Sau ngày thẳng thắn ấy, Cố Hạc Viễn không còn băn khoăn nữa, ngày nào cũng có một khoảng thời gian hắn không e dè đánh giá bụng Lâm Thư, trên mặt còn luôn có biểu tình như đang suy tư gì đó.
Thấy Cố Hạc Viễn kỳ lạ như vậy, Lâm Thư ngoài miệng cảnh cáo rồi bố trí phòng vệ, nhưng người phòng luôn mệt tâm hơn kẻ hại, chẳng được mấy ngày, Lâm Thư bị hắn nhìn sắp suy nhược tinh thần.
“Không được, phải đi tìm bác sĩ tâm lý cho Hạc Viễn.” Ngày nào cũng bị nhìn chằm chằm như hổ như sói thế ai mà chịu nổi.
Lâm Thư hạ quyết tâm, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, cậu lập tức chạy đến văn phòng Bách Dương, chặn đường Bách Dương đang sắp tan làm.
“Cậu chạy cái gì? Không cần con nữa à?” – Bách Dương bị cậu va vào, chống nạnh nghiêm túc giáo huấn. Nhưng Lâm Thư đã quen dáng vẻ này của anh rồi, dạy bảo chỉ như gió thoảng bên tai, cậu kéo Bách Dương chạy về.
Vào phòng bệnh, Cố Hạc Viễn đang ngồi trên đầu giường phơi nắng, nhìn thấy Bách Dương, hắn nhập nhèm mở một con mắt coi như chào hỏi.
Bách Dương thấy vậy nhíu mày, lập tức đi đến trước mặt hắn, đập một cái vào người hắn: “Không biết ai trong hai người mới là người mang thai nữa.”
Nói xong, anh ngồi xuống bên cạnh Cố Hạc Viễn, khoanh tay bắt đầu khuyên bảo tận tình ân cần.
“Anh vẫn còn tà tâm, có ý đồ với con của mình đấy hả?”
Trên đường đi, Lâm Thư đã nói đại khái cho anh nghe, nghe xong anh chỉ cảm thấy tên Cố Hạc Viễn này bị bệnh tâm thần.
“Tôi chỉ không muốn để bé Thư mạo hiểm.” – Cố Hạc Viễn nghe anh áp đặt mình cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói một câu như đang nói về chuyện gì đó rất nhẹ nhàng.
“Tôi khuyên anh từ bỏ đi.” – Nói rồi, anh cúi người vòng qua Cố Hạc Viễn, lấy giấy kiểm tra trong tủ đầu giường ra: “Cơ thể của bé Thư khác với những Omega khác, khoang sinh sản ở vị trí quá thấp, cộng thêm việc bị anh cho uống thuốc tránh thai nhiều năm dẫn tới vách khoang sinh sản quá mỏng, nếu anh cứ muốn phá thai, vậy thì tám chín phần mười sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của bé Thư.”
“Còn chuyện của ba anh.” – Nghe đến việc liên quan đến Điền Dương, Cố Hạc Viễn vừa mới buông thả làm theo ý mình bỗng chốc nhíu mày, nhìn Bách Dương đầy đề phòng.
“Cái chết của Điền Dương không phải vì khó sinh, tình huống của ông ấy hơi đặc thù, từng là trường hợp đặc biệt trong tiết học của chúng tôi. Chỉ là không ngờ ông ấy lại là ba của anh.”
“Điền Dương ấy mà, là một người đàn ông rất vĩ đại.” – Khi nói những lời này, trên khuôn mặt hờ hững của Bách Dương hiện lên vẻ an nhiên và ưu thương: “Ông ấy sinh non, chảy máu quá nhiều dẫn đến mất mạng, chắc anh cũng xem qua đoạn video đó rồi. Khi đó ông ấy mới mang thai tám tháng rưỡi, Beta thụ thai vốn đã đi ngược với tự nhiên, cho nên nếu chưa đến kỳ sinh sản, khoang sinh sản của ông ấy sẽ đóng kín như không hề có miệng khoang. Nhưng trong lúc đó Alpha lại cưỡng ép ông ấy giao phối, bởi vì quá dã man nên khiến sản đạo bị tổn thương, miệng khoang sinh sản bị vỡ mới dẫn đến xuất huyết.”
“Theo nghiên cứu y học, ông ấy bị vỡ miệng khoang sinh sản sẽ không thể sinh hạ thành công, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn dùng hết sức lực còn lại để sinh anh ra, đáng tiếc, cuối cùng vẫn mất máu mà qua đời.”
Bách Dương nhìn sang phía Cố Hạc Viễn đã dại ra: “Cho nên, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Điền Dương là mẹ anh, không liên quan đến bất kỳ ai khác.”
Cố Hạc Viễn nghe xong giải thích, đại não hắn ong ong, bây giờ tâm trạng hắn thế nào hắn cũng không rõ, ngẩn người một lúc lâu, hắn mới khó khăn nói một câu: “Cậu có thể đảm bảo bé Thư sẽ an toàn không?”
Bách Dương thấy Cố Hạc Viễn buồn bã mất mát không khỏi bật cười: “Đương nhiên là được.”
Nhận được câu khẳng định của Bách Dương, Cố Hạc Viễn thở dài nhẹ nhõm, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Thư, sau đó cúi người ôm cậu. Hắn như một con dã thú bị thương đi đến trước mặt chủ nhân để tìm kiếm an ủi, để tiếp thêm năng lượng.
“Bé Thư, em vất vả rồi.”
Nghe được câu nói ba phải thế nào cũng được của Cố Hạc Viễn, Lâm Thư cười cong mắt, cậu vỗ vỗ sau lưng Cố Hạc Viễn, cười trả lời: “Không vất vả, cảm ơn anh.”
Tác giả:
Tui nghĩ rồi, tui thấy mình nên viết quá trình Cố Hạc Viễn chấp nhận việc Lâm Thư có thai.
Còn lại là thời gian mang thai ứ ừ ứ ừ ~
Mong mọi người thích ~~
Thấy Cố Hạc Viễn kỳ lạ như vậy, Lâm Thư ngoài miệng cảnh cáo rồi bố trí phòng vệ, nhưng người phòng luôn mệt tâm hơn kẻ hại, chẳng được mấy ngày, Lâm Thư bị hắn nhìn sắp suy nhược tinh thần.
“Không được, phải đi tìm bác sĩ tâm lý cho Hạc Viễn.” Ngày nào cũng bị nhìn chằm chằm như hổ như sói thế ai mà chịu nổi.
Lâm Thư hạ quyết tâm, không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, cậu lập tức chạy đến văn phòng Bách Dương, chặn đường Bách Dương đang sắp tan làm.
“Cậu chạy cái gì? Không cần con nữa à?” – Bách Dương bị cậu va vào, chống nạnh nghiêm túc giáo huấn. Nhưng Lâm Thư đã quen dáng vẻ này của anh rồi, dạy bảo chỉ như gió thoảng bên tai, cậu kéo Bách Dương chạy về.
Vào phòng bệnh, Cố Hạc Viễn đang ngồi trên đầu giường phơi nắng, nhìn thấy Bách Dương, hắn nhập nhèm mở một con mắt coi như chào hỏi.
Bách Dương thấy vậy nhíu mày, lập tức đi đến trước mặt hắn, đập một cái vào người hắn: “Không biết ai trong hai người mới là người mang thai nữa.”
Nói xong, anh ngồi xuống bên cạnh Cố Hạc Viễn, khoanh tay bắt đầu khuyên bảo tận tình ân cần.
“Anh vẫn còn tà tâm, có ý đồ với con của mình đấy hả?”
Trên đường đi, Lâm Thư đã nói đại khái cho anh nghe, nghe xong anh chỉ cảm thấy tên Cố Hạc Viễn này bị bệnh tâm thần.
“Tôi chỉ không muốn để bé Thư mạo hiểm.” – Cố Hạc Viễn nghe anh áp đặt mình cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói một câu như đang nói về chuyện gì đó rất nhẹ nhàng.
“Tôi khuyên anh từ bỏ đi.” – Nói rồi, anh cúi người vòng qua Cố Hạc Viễn, lấy giấy kiểm tra trong tủ đầu giường ra: “Cơ thể của bé Thư khác với những Omega khác, khoang sinh sản ở vị trí quá thấp, cộng thêm việc bị anh cho uống thuốc tránh thai nhiều năm dẫn tới vách khoang sinh sản quá mỏng, nếu anh cứ muốn phá thai, vậy thì tám chín phần mười sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của bé Thư.”
“Còn chuyện của ba anh.” – Nghe đến việc liên quan đến Điền Dương, Cố Hạc Viễn vừa mới buông thả làm theo ý mình bỗng chốc nhíu mày, nhìn Bách Dương đầy đề phòng.
“Cái chết của Điền Dương không phải vì khó sinh, tình huống của ông ấy hơi đặc thù, từng là trường hợp đặc biệt trong tiết học của chúng tôi. Chỉ là không ngờ ông ấy lại là ba của anh.”
“Điền Dương ấy mà, là một người đàn ông rất vĩ đại.” – Khi nói những lời này, trên khuôn mặt hờ hững của Bách Dương hiện lên vẻ an nhiên và ưu thương: “Ông ấy sinh non, chảy máu quá nhiều dẫn đến mất mạng, chắc anh cũng xem qua đoạn video đó rồi. Khi đó ông ấy mới mang thai tám tháng rưỡi, Beta thụ thai vốn đã đi ngược với tự nhiên, cho nên nếu chưa đến kỳ sinh sản, khoang sinh sản của ông ấy sẽ đóng kín như không hề có miệng khoang. Nhưng trong lúc đó Alpha lại cưỡng ép ông ấy giao phối, bởi vì quá dã man nên khiến sản đạo bị tổn thương, miệng khoang sinh sản bị vỡ mới dẫn đến xuất huyết.”
“Theo nghiên cứu y học, ông ấy bị vỡ miệng khoang sinh sản sẽ không thể sinh hạ thành công, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn dùng hết sức lực còn lại để sinh anh ra, đáng tiếc, cuối cùng vẫn mất máu mà qua đời.”
Bách Dương nhìn sang phía Cố Hạc Viễn đã dại ra: “Cho nên, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Điền Dương là mẹ anh, không liên quan đến bất kỳ ai khác.”
Cố Hạc Viễn nghe xong giải thích, đại não hắn ong ong, bây giờ tâm trạng hắn thế nào hắn cũng không rõ, ngẩn người một lúc lâu, hắn mới khó khăn nói một câu: “Cậu có thể đảm bảo bé Thư sẽ an toàn không?”
Bách Dương thấy Cố Hạc Viễn buồn bã mất mát không khỏi bật cười: “Đương nhiên là được.”
Nhận được câu khẳng định của Bách Dương, Cố Hạc Viễn thở dài nhẹ nhõm, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Thư, sau đó cúi người ôm cậu. Hắn như một con dã thú bị thương đi đến trước mặt chủ nhân để tìm kiếm an ủi, để tiếp thêm năng lượng.
“Bé Thư, em vất vả rồi.”
Nghe được câu nói ba phải thế nào cũng được của Cố Hạc Viễn, Lâm Thư cười cong mắt, cậu vỗ vỗ sau lưng Cố Hạc Viễn, cười trả lời: “Không vất vả, cảm ơn anh.”
Tác giả:
Tui nghĩ rồi, tui thấy mình nên viết quá trình Cố Hạc Viễn chấp nhận việc Lâm Thư có thai.
Còn lại là thời gian mang thai ứ ừ ứ ừ ~
Mong mọi người thích ~~
Danh sách chương