Hạ Tử Quyên đi khỏi bệnh viện được một khoảng cách khá xa, vừa đi cô vừa suy tư xoa xoa bụng mình:"Con ơi! Tại sao con lại xuất hiện vào lúc này chứ? Mẹ không biết là nên vui hay buồn khi con xuất hiện đây."

"Bốp!!" Một người đàn ông cao to cầm cây đập vào đầu khiến cô ngất đi, người đàn ông nhanh chóng bế cô lên xe rồi ra lệnh cho đồng bọn lái xe đi nhanh.

Khi cô tỉnh lại đã là gần chiều, đầu cô rất đau vừa mở mắt cô đã nhìn thấy Nghê Quân Dao đang ngồi trên nở nụ cười gian ác với cô:

"Tỉnh rồi sao?"

Hạ Tử Quyên ngồi dậy, ánh mắt sắc bén, lời nói lạnh lùng:"Là cô đã cho người bắt tôi?"

Nghê Quân Dao nhướng mày, thừa nhận:" Đúng vậy! Là tôi đã cho người bắt cóc cô."

"Cô muốn gì?"

"Cô hỏi tôi muốn gì sao? Dĩ nhiên là tôi muốn cô chết rồi, những lời cô sỉ nhục tôi, những thứ mà tôi chịu tôi bắt cô trả gấp trăm lần. Tôi phải cho cô nếm mùi vị đau đớn nhất."

Hạ Tử Quyên hiện tại vẫn chưa muốn chết, cô không thể để con cô chết cùng cô được cô hiện tại không nên nói khích Nghê Quân Dao. Nghê Quân Dao quay đầu ra lệnh cho thuộc hạ, thuộc hạ của cô ta hiểu ý ngay lập tức cầm một cây kim tiêm đi đến tiêm vào người Hạ Tử Quyên.

Hạ Tử Quyên bị tiêm thuốc vào người, rất nhanh cô đã cảm giác được trong người cô khó chịu, đau đớn, Nghê Quân Dao đi về phía cô mỉm cười, lời nói đầy sự độc ác:

"Rất đau đớn đúng không? Cô có biết tôi đã tiêm thuốc gì vào cho cô không?"

Hạ Tử Quyên đau đến nói không nổi, cô ráng rặng từ chữ hỏi cô ta:

"Rốt...cuộc...cô đã...tiêm...thuốc gì...cho tôi? Nói...mau."

Nghê Quân Dao nhướng mày, nở nụ cười kinh tởm, nói cho cô biết:

"Tôi đã tiêm cho cô một loại thuốc khiến xương cốt của cô không thể nhúc nhích, khiến nó mềm nhuyễn ra trong một thời gian dài. Tôi biết cô có sức mạnh hơn người thường nên tôi mới tiêm thuốc này cho cô."

Hạ Tử Quyên trừng mắt, nghiến răng đến đau, quát:"Nghê Quân Dao! Cô đúng là một con rắn độc, đồ độc ác."

"Cô không phải mới biết tôi độc ác ngày một ngày hai mà? Sẵn đây tôi thấy cô sắp chết tôi sẽ nói cho cô biết mọi chuyện."

"Cô cũng có chuyện để nói với tôi nữa à?"

"Tất nhiên là có rồi, để tôi nói cho cô biết nha người đã cho người đặt bom lên xe của cô, người đã hại chết Tô Vũ chính là tôi còn nữa nha nói cho cô biết một bí mật tôi chính là người đã giết hại mẹ của Thành Đông tôi biết cô yêu anh ấy nên tôi mới nói chuyện này cho cô biết."

Hạ Tử Quyên kích động, mắt hằn lên sự hận thù, cô rất muốn vùng vẫy nhưng cô không có sức:"Đồ con rắn độc, cô thật độc ác chính cô đã hại chết Tiểu Vũ tôi nhất định sẽ không tha cho cô."

Nghê Quân Dao tặc lưỡi, nhìn cô cười hả hê:" Đến bây giờ vẫn còn mạnh miệng sao? Không tha cho tôi? Sắp chết tới rồi mà vẫn còn nói như vậy? Một lát nữa tôi sẽ cho cô ném mùi vị đau khổ tận xương tủy, cho cô biết mùi vị của tuyệt vọng."

"Cô muốn làm gì nữa đây?"

"Một lát nữa Thành Đông sẽ đến đây, tôi sẽ cho cô biết giữa tôi và cô anh ấy sẽ chọn ai? Ai mới là người quan trọng, trái tim của anh ấy có ai? Rất nhanh thôi sẽ biết."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện