẽ chết cho anh xem."
"Tùy cô."
"Tít...!Tít..."
Lúc đó hắn mới vào tập đoàn, suốt ngày bận rộn vùi đầu trong công việc.
Cuộc gọi đó sớm đã trôi vào dĩ vãng mờ hồ mà hắn cảm thấy không cần thiết phải để trong đầu.
Nếu không phải cô nhắc lại.
Hắn cũng sẽ không nhớ đến.
Liêu Thần Duệ không ngờ rằng Vivian thật sự đã tự sát.
Niên Vân Ni phải hít sâu một hơi, tiếp tục nói.
"Chị ấy đã tự sát mà không biết rằng mình đã mang thai con của anh."
Một tiếng sét vang dội đánh xuống căn phòng chỉ có hai người.
Đôi mắt sắc lạnh nay lại xẹt qua tia lửa cháy.
Liêu Thần Duệ tiến lên một bước, lạnh giọng lên tiếng.
"Không thể nào có việc đó"
Cô nghe thấy lời của người đàn ông không thể nhịn được, quay phắt nhìn hắn, không vui mở miệng.
"Sao? Bây giờ Liêu tổng còn muốn chối bỏ con mình hay sao? Suốt một năm đó chị tôi hẹn hò cùng anh.
Không phải anh thì là ai? Chẳng lẽ anh muốn nói rằng anh chưa từng lên giường cùng chị tôi?"
Đúng là hắn đã lên giường cùng Vivian.
"Chuyện đó..."
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Liêu Thần Duệ ngập ngừng.
"Liêu tổng không thể trả lời được sao?"
Cô khoanh tay trước ngực, cao giọng hỏi.
Người đàn ông lại quay về trạng thái trầm mặc.
Vài giây sau, giọng nói uy nghiêm quen thuộc vang lên.
"Cho nên...!Tất cả chuyện này, là vì em muốn trả thù cho chị gái mình?"
"Đúng vậy."
Niên Vân Ni không hề phủ nhận.
"Nói ra thì chuyện này cũng nhờ Liêu tổng đấy chứ.
Nếu anh không lên kế hoạch trả thù Lục Ninh Thuần, tôi đã không thể tương kế tựu kế như vậy."
Thời thế thay đổi cũng thật là nhanh.
Vừa mới mấy tuần trước, hắn dẫn cô đến bệnh viện nói ra kế hoạch trả thù của mình, làm nhục cô để hả giận.
Nhưng nay đã vật đổi sao dời, Niên Vân Ni lại là người trả thù hắn.
Bàn tay của người đàn ông phía dưới âm thầm cuộn chặt thành quyền.
"Một năm trước khi tôi biết được Liêu Minh Hiên gặp tai nạn giao thông vì đuổi theo một người phụ nữ.
Tôi đã sớm biết với tính cách của Liêu tổng đây, anh sẽ không bao giờ tha cho kẻ đã khiến em trai mình ra như thế.
Cho nên tôi đã tiếp cận Lục Ninh Thuần trước, và mua thân phận của cô ấy..."
Cô không hề giấu giếm nói.
Đáy mắt Liêu Thần Duệ đã nhuốm màu u ám.
Niên Vân Ni quan sát hắn, tiếp tục cất giọng.
"Tôi đã sống trong thân phận Lục Ninh Thuần suốt ba tháng trước khi anh tiếp cận tôi.
Tôi đã đoán không nhầm, Liêu tổng rất nhanh đã tìm tới Tô An, quản lý tôi vừa thuê cách đó không lâu và đưa cho chị ta một lời đề nghị hấp dẫn không thể chối từ.
Rồi sau đó là kế hoạch trả thù đầy thú vị của Liêu tổng đây.
À, chắc anh tò mò ai mới là người viết tự truyện cho mình lắm phải không?"
"Là Violet thật đấy.
Sau khi phỏng vấn anh xong, tôi sẽ lấy tất cả thông tin cần thiết và bản ghi âm gửi cho cô ấy.
Ninh Thuần sẽ viết ra và gửi ngược lại cho tôi."
Niên Vân Ni kể lại trong nụ cười thích thú.
"Tôi quả nhiên đã xem thường cô.
Thì ra cô còn có thể tạo ra một kế hoạch trả thù tỉ mỉ như vậy.
Quả nhiên đủ thâm độc."
Giọng hắn chứa đầy khí hàn, lạnh lẽo cực điểm.
Ngay từ đầu cô đã biết tất cả.
Niên Vân Ni ngay từ khi bắt đầu không phải là con mồi của hắn.
Cô chính là kẻ đi săn, đã tạo ra một cái bẫy hoàn hảo để hắn tự đưa mình vào trong.
Cuộc đời Liêu Thần Duệ chưa từng có ai lừa được hắn.
Vậy mà nay hắn lại bị một người phụ nữ qua mặt như vậy.
Người phụ nữ bất chợt cười lạnh, giễu cợt nói.
"Chẳng phải Liêu tổng đây cũng giống như vậy hay sao? Chỉ vì Lục Ninh Thuần từ chối tình cảm của Liêu Minh Hiên em trai anh, vô tình khiến anh ta gặp tai nạn nhưng thực chất cô ấy không hay biết gì về vụ tai nạn đó.
Vậy mà anh cũng đã lên kế hoạch trả thù cô gái đơn thuần đó không phải sao? Nếu không phải tôi thế thân cho Lục Ninh Thuần, chắc cô ấy cũng sớm bị anh hành hạ cho chết rồi."
"Cho nên Liêu tổng không thể trách tôi.
Anh chỉ có thể trách mình."
Dù vẻ mặt của người đàn ông vẫn điềm tĩnh như thường ngày nhưng Niên Vân Ni có thể nhìn ra giận dữ đang ẩn nhẫn sâu trong đôi mắt hắn.
Bỗng nhiên, đôi môi mỏng cong lên.
"Nhưng mà kế hoạch của Niên tiểu thư không phải quá nhẹ nhàng rồi sao? Nói trắng ra thì ngoài truyện cô lừa tôi mình là Lục Ninh Thuần ra thì tôi chẳng mất mát gì cả.
Hơn nữa tôi còn có thân thể của cô..."
Liêu Thần Duệ cố tình nói câu cuối một cách chậm rãi, giống như cố tình châm chọc.
Tuy nhiên, hắn đã quên mất một chuyện.
Người trước mặt hắn là Niên Vân Ni, không phải Lục Ninh Thuần mà hắn biết.
Niên Vân Ni không hề tức giận trước sự giễu cợt của hắn, chỉ mỉm cười xinh đẹp.
Chậm rãi nhấm nháp chút rượu ngon.
Điện thoại trong túi quần của Liêu Thần Duệ đột nhiên reo lên.
Niên Vân Ni nhìn xuống túi quần tây của hắn nhắc nhở.
"Liêu tổng có điện thoại kìa.
Anh nên bắt máy đi.".
Danh sách chương