Giống như bây giờ tôi có thể thấy rõ anh.

.

Cô chưa từng yêu đương, nên không hiểu câu này lọt vào tai đàn ông sẽ như thế nào.

Ninh Kiều Kiều híp mắt nhìn khung tranh trên tường cách đó không xa ở phía sau Úc Thiếu Mạc, ví dụ như cô không thấy rõ bức tranh này.

Đôi mắt ưng u ám của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào anh.

"Hả?" Ninh Kiều Kiều khó hiểu nhìn Úc Thiếu Mạc.

"Dạ dày còn đau không?" Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều hỏi.

Thì ra anh muốn hỏi cái này, cô còn tưởng rằng lại có chỗ nào chọc đến anh mất hứng, dọa chết cô rồi.


"Không đau nữa.

" Ninh Kiều Kiều trả lời, cô nhìn Úc Thiếu Mạc, lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, cám ơn anh đã tìm bác sĩ đến chữa bệnh cho tôi.

"
Nếu không phải Úc Thiếu Mạc tìm bác sĩ tới đây cho cô, cô còn không biết sẽ đau cho đến khi nào.

Tốt xấu gì Ninh Kiều Kiều cũng biết điều này.

"Trước kia cô thường xuyên bị đau dạ dày sao?"
Úc Thiếu Mạc không hề tỏ vẻ gì trước lời cảm ơn của Ninh Kiều Kiều.

Ninh Kiều Kiều sửng sốt một chút, nói: "Thỉnh thoảng nếu không ăn cơm thì sẽ đau.

"
Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc đột nhiên trầm xuống, bộ não mạnh mẽ và cái nhìn sâu sắc nhạy bén của anh đã bắt được trọng điểm trong câu nói này của Ninh Kiều Kiều.

"Hôm qua cô không ăn cơm?"
Hiện tại đã là rạng sáng, lúc cô đến quả thật xem như là ngày hôm qua.

"! "
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, lắc đầu.

Đôi mắt Úc Thiếu Mạc nhất thời tối sầm lại, không vui híp mắt nhìn cô, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng: "Vì sao không ăn cơm?"
Dường như không khí xung quanh giảm xuống vài độ, Ninh Kiều Kiều cắn môi, nói: "Không có thời gian.

"

Vốn dĩ cô cùng Bách Hiểu ăn cơm ở nhà hàng, nhưng lại gặp Hàn Lộ.

Sau đó, cô được đưa đến đồn cảnh sát, rồi được đưa đến đây.

.

Sao cô có thể có thời gian để ăn tối.

Cho nên dạ dày của Ninh Kiều Kiều, thật ra từ trưa hôm qua đã không có bất cứ thứ gì, bệnh dạ dày tái phát cũng nằm trong dự đoán của chính cô.

Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt ưng thâm thúy nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giọng nói cao cao tại thượng có chút đùa cợt nói: "Cô bận? Cô có gì để bận rộn? Bận rộn hơn tôi, thậm chí không có thời gian ăn tối?"
"! "
Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, đành phải kể lại chuyện xảy ra từ hôm qua đến hôm nay với anh.

Úc Thiếu Mạc nghe xong lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều một lúc, Ninh Kiều Kiều cúi đầu, hoàn toàn giống như một đứa trẻ làm sai.

Cầm điện thoại bàn, Úc Thiếu Mạc nhấn một số điện thoại sau đó đưa cho Ninh Kiều Kiều, lạnh giọng nói: "Nói cho anh ta biết, cô muốn ăn cái gì?"
Ninh Kiều Kiều có chút kinh ngạc nhìn điện thoại di động, không nghe máy, mà nhìn Úc Thiếu Mạc, nói: "Bây giờ sao? Các đầu bếp đã ngủ rồi.

"

Úc Thiếu Mạc nhíu mày, đang muốn mở miệng lại nghe Ninh Kiều Kiều nói tiếp: "Dù sao thì hiện tại dạ dày của tôi đã không còn đau nữa, nếu không đợi một lúc là tốt rồi.

"
Chờ thêm một lúc nữa là trời sáng, các đầu bếp đã đi làm.

"Tôi muốn nghe cô nói nhiều chuyện nhảm nhí như vậy sao? Bảo cô nói với anh ta thì nói cho anh ta biết đi!"
Úc Thiếu Mạc giận dữ quát, nhét điện thoại vào tay Ninh Kiều Kiều.

Cô gái này thật sự phiền chết đi được! Ngốc đến mức không biết để Lục Nghiêu chuẩn bị thức ăn cho cô, vậy mà lại để chính mình đói đến mức đau dạ dày!
Anh tự mình gọi điện thoại, vậy mà cô lại dám từ chối!
Ninh Kiều Kiều có chút ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Ninh tiểu thư?"
Ninh Kiều Kiều nhìn điện thoại di động, vội vàng cầm máy, chỉ nghe thấy giọng Lục Nghiêu bên kia điện thoại có chút nhàn nhạt nói: "Ninh tiểu thư muốn ăn cái gì vậy? Bây giờ tôi sai người đi chuẩn bị.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện