Chương 34
Quả thật cô không thích Phương Thanh Liên.
Một người phụ nữ có tác phong sống không chừng mực, lại xảo quyệt luôn chiếm giữ vị trí bạch nguyệt quang trong lòng chồng cô, chỉ sợ không có bất kỳ người vợ nào sẽ thích người phụ nữ như vậy.
Nhưng mà, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới muốn cô ta chết!
Khi Lục Kiến Thành chạy tới, Nam Khuê đang ngồi xổm trên mặt đất, tóc tai bù xù, đồ đạc trong túi cô bị trút ra rơi vãi khắp nơi.
“Xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại ở cùng nhau?”
Tóc anh hơi lộn xộn, ngực còn đang thở hổn hển.
Không cần phải đoán, chắc phải leo lên cầu thang.
Nam Khuê ngẩng đầu, đôi mắt màu đen chăm chú nhìn Lục Kiến Thành: “Có thể cô ta đã nhìn thấy đơn ly hôn anh đưa cho tôi, cảm thấy chia cho tôi quá nhiều tài sản, muốn tìm tôi ký lại một bản thỏa thuận ly hôn khác.”
“Tôi không có đồng ý, tự mình đi trước, cô ta chưa từ bỏ ý định, điên cuồng đuổi theo phía sau, sau đó ra cổng bị xe đụng phải.”
Nói xong, cô cúi đầu lần nữa, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm mặt đất.
Bởi vì cô không có dũng khí nhìn vào mắt Lục Kiến Thành, càng không biết anh sẽ nói như thế nào.
Phương Thanh Liên tỉnh còn tốt, tất cả tự nhiên sẽ không liên quan đến cô.
Nếu thật sự chết, cho dù cô không có liên quan gì, chỉ sợ trong lòng Lục Kiến Thành cũng sẽ nhận định đó là lỗi của cô.
Tuy nhiên, Nam Khuê đợi suốt năm phút, cũng không nghe thấy câu trả lời của Lục Kiến Thành.
Khi ngẩng đầu lên, anh lo lắng nán lại trước cửa phòng cấp cứu.
Hai giờ sau, cuối cùng, đèn tắt và bác sĩ đi ra.
Nam Khuê vội vàng đi tới, bác sĩ tháo khẩu trang nhìn Lục Kiến Thành: “Là người nhà bệnh nhân sao?”
“Ừm, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.”
Chồng sắp cưới?
Nam Khuê kinh ngạc nghe ba chữ này, chồng cô còn chưa ly hôn, đã trở thành vị hôn phu của một người phụ nữ khác, đây thật sự là trò cười lớn nhất trên đời.
“May mắn đưa tới kịp thời, xuất huyết đầu đã kịp thời khống chế, có chút chấn động não nhẹ, sau này nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng, ba ngày sau kiểm tra lại.”
“Được, cám ơn.”
Nghe vậy, Nam Khuê hít một hơi thật sâu.
Cô nhìn thấy hai nắm đấm siết chặt của Lục Kiến Thành rốt cuộc cũng buông ra, còn có hai hàng lông mày nhíu chặt như ngọn núi cuối cùng cũng giãn ra.
Người trong lòng, quả thật là khác biệt.
Anh ta chưa bao giờ lo lắng cho cô như vậy.
Rất nhanh, Phương Thanh Liên được đẩy vào phòng bệnh.
“Kiến Thành, tôi nhớ rõ tài xế kia, anh ta…”
Nam Khuê mở miệng, đang định nói với anh về tài xế kia.
Đã thấy bên cạnh đã trống rỗng, Lục Kiến Thành một tay đẩy xe phẫu thuật của Phương Thanh Liên, một tay nắm chặt tay cô ta, hai người trông như cặp vợ chồng tình thâm.