Chương 75
Thấy quanh người Lục Kiến Thành đang bao quanh bởi cơn giận dữ, cậu ta còn tưởng bản thân đưa thuốc tới chậm, vội vàng thanh minh: “Lục tổng, anh đừng trách tôi nhé, phu nhân thật sự có hoả nhãn kim tinh mà, anh không biết đâu, tôi ở bên dưới đã bị mấy tên kia soát khắp người, lại còn soát ba lượt, nếu không phải tôi sống chết chống lại, suýt chút nữa đã bị phát hiện rồi.”
“Nếu như không phải tôi thông minh giấu thuốc vào trong thắt lưng thì căn bản là không thể mang vào được.”
“Lục tổng, anh mau uống đi, tôi đi rót cho anh cốc nước.”
Lục Kiến Thành đưa ánh mắt lạnh lùng về phía Lâm Tiêu, cả người đều phát ra khí lạnh lẽo như vừa vớt dưới hầm băng lên: “Có thuốc rồi, còn uống gì nữa mà uống.”
“Hả, đã có thuộc rồi sao?” Lâm Tiêu bối rối sờ đầu, rồi lại nhìn Nam Khuê, đột nhiên cậu ta hiểu ra.
“Mang thuốc rồi lượn đi.” Lục Kiến Thành tức giận.
Lâm Tiêu lập tức đi theo, vừa đi vừa hỏi: “Lục tổng, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
“Tìm người làm thuốc giải.” Lục Kiến Thành nói.
“Hả…?” lần này Lâm Tiêu đã hoàn toàn mơ hồ rồi, không phải nói thiếu phu nhân đã giúp anh ấy giải tỏa rồi sao? Vậy bây giờ chuyện gì đang xảy ra đây?
Thấy anh bước từng bước dài chuẩn bị rời khỏi rồi, cuối cùng Nam Khuê cũng không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Anh thật sự muốn đi à?”
Lục Kiến Thành quay lưng lại với cô, lạnh nhạt nói: “Đây không phải là điều em mong muốn à.”
Nam Khuê cắn chặt môi, cảm thấy có quá nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể thốt nên lời. Trước giờ cô chưa từng hy vọng anh đi tìm Phương Thanh Liên. Rõ ràng là anh chỉ cần Phương Thanh Liên.
Thôi vậy. nếu đã quyết định buông tay rồi thì sớm một chút hay muộn một chút hình như cũng không có gì khác biệt.
“Lúc nào đi, nhớ đóng cửa cẩn thận.” lời vừa nói ra, Nam Khuê quay người chạy đi.
Vừa đến nhà tắm, cô liền nghe thấy cửa đóng rầm một cái. Bây giờ không còn nhịn được nữa, cô nôn sạch sẽ mọi thứ trong bụng ra.
Không nhớ nổi đã nôn bao lâu, chỉ nhớ cuối cùng trong bụng đều đã trống không rồi.
Lúc cô ngẩng đầu lên, cả mặt cô đều nhợt nhạt trắng bệch gần như trong suốt, không còn một chút huyết sắc nào.
Buổi đêm, rất khuya.
Bầu trời đêm chẳng khác nào như vừa bị mực viết nhuộm đen vậy. Nam Khuê bước tới ban công, đúng lúc nhìn thấy cơ thể cao gầy của anh vừa bước vào xe, dứt khoát không một chút do dự nào.
Ngay sau đó, chiếc xe cũng nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt. Càng ngày càng xa.
Cho đến khi một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy nữa. Nam Khuê nhìn hướng anh rời đi rất lâu rất lâu, lâu tới mức trong cổ cô đã tràn đầy vị chua sót rồi.
Gió đêm rất lạnh, thổi lên người cô đến mức run rẩy. Đến cuối cùng, cả người Nam Khuê cứng đờ rồi mới quay người bước vào phòng. Cô đưa tay tắt đèn rồi nhanh chóng đem mình bọc trong lớp chăn ấm áp.
Làm như vậy cơ thể mới ấm áp lên một chút, trong lòng cũng như vậy mà được sưởi ấm theo.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Là Phương Thanh Liên gọi tới
“Alo, vừa rồi cô nói Kiến Thành bị làm sao?” Phương Thanh Liên sốt ruột hỏi.