Trong căn phòng ngủ rộng lớn được thiết kế theo kiểu Bắc Âu với hai màu chủ đạo nâu và kem, hai bóng người nhấp nhô dán chặt trêи bức tường màu kem.
Sát bên cạnh bức tường là chiếc giường rộng lớn màu trắng, gối mền trêи đó đã bị vứt lung tung dưới thảm cùng với quần áo dạ tiệc.
Người đàn ông trêи giường dũng mãnh như báo chiếm lấy cơ thể Ninh Thuần.
Từng tiếng rêи rỉ đứt quãng của cô càng làm không khí trở nên kϊƈɦ th1ch mờ ám.
Liêu Thần Duệ mỗi cú nhấp đều mang theo lực đạo đâm sâu vào vùng tư mật đang co thắt chặt chẽ của cô.
Sau khi đem Ninh Thuần về nhà của mình, nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô khi say hắn đã không kiềm chế được ɖu͙ƈ vọng đang nổi lên.
Hắn chỉ biết mình rất muốn người phụ nữ này, muốn chiếm hữu cô điên cuồng.
Lúc nãy khi tên giám đốc kia chạm vào người cô hắn chỉ muốn bẻ nát tay ông ta.
Hắn không biết vì sao mình lại tức giận như vậy.
Càng đáng hận hơn người phụ nữ này không từ chối tên giám đốc kia, cư nhiên dám đồng ý khiêu vũ cùng ông ta.
Sự cường hãn của người đàn ông khiến Ninh Thuần không chịu nổi.
Có thể vì say mà cô đã bị cuốn theo bản năng ɖu͙ƈ vọng của mình.
Hai chân thon dài quấn chặt lấy hông hắn.
Sự nhiệt tình của cô lại càng làm cho người đàn ông kia như mãnh thú, cuồng nhiệt ra vào.
Ninh Thuần cảm thấy cơ thể bị kéo đến cực hạn vòng tay bấu chặt vào vai người đàn ông mà nức nở.
Dáng vẻ thống khổ của cô đều lọt vào hết tầm mắt Thần Duệ.
Hắn không kiềm được cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào.
Rất lâu sau, hắn bắt đầu chạy nước rút th úc mạnh liên tục vào trong cô.
Người đàn ông gầm lên một tiếng, rúc đầu trong hõm cổ cô.
Thoả mãn phóng ra thứ dịch nóng vào cơ thể người phụ nữ.
Mùi hương Vanilla phát ra từ người Ninh Thuần khiến đầu mũi hắn mê luyến không muốn rời khỏi, chỉ muốn vùi đầu vào da thịt thơm ngát của cô.
Người phụ nữ sớm đã thϊế͙p͙ đi vì mệt mỏi.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, đôi mắt sắc lạnh dịu dàng dán lên gương mặt cô không rời.
**************
Sáng sớm hôm sau, Lục Ninh Thuần tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ, thân thể thì rã rời mệt mỏi.
Mất một lúc cô mới hoàn toàn tỉnh táo mở mắt.
Lại phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ.
Ninh Thuần lờ mờ nhớ ra những gì xảy ra đêm qua.
Từ việc mình say đến cả chuyện lên giường cùng hắn.
Tuy không nhớ hết nhưng cũng đủ nắm bắt tình hình.
Cô vội bước xuống giường muốn mặc đồ nhưng lại không nhìn thấy váy dạ hội của mình đâu.
Bất thình lình, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ninh Thuần giật mình, ấp úng hỏi.
"Ai...vậy?"
Cánh cửa nhẹ mở ra, một người phụ nữ trung niên tóc đã lấm tấm bạc mặc đồ đen bước vào.
Bà ta nhẹ cúi đầu chào cô.
"Chào Lục tiểu thư, xin tự giới thiệu tôi là Hạ Nhan, quản gia của biệt thự Bạch Lâm này.
Cô cứ gọi tôi là quản gia Hạ."
Lục Ninh Thuần ngại ngùng cúi đầu chào bà ta.
"Tôi là Lục Ninh Thuần."
Trong tình trạng vừa tỉnh lại sau cơn say, còn khoả th@n trêи giường người lạ khiến cô thật xấu hổ khi đối diện với một người lần đầu gặp mặt.
"Vâng tôi đã biết.
Thiếu gia sai tôi mang quần áo mới đến cho Lục tiểu thư."
Hạ Nhan đặt quần áo mới lên đầu tủ gần đó.
Làm quản gia ở đây cũng đã tám năm nhưng đây là lần đầu tiên bà ta thấy Liêu thiếu gia mang phụ nữ về nhà.
"Cám...ơn bà."
