*Người có tâm lý biến thái, khuynh hướng thích ngược đãi, SM.

Lục Thanh Viễn nhếch miệng cười, chạm vào phía sau đầu vẫn còn cảm giác đau: “Người phụ nữ đáng chết, dám đánh vào đầu tôi, tôi nhất định phải bắt cô ta trả giá!”

Bạch Ngạn: “…”

Hắn nhịn không thể không phỉ báng trong lòng: Nói lời thật lòng, muốn làm người ta bẽ mặt lại đầu tư 20 triệu cho chương trình, tôi chưa gặp qua kiểu trả thù nào như vậy.

Nhưng lời nói này hắn không thể nói ra.

Tiên sinh, người làm cái gì cũng đúng.

Nếu không đúng xin xem lại điều một.

Hắn biết đại khái về chuyện ngày hôm đó.

Có một người phụ nữ gan to bằng trời hạ thuốc tiên sinh, nhưng cô ta không ngờ rằng, tiên sinh phản khán lại loại thuốc này rất lớn, căn bản không có cơ hộ.

Còn tiểu thư Cẩm Lê cũng được người hạ thuốc, chạy nhầm vào phòng riêng của tiên sinh.

Theo tình tiết bình thường, hai người như vậy nên quyết liệt trải qua một đêm ngọt ngào.

Mà trên thực tế…

Tiên sinh không chịu nói.

Bạch Ngạn có thể đoán không ra sao? Lại có chuyện tiên sinh bị người rat a ghét bỏ đánh ngất trong phòng… nghĩ tới có chút kích động nha…

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” giọng nói lạnh lùng vang bên tai Bạch Ngạn.

Hắn giật mình ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Lục Tranh Nhai.

Bạch Ngạn nhanh chóng trấn tính tâm trí, ho một tiếng: “Tôi chỉ đang nghĩ, lần này Cẩm Lê tiểu thư thực sự rất vui”

Lục Tranh Nhau bình tĩnh lại.

Mặc dù người phụ nữ Cẩm Lê tính cách cực kì ác liệt [dám dùng chai rượu đập đầu hắn] cũng không thông minh [thông minh sao có thể trông khổ sở như vậy] tóm lại, ngoài xinh đẹp cũng không có mấy ưu điểm.

Nhưng cho dù…

Đôi mắt Lục Tranh Nhai mờ đi, cơ thể có sự thôi thúc quen thuộc.

Từ hôm đó trở đi hắn cứ nhớ lại hôm hai người thân mật, âm thanh hô hấp, làn da trắng tuyết của đối phương…

Sâu trong cơ thể, như có dòng thủy triều không thể kiểm soát.

Chuyện này đối với Lục Tranh Nhai là chuyện cực kì hiếm gặp.

Không, nói chính xác, không phải hiếm mà là chưa từng xảy ra.

Người như hắn, sinh ra coi tình cảm là một thứ rất nhạt nhẽo, đối với cha mẹ ruột cũng không có tình cảm gì, đối với tình yêu nam nữ, hắn càng chưa bao giờ suy nghĩ tới.

Đây là lần đầu tiên của hắn, thân thể thành thật, khát khao một người phụ nữ.

Người đàn ông như Lục Tranh Nhai, tự nhiên không cần phải kìm nén nhu cầu sinh lý của bản thân.

Bây giờ đối với cô ấy có cảm xúc, chính là đem đến bên bản thân là được.

Hắn ban đầu không để chuyện này trong lòng, chỉ bảo Bạch Ngạn đi tìm Cẩm Lê.

Giống trong lòng Bạch Ngạn nghĩ, hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày có một người phụ nữ nào từ chối hắn—lần hạ thuốc này không tính.

Nhưng Cẩm Lê lại từ chối rồi.

Theo suy nghĩ của Bạch Ngạn, đối phương không để hắn vào trong lòng.

Cùng là một người phụ nữ, từ chối hắn hai lần.

Đây là một ngoại lệ.

Lục Tranh Nhai gặp qua vô số phụ nữ tiếp cận hắn, nhưng chưa bao giờ thấy chuyện này.

Phải nói rằng trước kia hắn nghĩ chỉ cần có được cơ thể của một người phụ nữ, khi nào chán thì bỏ.

Nhưng hiện tại, suy nghĩ hắn khác rồi.

Ừm, hắn không chỉ muốn cơ thể người phụ nữ nữa mà muốn cả trái tim cô.

Đợi đến khi người phụ nữ Cẩm Lê yêu hắn, đến lúc đó, lúc cô buồn vì không có được trái tim của mình…

Lục Tranh Nhai khóe miệng nhếch lên một nhu cười biến thái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện