Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
Tô Tâm Đường mơ hồ nhớ lại từng có một lần cô lên đỉnh đã phun nước lên mặt của Đồng Kinh Niên.
Lúc ấy cô còn vui vẻ vỗ tay khi nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của đối phương, còn nói cái gì mà cho anh bắn lại lên mặt mình.
Khi nói ra câu đó Tô Tâm Đường cũng chẳng sợ hãi.
Bởi vì thần tiên sẽ không chơi lớn được như vậy.
Nhưng mà ngay lúc này đây, cô thật sự bị bắn lên mặt rồi.
Nói bừa cũng đúng.
…
“Xin lỗi.”
Yết hầu của người đàn ông khẽ trượt, tranh thủ lúc đang trình chiếu powerpoint liền tạo một khẩu hình môi với Tô Tâm Đường.
Tô Tâm Đường tức giận muốn hất văng bàn tay đang niết trêи má cô.
Đồng Kinh Niên nhanh chóng đem ƈôи ȶɦϊ.t của anh tránh xa khỏi nguy hiểm, bàn tay đang bóp cằm cũng buông lỏng nên cô không đánh trúng anh.
Việc này càng làm cho Tô Tâm Đường thêm khó chịu.
Trêи mặt toàn là mùi vị tϊиɦ ɖϊƈh͙ của đàn ông, cô tức giận dùng mu bàn tay chà lau. Thật sự là quá… khó có thể chấp nhận được!
Tô Tâm Đường bây giờ mới chú ý trêи tóc mai của cô cũng dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ sền sệt như sữa chua. Phát điên mất thôi!
Lời xin lỗi của Đồng Kinh Niên hoàn toàn không có một chút thành ý, ánh mắt anh nhìn cô còn mang theo tia châm chọc. Trong lúc cô còn đang ngây ngốc thì anh lại vô cùng thỏa mãn đưa tiểu Đồng quay về đúng vị trí, sau đó kéo khóa quần lên.
Cả người cô chật vật vô cùng, còn người đàn ông đã khôi phục lại bộ dáng áo mũ chỉnh tề. Thử hỏi xem hình ảnh đối lập như vậy thì sao mà không châm chọc cho được.
Giống như anh đang chế giễu cô tự bày trò rồi cuối cùng lại tự đào hố chôn mình.
Tô Tâm Đường: “…”
Tuy rằng sự thật chính là như vậy.
Tô Tâm Đường muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô lôi kéo ống quần giá trị xa xỉ của người đàn ông để chà lau mu bàn tay cùng với khuôn mặt của chính mình.
Đồng Kinh Niên cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, dường như những chuyện vừa rồi chẳng hề kϊƈɦ động đến anh.
Tô Tâm Đường: Tròng lòng ấp ủ vô số câu chửi thô tục.
Dù sao thì đây cũng không phải quần áo của mình, tϊиɦ ɖϊƈh͙ cũng là của người đàn ông này bắn ra nên Tô Tâm Đường muốn đem muôn vàn con cháu trả lại hết cho anh. Nhưng không thể không nói Đồng Kinh Niên thật sự là một người rất bình tĩnh —-
Khó chịu quá đi.
Tô Tâm Đường nghiến răng.
Cô nghi hoặc ngước mắt nhìn lên gương mặt bình tĩnh của anh.
Sao vẫn chưa có phản ứng gì thế nhỉ? Hay là không có tác dụng? Dường như để đáp lại nghi hoặc của Tô Tâm Đường, chuyện cô mong chờ liền xảy ra ngay sau đó.
…
Tâm tình bây giờ của Đồng Kinh Niên rất sung sướиɠ.
Thật ra anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy vui vẻ như vậy.
Khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận của cô gái, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Xứng đáng.
Tại sao người luôn được như ý nguyện lại là cô? Anh cảm thấy chuyện lần này chính là một sự giáo huấn sâu sắc đối với Tô Tâm Đường.
Hơn nữa anh cũng rất thoải mái, không riêng gì tâm trạng mà ngay cả thân thể cũng rất sung sướиɠ. Vừa rồi anh được mυ"t̼ đến mức tê dại da đầu, thời điểm bắn tinh lại càng thỏa mãn.
Đáng lẽ cảm giác sung sướиɠ này sẽ kéo dài thật lâu, đến tận lúc Tô Tâm Đường chui ra khỏi đây mới thôi.
Nhưng giờ đây lại xuất hiện điểm khác thường.
ƈôи ȶɦϊ.t của Đồng Kinh Niên bỗng trở nên đau nhói, nóng rát. Ban đầu chỉ hơi tê tê, anh còn cho rằng đó là dư vị sau khi bắn tinh.
Nhưng —-
Càng lúc càng đau, càng lúc càng tê, giống như là bị người ta đổ một bát sa tế vào vậy. Đồng Kinh Niên hoàn toàn không có cách nào xem nhẹ cảm giác này.
Gương mặt cao ngạo, tự phụ, lạnh lùng không với tới đang dần xuất hiện dấu vết sụp đổ.
Tuy rằng anh không nói gì nhưng thân thể lại một lần nữa căng cứng, đôi mắt đen nhánh không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Tô Tâm Đường. Anh phải rất cố gắng mới có thể biểu đạt ra được ý tứ chất vấn của mình.
Cô lại làm ra trò gì?!!!
Người duy nhất chạm qua ƈôи ȶɦϊ.t của anh chỉ có Tô Tâm Đường. Huống hồ bây giờ cô còn đang cười giống như yêu tinh, ngoại trừ cô ra thì sẽ không có một ai khác.
Tô Tâm Đường thật sự rất sung sướиɠ, mặc dù dáng vẻ của cô vẫn chật vật, trêи tóc trêи mặt dính không ít tϊиɦ ɖϊƈh͙. Nhưng bây giờ nhìn thấy Đồng Kinh Niên đang khó chịu thì những giận dữ khi nãy cũng tan thành mây khói.
Gương mặt kiều mị thậm chí còn lười nở một nụ cười tiêu chuẩn, cô chỉ đơn giản nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng.
“Gà xào ớt… Thích không?”
Cô nhìn chằm chằm vào khu vực nhô lên bất thường giữa hai chân của người đàn ông, đưa ra lời bình luận.
“Đúng là ớt xào… 'gà' có khác.”
…
Thời điểm ngồi trêи bàn ăn, Tô Tâm Đường đang vui vẻ ăn ngô chiên thì lại bị tên “tró” này cướp mất, không còn cách nào khác cô đành phải ăn một mâm gà xào ớt.
Gà xào ớt chính cống vừa cay vừa tê, mãi cho đến bây giờ trong miệng cô vẫn còn lưu lại mùi vị đó.
Đã thế cô còn hào phóng không súc miệng, không nhai kẹo cao su để đợi Đồng Kinh Niên nữa đấy.
Anh thật sự cho rằng chiêu trò của cô rất đơn giản sao?
Thứ cô muốn chính là làm cho anh khó lòng phòng bị.
Đồng Kinh Niên: “…”
Cả người anh đều rất không ổn.
Năng lực tự khống chế của Đồng Kinh Niên vẫn luôn không tồi, rất ít khi thấy anh biểu hiện ra cảm xúc tức giận.
Thứ nhất là bởi vì hoàn cảnh và địa vị mà anh được sinh ra nên đại đa số những người bên cạnh đều là người làm công của anh, nhân viên được trả lương sẽ không khiến cho kim chủ ba ba thất vọng. Thứ hai, cho dù có người muốn phá tan phòng tuyến để chọc giận anh thì Đồng Kinh Niên cũng không để bọn họ vào mắt.
Đối với anh thì đó chỉ là những kẻ thất bại, vô giá trị mà thôi.
Cho đến khi tiếp xúc với Tô Tâm Đường thì rốt cuộc Đồng Kinh Niên cũng biết được cảm giác tức giận, hơn nữa còn là tức giận chồng chất.
Cô luôn có biện pháp khiến anh trở tay không kịp.
Đồng Kinh Niên nhớ đến mâm đồ ăn kia toàn là ớt, ớt cay đỏ rực thì ƈôи ȶɦϊ.t lại càng thêm nóng rát.
Buổi tọa đàm này không thể tiếp tục được nữa.
Đồng Kinh Niên biết anh không thể cứ như vậy mà đi xuống nên cố gắng gấp rút kết thúc xong xuôi.
Vốn dĩ anh rất lợi hại nên khi thông báo kết thúc tọa đàm cũng không tạo cho mọi người cảm giác đột ngột, dường như dừng lại tại đây cũng rất hợp lý.
Chỉ có bộ phận lãnh đạo hơi mờ mịt vì kết thúc sớm hơn hai mươi phút so với dự tính ban đầu.
Tất nhiên họ vẫn làm theo ý định của Đồng Kinh Niên rồi.
Hơn một nghìn sinh viên đến dự thính rất nhanh được dẫn đường tản ra ngoài.
…
Trước khi rời đi, Đồng Kinh Niên vẫn gửi đến cho Tô Tâm Đường vị trí xe ô tô cùng với hai chữ lạnh băng.
[ Lại đây. ]
Sau khi rời khỏi hội trường, Tô Tâm Đường vào nhà vệ sinh sửa sang lại một chút rồi mới chậm rãi đến chỗ của Đồng Kinh Niên.
Dù sao thì cô cũng rất muốn nhìn xem Đồng Ớt “Gà” liệu còn chịu đựng được nữa hay không.
—————————————————-
Editor: Tôi không có “gà” mà còn thấy cay nữa đây này cả nhà ơi. =))))
~~~
Tô Tâm Đường mơ hồ nhớ lại từng có một lần cô lên đỉnh đã phun nước lên mặt của Đồng Kinh Niên.
Lúc ấy cô còn vui vẻ vỗ tay khi nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của đối phương, còn nói cái gì mà cho anh bắn lại lên mặt mình.
Khi nói ra câu đó Tô Tâm Đường cũng chẳng sợ hãi.
Bởi vì thần tiên sẽ không chơi lớn được như vậy.
Nhưng mà ngay lúc này đây, cô thật sự bị bắn lên mặt rồi.
Nói bừa cũng đúng.
…
“Xin lỗi.”
Yết hầu của người đàn ông khẽ trượt, tranh thủ lúc đang trình chiếu powerpoint liền tạo một khẩu hình môi với Tô Tâm Đường.
Tô Tâm Đường tức giận muốn hất văng bàn tay đang niết trêи má cô.
Đồng Kinh Niên nhanh chóng đem ƈôи ȶɦϊ.t của anh tránh xa khỏi nguy hiểm, bàn tay đang bóp cằm cũng buông lỏng nên cô không đánh trúng anh.
Việc này càng làm cho Tô Tâm Đường thêm khó chịu.
Trêи mặt toàn là mùi vị tϊиɦ ɖϊƈh͙ của đàn ông, cô tức giận dùng mu bàn tay chà lau. Thật sự là quá… khó có thể chấp nhận được!
Tô Tâm Đường bây giờ mới chú ý trêи tóc mai của cô cũng dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ sền sệt như sữa chua. Phát điên mất thôi!
Lời xin lỗi của Đồng Kinh Niên hoàn toàn không có một chút thành ý, ánh mắt anh nhìn cô còn mang theo tia châm chọc. Trong lúc cô còn đang ngây ngốc thì anh lại vô cùng thỏa mãn đưa tiểu Đồng quay về đúng vị trí, sau đó kéo khóa quần lên.
Cả người cô chật vật vô cùng, còn người đàn ông đã khôi phục lại bộ dáng áo mũ chỉnh tề. Thử hỏi xem hình ảnh đối lập như vậy thì sao mà không châm chọc cho được.
Giống như anh đang chế giễu cô tự bày trò rồi cuối cùng lại tự đào hố chôn mình.
Tô Tâm Đường: “…”
Tuy rằng sự thật chính là như vậy.
Tô Tâm Đường muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô lôi kéo ống quần giá trị xa xỉ của người đàn ông để chà lau mu bàn tay cùng với khuôn mặt của chính mình.
Đồng Kinh Niên cũng chỉ liếc mắt nhìn cô một cái, dường như những chuyện vừa rồi chẳng hề kϊƈɦ động đến anh.
Tô Tâm Đường: Tròng lòng ấp ủ vô số câu chửi thô tục.
Dù sao thì đây cũng không phải quần áo của mình, tϊиɦ ɖϊƈh͙ cũng là của người đàn ông này bắn ra nên Tô Tâm Đường muốn đem muôn vàn con cháu trả lại hết cho anh. Nhưng không thể không nói Đồng Kinh Niên thật sự là một người rất bình tĩnh —-
Khó chịu quá đi.
Tô Tâm Đường nghiến răng.
Cô nghi hoặc ngước mắt nhìn lên gương mặt bình tĩnh của anh.
Sao vẫn chưa có phản ứng gì thế nhỉ? Hay là không có tác dụng? Dường như để đáp lại nghi hoặc của Tô Tâm Đường, chuyện cô mong chờ liền xảy ra ngay sau đó.
…
Tâm tình bây giờ của Đồng Kinh Niên rất sung sướиɠ.
Thật ra anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy vui vẻ như vậy.
Khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận của cô gái, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ: Xứng đáng.
Tại sao người luôn được như ý nguyện lại là cô? Anh cảm thấy chuyện lần này chính là một sự giáo huấn sâu sắc đối với Tô Tâm Đường.
Hơn nữa anh cũng rất thoải mái, không riêng gì tâm trạng mà ngay cả thân thể cũng rất sung sướиɠ. Vừa rồi anh được mυ"t̼ đến mức tê dại da đầu, thời điểm bắn tinh lại càng thỏa mãn.
Đáng lẽ cảm giác sung sướиɠ này sẽ kéo dài thật lâu, đến tận lúc Tô Tâm Đường chui ra khỏi đây mới thôi.
Nhưng giờ đây lại xuất hiện điểm khác thường.
ƈôи ȶɦϊ.t của Đồng Kinh Niên bỗng trở nên đau nhói, nóng rát. Ban đầu chỉ hơi tê tê, anh còn cho rằng đó là dư vị sau khi bắn tinh.
Nhưng —-
Càng lúc càng đau, càng lúc càng tê, giống như là bị người ta đổ một bát sa tế vào vậy. Đồng Kinh Niên hoàn toàn không có cách nào xem nhẹ cảm giác này.
Gương mặt cao ngạo, tự phụ, lạnh lùng không với tới đang dần xuất hiện dấu vết sụp đổ.
Tuy rằng anh không nói gì nhưng thân thể lại một lần nữa căng cứng, đôi mắt đen nhánh không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Tô Tâm Đường. Anh phải rất cố gắng mới có thể biểu đạt ra được ý tứ chất vấn của mình.
Cô lại làm ra trò gì?!!!
Người duy nhất chạm qua ƈôи ȶɦϊ.t của anh chỉ có Tô Tâm Đường. Huống hồ bây giờ cô còn đang cười giống như yêu tinh, ngoại trừ cô ra thì sẽ không có một ai khác.
Tô Tâm Đường thật sự rất sung sướиɠ, mặc dù dáng vẻ của cô vẫn chật vật, trêи tóc trêи mặt dính không ít tϊиɦ ɖϊƈh͙. Nhưng bây giờ nhìn thấy Đồng Kinh Niên đang khó chịu thì những giận dữ khi nãy cũng tan thành mây khói.
Gương mặt kiều mị thậm chí còn lười nở một nụ cười tiêu chuẩn, cô chỉ đơn giản nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng.
“Gà xào ớt… Thích không?”
Cô nhìn chằm chằm vào khu vực nhô lên bất thường giữa hai chân của người đàn ông, đưa ra lời bình luận.
“Đúng là ớt xào… 'gà' có khác.”
…
Thời điểm ngồi trêи bàn ăn, Tô Tâm Đường đang vui vẻ ăn ngô chiên thì lại bị tên “tró” này cướp mất, không còn cách nào khác cô đành phải ăn một mâm gà xào ớt.
Gà xào ớt chính cống vừa cay vừa tê, mãi cho đến bây giờ trong miệng cô vẫn còn lưu lại mùi vị đó.
Đã thế cô còn hào phóng không súc miệng, không nhai kẹo cao su để đợi Đồng Kinh Niên nữa đấy.
Anh thật sự cho rằng chiêu trò của cô rất đơn giản sao?
Thứ cô muốn chính là làm cho anh khó lòng phòng bị.
Đồng Kinh Niên: “…”
Cả người anh đều rất không ổn.
Năng lực tự khống chế của Đồng Kinh Niên vẫn luôn không tồi, rất ít khi thấy anh biểu hiện ra cảm xúc tức giận.
Thứ nhất là bởi vì hoàn cảnh và địa vị mà anh được sinh ra nên đại đa số những người bên cạnh đều là người làm công của anh, nhân viên được trả lương sẽ không khiến cho kim chủ ba ba thất vọng. Thứ hai, cho dù có người muốn phá tan phòng tuyến để chọc giận anh thì Đồng Kinh Niên cũng không để bọn họ vào mắt.
Đối với anh thì đó chỉ là những kẻ thất bại, vô giá trị mà thôi.
Cho đến khi tiếp xúc với Tô Tâm Đường thì rốt cuộc Đồng Kinh Niên cũng biết được cảm giác tức giận, hơn nữa còn là tức giận chồng chất.
Cô luôn có biện pháp khiến anh trở tay không kịp.
Đồng Kinh Niên nhớ đến mâm đồ ăn kia toàn là ớt, ớt cay đỏ rực thì ƈôи ȶɦϊ.t lại càng thêm nóng rát.
Buổi tọa đàm này không thể tiếp tục được nữa.
Đồng Kinh Niên biết anh không thể cứ như vậy mà đi xuống nên cố gắng gấp rút kết thúc xong xuôi.
Vốn dĩ anh rất lợi hại nên khi thông báo kết thúc tọa đàm cũng không tạo cho mọi người cảm giác đột ngột, dường như dừng lại tại đây cũng rất hợp lý.
Chỉ có bộ phận lãnh đạo hơi mờ mịt vì kết thúc sớm hơn hai mươi phút so với dự tính ban đầu.
Tất nhiên họ vẫn làm theo ý định của Đồng Kinh Niên rồi.
Hơn một nghìn sinh viên đến dự thính rất nhanh được dẫn đường tản ra ngoài.
…
Trước khi rời đi, Đồng Kinh Niên vẫn gửi đến cho Tô Tâm Đường vị trí xe ô tô cùng với hai chữ lạnh băng.
[ Lại đây. ]
Sau khi rời khỏi hội trường, Tô Tâm Đường vào nhà vệ sinh sửa sang lại một chút rồi mới chậm rãi đến chỗ của Đồng Kinh Niên.
Dù sao thì cô cũng rất muốn nhìn xem Đồng Ớt “Gà” liệu còn chịu đựng được nữa hay không.
—————————————————-
Editor: Tôi không có “gà” mà còn thấy cay nữa đây này cả nhà ơi. =))))
Danh sách chương