"Liêu thiếu gia đang đợi cô ở bên dưới.
Sau khi thay đồ xong thì hãy xuống dưới dùng bữa.
Tôi xin phép ra ngoài."
Quản gia cẩn thận dặn dò cô rồi rời đi.
Nếu Ninh Thuần đoán không sai, đây là nhà riêng của Liêu Thần Duệ.
Cô không biết vì sao hắn lại mang cô về đây.
Ninh Thuần đau đầu không muốn nghĩ nữa liền rời giường cầm lấy quần áo mới đi vào nhà tắm.
*************
Lục Ninh Thuần đi xuyên qua hành lang rộng lớn của ngôi biệt thự được thiết kế hiện đại sang trọng.
Cô tìm đến phòng ăn thì nhìn thấy Liêu Thần Duệ đang ngồi bên bàn ăn vừa đọc báo vừa uống trà.
Quản gia và người hầu đều đứng sau lưng hắn.
Giống như có linh cảm, người đàn ông hạ tờ báo xuống chạm mắt lên thân ảnh xinh đẹp đang đứng ngoài cửa.
"Vào đây."
Liêu Thần Duệ thấp giọng gọi.
Sau đó quay đầu ra hiệu cho quản gia.
Hạ Nhan cùng với người hầu đi vào bên trong bếp chuẩn bị thức ăn.
Lục Ninh Thuần chậm chạp tiến vào trong phòng ăn, kéo ghế gần chỗ hắn ra rồi ngồi xuống.
"Hôm qua..."
Cô muốn hỏi chuyện tối qua nhưng không biết mở miệng thế nào.
"Đã không uống được rượu sao còn uống?"
Đột nhiên người đàn ông nghiêm nghị nhìn cô.
Lần trước, hắn cũng đã thấy cô say xỉn một lần.
Còn đến trước mặt hắn mắng chửi.
Không nghĩ đến chỉ một ly rượu đã làm cô say.
Ninh Thuần ấp úng mở miệng.
"Tôi nghĩ là một ly chắc cũng không sao...!Không ngờ..."
"Ngu ngốc."
Liêu Thần Duệ tự nhiên mắng một câu khiến cô kinh ngạc.
Tự dưng nghe hắn mắng như vậy làm cô hơi bất ngờ.
Cô cũng là có ý tốt muốn đỡ rượu cho hắn.
Sao còn bị mắng?
"Đêm qua tôi không gây phiền gì đến anh chứ?"
Nhìn thấy hắn không vui như vậy, cô sợ đêm qua mình lại lỡ miệng nói gì đó.
"May mắn làm sao, đêm qua Lục tiểu thư không mắng chửi tôi là tên hỗn đản."
Không khó để nghe ra lời nói của hắn mang theo sự châm biếm.
Lục Ninh Thuần chợt nhận ra người đàn ông này thù rất dai.
Vẫn còn nhớ đến chuyện cô say xỉn rồi mắng hắn.
Người hầu rất nhanh mang thức ăn nóng hổi ra đặt lên bàn.
Rất nhiều món ngon, cô đếm cũng phải đến mười món.
"Chúc thiếu gia và tiểu thư ngon miệng."
Quản gia cung kính mời hai người rồi lui ra ngoài cùng người hầu.
"Lần sau không được phép uống rượu nữa."
Sau khi mọi người lui hết, Liêu Thần Duệ lại lên tiếng răn đe cô.
Tuy rằng dáng vẻ lúc say của cô thật là quyến rũ mê người.
Lục Ninh Thuần cảm thấy khó chịu trước lời nói của hắn liền nói.
"Liêu tổng, tôi chỉ đáp ứng thân thể của mình cho anh chứ không đem bán quyền riêng tư của mình.
Việc tôi có uống rượu hay không là việc riêng của bản thân tôi."
Người đàn ông này càng lúc càng quá đáng.
"Vậy Lục tiểu thư đây muốn tự ngoan ngoãn nghe lời hay muốn tôi lại giúp em tạo động lực?"
Giọng nói người đàn ông lạnh dần.
Lục Ninh Thuần ngay lập tức giống như bị chặn họng.
Cô nhớ đến cảnh hắn đã sai người bắn Tô An mà rùng mình.
Cô không thể biết người đàn ông này có thể làm ra những loại chuyện gì nữa.
"Anh lại muốn uy hϊế͙p͙ tôi?"
"Ngoan ngoãn ăn sáng đi, đừng để sáng sớm mà tôi đã phải tranh cãi với em."
Một buổi sáng yên bình thế này, Liêu Thần Duệ không hứng thú tranh cãi với cô.
Chỉ lạnh lùng kết thúc cuộc hội thoại này.
