“Chào chị An, ngưỡng mộ đại danh của chị đã lâu, sau này xin chị chiếu cố nhiều thêm.” Cách Tôn Nhã Đình chào hỏi rất là ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Hoàng Phủ Tử Y ở bên cạnh, cười mà nói: “Đây là người mới mà chị đang dắt sao? Rất có cá tính đấy.”

Tôn Nhã Đình mặc một chiếc áo đầm hoa ngắn màu trắng, trông có vẻ tươi mới và thuần khiết, nhìn thôi là đã biết đi theo phong cách ngọc nữ, nhưng so sánh với cô, cách ăn mặc của Hoàng Phủ Tử Y đúng là vô cùng đặc biệt.

Nón cao bồi、áo sơ mi trắng、quần jeans、giày thể thao、chiếc cặp ba lô, bất luận là lấy món nào ra, cũng không có chỗ nào đặc biệt, cách ăn mặc của học sinh đa phần đều giống vậy, nhưng quần áo có bình thường đến đâu khi được mặc trên người của Hoàng Phủ Tử Y, cũng sẽ được thể hiện ra một phong cách rất khác biệt, trong vẻ soái khí lộ ra một chút tà khí phản nghịch, trong vẻ thanh tú còn thêm phần vũ mị mê người, trai gái khó phân, khiến người khác cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy, cũng làm cho người khác dư vị vô tận.

Cách xuất hiện của Hoàng Phủ Tử Y rất âm thầm, nhưng chỉ cần có người chú ý đến cô, thì sẽ bị thu hút ngay, Tôn Nhã Đình vốn không hề để ý đến cô ấy, nhưng sau khi nhìn thấy hình dáng của cô, liền có một cảm giác nguy cơ rất nặng.

Mà lúc này bị vẻ đẹp của Hoàng Phủ Tử Y làm cho kinh ngạc, cũng không chỉ có một mình Tôn Nhã Đình, cũng có nhiều ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, Hoàng Phủ Tử Y – người đang là tiêu điểm của mọi người, vẫn là một vẻ mặt thản nhiên, vô cùng điềm tĩnh.

Bất kể là lúc trước khi còn đi học, hay là sau khi tốt nghiệp đóng vai phụ ở trong làng giải trí, vẻ đẹp của cô luôn là tiêu điểm được chú ý nhất, cho nên cô đã quen với việc bị nhìn chăm chăm như vậy, nếu không phải cô kiên trì phải đóng vai phụ để rèn luyện kỹ năng diễn xuất, chỉ dựa vào nhan sắc của cô, cũng sẽ sớm được nổi danh.

Bây giờ, Hoàng Phủ Tử Y đã thay đổi cách nghĩ của mình, đồng thời cũng không còn che giấu vẻ đẹp của mình, bình thản ung dung mà đứng ở đó, tuy là chưa được nổi danh, nhưng đã có khí thế của một đại minh tinh.

“Tử Y đúng là rất đặc biệt.” An Tuệ chẳng có một chút khiêm tốn gì, gật đầu, không đợi đối phương nói nhảm nữa, liền nói thẳng: “Chúng tôi phải đi gặp đạo diễn, thất lễ rồi.”



Về phần Hoàng Phủ Tử Y, từ đầu đến cuối cả cái đầu, cô cũng không có gật lấy một cái, chỉ là liếc nhìn hai người đó một cách nhẹ nhàng, như là đang nhìn hai người lạ không có quan trọng gì, biểu hiện vô cùng kiêu ngạo, ít ra đối với hai người này mà nói được xem là như vậy.

An Tuệ dẫn Hoàng Phủ Tử Y đi gặp đạo diễn của chương trình, sau lưng hai người đó, sắc mặt của Bành Ngọc Ngọc với Tôn Nhã Đình vô cùng khó coi, nhất là Tôn Nhã Đình, cái cô nghĩ nhiều hơn Bành Ngọc Ngọc nhiều, nhìn cũng kỹ hơn, khuôn mặt đó của Hoàng Phủ Tử Y, thực sự là mối đe dọa đối với cô.

“Không cần để ý tới hai người đó.” Sau khi rời khỏi, An Tuệ khẽ dặn dò bên tai của Hoàng Phủ Tử Y.

“Dạ.” Là một người đã từng chết qua một lần, nếu như cả lòng đề phòng này cũng không có, chắc cũng không cần phải lăn lộn trong giới giải trí này nữa.

Đạo diễn của chương trình là một ông chú trung niên, hai người còn chưa tới gần, đã nghe thấy đạo diễn cầm chiếc loa hét lớn, cảm giác rất là hào phóng.

“Đạo diễn Triệu, ông vẫn giống khi xưa, rất có sức sống.” An Tuệ cười tít mắt mà trêu ghẹo, từ khẩu khí cũng có thể nhận ra, cô với đạo diễn Triệu này cũng khá là thân.

“Hey, An Tuệ, mới gặp mặt mà đã chọc tôi, coi chừng tôi cắt hết những cảnh quay của nghệ sĩ nhà cô!” Tên đầy đủ của đạo diễn Triệu là Triệu Đức An, uy hiếp An Tuệ xong, ánh mắt liền chuyển sang Hoàng Phủ Tử Y, sau đó con mắt liền lóe sáng, có chút vui mừng mà nói: “Đây là nghệ sĩ của nhà cô, diện mạo này, đúng là rất tuấn đấy!”

“Chào đạo diễn Triệu, em là Hoàng Phủ Tử Y, rất vui được tham gia ghi hình chương trình 《Thiện hành thiên hạ》.” Hoàng Phủ Tử Y thần thái ung dung mà chào hỏi, dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti khiến An Tuệ và Triệu Đức An đều rất hài lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện