Chương 57
Vân Thư nghe được tiếng kêu “cứu mạng” lập tức chạy tới, dặn dò vệ sĩ sắp xếp người cho hợp lý.
Bởi vì hôm nay toàn bộ việc trong tiệc mừng thọ đều là một mình bà xử lý, trước sau, trong ngoài, tất cả đều dựa vào một mình bà.
Về phần Lục Minh Bác, đã sớm bị yêu tinh bên ngoài câu đến hồn phách cũng không còn, ngay cả mừng thọ của cha mình cũng mặc kệ, còn nói ra ngoài nửa tiếng, kết quả một tiếng rồi cũng không thấy về.
Đúng rồi, Nam Khuê.
Vân Thư nhìn quanh đại sảnh một vòng mới phát hiện sao lại không nhìn thấy Nam Khuê.
Trong lòng bà hoảng hốt, tìm ông Chu: “Ông Chu à, mau nhìn xem, Nam Khuê đâu? Sao nảy giờ tôi không nhìn thấy con bé.”
Vừa dứt lời, bà đã ý thức được có gì đó không đúng.
Người vừa rơi xuống nước kia sẽ không là?
“Mau mau ông Chu, người vừa mới rơi xuống nước thì sao? Sắp xếp ở đâu?”
“Ở trên lầu.”
Vân Thư lập tức đi giày cao gót điên cuồng chạy lên trên, ông Chu ở phía sau đi theo: “Phu nhân, bà đang mang giày cao gót, đi chậm một chút.”
Khi đến phòng, bà nhanh chóng xông vào.
Khi nhìn thấy người nằm trên giường thật sự là Nam Khuê, Vân Thư lập tức hoảng hốt, bà ngồi xuống bên cạnh, vừa nắm lấy tay Nam Khuê vừa gọi cô: “Nam Khuê, tỉnh lại, mau tỉnh lại!”
Nghe thấy tiếng gọi, Nam Khuê lúc này mới chậm rãi mở mắt ra: “Mẹ, ở dưới còn nhiều khách như thế, sao lại mẹ lên đây.”
“Con bé ngốc này, chuyện rơi xuống nước lớn như vậy sao con không nói cho mẹ biết? Đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước, con nói cho mẹ biết, có phải có ai cố ý đẩy con hay không, mẹ phải điều tra rõ ràng việc này.”
Nam Khuê cười cười: “Mẹ, con biết hôm nay tất cả khách khứa đều do mẹ chăm sóc, mẹ bận rộn như vậy, làm sao con có thể vì chuyện của mình con mà quấy rầy mẹ được chứ? Hơn nữa hôm nay là mừng thọ của ông nội, một ngày vui như thế, con không thể bởi vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến tiệc mừng thọ của ông nội. ”
Nam Khuê nói đều là lời thật lòng, cô quả thật bị thiệt thòi.
Nhưng cô không thể vì tìm lại công bằng cho mình mà phá hỏng tiệc mừng thọ của ông nội.
Trong lòng cô biết rõ, một khi chuyện này được điều tra kỹ lưỡng, ông nội nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô, mà cô gái kia lại là người của nhà họ Lục, mọi chuyện chỉ càng ngày càng phức tạp, mừng thọ của ông nội nhất định sẽ trở nên không vui.
Vì ông nội, cô tự nguyện nuốt xuống cái khổ này.
“Lục Kiến Thành đâu? Vợ mình xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả cái bóng cũng không thấy.” Vân Thư hỏi.
Đám người giúp việc ai nấy đều đứng ở bên cạnh, thở không dám thở ra.
Cuối cùng vẫn là Nam Khuê mở miệng: “Mẹ, chỗ Phương Thanh Liên hình như xảy ra chuyện gì đó, Kiến Thành anh ấy chạy qua đó.”
“Cái gì?” Vân Thư tức giận gần như muốn mất đi lý trí: “Hai cha con giống nhau như đúc, đều bị câu hồn, bây giờ mẹ gọi điện thoại cho nó, kêu nó về.”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Lục Kiến Thành: “Alo, mẹ.”
“Mặc kệ bây giờ anh đang ở đâu, về ngay cho tôi.”