Ninh Thuần cắn môi cam chịu, cúi đầu dùng bữa của mình..
Sát bên cạnh bức tường là chiếc giường rộng lớn màu trắng, gối mền trêи đó đã bị vứt lung tung dưới thảm cùng với quần áo dạ tiệc.
Người đàn ông trêи giường dũng mãnh như báo chiếm lấy cơ thể Ninh Thuần.
Từng tiếng rêи rỉ đứt quãng của cô càng làm không khí trở nên kϊƈɦ th1ch mờ ám.
Liêu Thần Duệ mỗi cú nhấp đều mang theo lực đạo đâm sâu vào vùng tư mật đang co thắt chặt chẽ của cô.
Sau khi đem Ninh Thuần về nhà của mình, nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô khi say hắn đã không kiềm chế được ɖu͙ƈ vọng đang nổi lên.
Hắn chỉ biết mình rất muốn người phụ nữ này, muốn chiếm hữu cô điên cuồng.
Lúc nãy khi tên giám đốc kia chạm vào người cô hắn chỉ muốn bẻ nát tay ông ta.
Hắn không biết vì sao mình lại tức giận như vậy.
Càng đáng hận hơn người phụ nữ này không từ chối tên giám đốc kia, cư nhiên dám đồng ý khiêu vũ cùng ông ta.
Sự cường hãn của người đàn ông khiến Ninh Thuần không chịu nổi.
Có thể vì say mà cô đã bị cuốn theo bản năng ɖu͙ƈ vọng của mình.
Hai chân thon dài quấn chặt lấy hông hắn.
Sự nhiệt tình của cô lại càng làm cho người đàn ông kia như mãnh thú, cuồng nhiệt ra vào.
Ninh Thuần cảm thấy cơ thể bị kéo đến cực hạn vòng tay bấu chặt vào vai người đàn ông mà nức nở.
Dáng vẻ thống khổ của cô đều lọt vào hết tầm mắt Thần Duệ.
Hắn không kiềm được cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào.
Rất lâu sau, hắn bắt đầu chạy nước rút th úc mạnh liên tục vào trong cô.
Người đàn ông gầm lên một tiếng, rúc đầu trong hõm cổ cô.
Thoả mãn phóng ra thứ dịch nóng vào cơ thể người phụ nữ.
Mùi hương Vanilla phát ra từ người Ninh Thuần khiến đầu mũi hắn mê luyến không muốn rời khỏi, chỉ muốn vùi đầu vào da thịt thơm ngát của cô.
Người phụ nữ sớm đã thϊế͙p͙ đi vì mệt mỏi.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, đôi mắt sắc lạnh dịu dàng dán lên gương mặt cô không rời.
**************
Sáng sớm hôm sau, Lục Ninh Thuần tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau như búa bổ, thân thể thì rã rời mệt mỏi.
Mất một lúc cô mới hoàn toàn tỉnh táo mở mắt.
Lại phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ.
Ninh Thuần lờ mờ nhớ ra những gì xảy ra đêm qua.
Từ việc mình say đến cả chuyện lên giường cùng hắn.
Tuy không nhớ hết nhưng cũng đủ nắm bắt tình hình.
Cô vội bước xuống giường muốn mặc đồ nhưng lại không nhìn thấy váy dạ hội của mình đâu.
Bất thình lình, cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ninh Thuần giật mình, ấp úng hỏi.
"Ai...vậy?"
Cánh cửa nhẹ mở ra, một người phụ nữ trung niên tóc đã lấm tấm bạc mặc đồ đen bước vào.
Bà ta nhẹ cúi đầu chào cô.
"Chào Lục tiểu thư, xin tự giới thiệu tôi là Hạ Nhan, quản gia của biệt thự Bạch Lâm này.
Cô cứ gọi tôi là quản gia Hạ."
Lục Ninh Thuần ngại ngùng cúi đầu chào bà ta.
"Tôi là Lục Ninh Thuần."
Trong tình trạng vừa tỉnh lại sau cơn say, còn khoả th@n trêи giường người lạ khiến cô thật xấu hổ khi đối diện với một người lần đầu gặp mặt.
"Vâng tôi đã biết.
Thiếu gia sai tôi mang quần áo mới đến cho Lục tiểu thư."
Hạ Nhan đặt quần áo mới lên đầu tủ gần đó.
Làm quản gia ở đây cũng đã tám năm nhưng đây là lần đầu tiên bà ta thấy Liêu thiếu gia mang phụ nữ về nhà.
"Cám...ơn bà."
"Liêu thiếu gia đang đợi cô ở bên dưới.
Sau khi thay đồ xong thì hãy xuống dưới dùng bữa.
Tôi xin phép ra ngoài."
Quản gia cẩn thận dặn dò cô rồi rời đi.
Nếu Ninh Thuần đoán không sai, đây là nhà riêng của Liêu Thần Duệ.
Cô không biết vì sao hắn lại mang cô về đây.
Ninh Thuần đau đầu không muốn nghĩ nữa liền rời giường cầm lấy quần áo mới đi vào nhà tắm.
*************
Lục Ninh Thuần đi xuyên qua hành lang rộng lớn của ngôi biệt thự được thiết kế hiện đại sang trọng.
Cô tìm đến phòng ăn thì nhìn thấy Liêu Thần Duệ đang ngồi bên bàn ăn vừa đọc báo vừa uống trà.
Quản gia và người hầu đều đứng sau lưng hắn.
Giống như có linh cảm, người đàn ông hạ tờ báo xuống chạm mắt lên thân ảnh xinh đẹp đang đứng ngoài cửa.
"Vào đây."
Liêu Thần Duệ thấp giọng gọi.
Sau đó quay đầu ra hiệu cho quản gia.
Hạ Nhan cùng với người hầu đi vào bên trong bếp chuẩn bị thức ăn.
Lục Ninh Thuần chậm chạp tiến vào trong phòng ăn, kéo ghế gần chỗ hắn ra rồi ngồi xuống.
"Hôm qua..."
Cô muốn hỏi chuyện tối qua nhưng không biết mở miệng thế nào.
"Đã không uống được rượu sao còn uống?"
Đột nhiên người đàn ông nghiêm nghị nhìn cô.
Lần trước, hắn cũng đã thấy cô say xỉn một lần.
Còn đến trước mặt hắn mắng chửi.
Không nghĩ đến chỉ một ly rượu đã làm cô say.
Ninh Thuần ấp úng mở miệng.
"Tôi nghĩ là một ly chắc cũng không sao...!Không ngờ..."
"Ngu ngốc."
Liêu Thần Duệ tự nhiên mắng một câu khiến cô kinh ngạc.
Tự dưng nghe hắn mắng như vậy làm cô hơi bất ngờ.
Cô cũng là có ý tốt muốn đỡ rượu cho hắn.
Sao còn bị mắng?
"Đêm qua tôi không gây phiền gì đến anh chứ?"
Nhìn thấy hắn không vui như vậy, cô sợ đêm qua mình lại lỡ miệng nói gì đó.
"May mắn làm sao, đêm qua Lục tiểu thư không mắng chửi tôi là tên hỗn đản."
Không khó để nghe ra lời nói của hắn mang theo sự châm biếm.
Lục Ninh Thuần chợt nhận ra người đàn ông này thù rất dai.
Vẫn còn nhớ đến chuyện cô say xỉn rồi mắng hắn.
Người hầu rất nhanh mang thức ăn nóng hổi ra đặt lên bàn.
Rất nhiều món ngon, cô đếm cũng phải đến mười món.
"Chúc thiếu gia và tiểu thư ngon miệng."
Quản gia cung kính mời hai người rồi lui ra ngoài cùng người hầu.
"Lần sau không được phép uống rượu nữa."
Sau khi mọi người lui hết, Liêu Thần Duệ lại lên tiếng răn đe cô.
Tuy rằng dáng vẻ lúc say của cô thật là quyến rũ mê người.
Lục Ninh Thuần cảm thấy khó chịu trước lời nói của hắn liền nói.
"Liêu tổng, tôi chỉ đáp ứng thân thể của mình cho anh chứ không đem bán quyền riêng tư của mình.
Việc tôi có uống rượu hay không là việc riêng của bản thân tôi."
Người đàn ông này càng lúc càng quá đáng.
"Vậy Lục tiểu thư đây muốn tự ngoan ngoãn nghe lời hay muốn tôi lại giúp em tạo động lực?"
Giọng nói người đàn ông lạnh dần.
Lục Ninh Thuần ngay lập tức giống như bị chặn họng.
Cô nhớ đến cảnh hắn đã sai người bắn Tô An mà rùng mình.
Cô không thể biết người đàn ông này có thể làm ra những loại chuyện gì nữa.
"Anh lại muốn uy hϊế͙p͙ tôi?"
"Ngoan ngoãn ăn sáng đi, đừng để sáng sớm mà tôi đã phải tranh cãi với em."
Một buổi sáng yên bình thế này, Liêu Thần Duệ không hứng thú tranh cãi với cô.
Chỉ lạnh lùng kết thúc cuộc hội thoại này.
Ninh Thuần cắn môi cam chịu, cúi đầu dùng bữa của mình..
Danh sách chương