Chương 30
“Vậy thật tốt quá, Kiến Thành, nhiều năm như vậy, rốt cục chúng ta có thể quang minh chính đại ở cùng nhau rồi.” Phương Thanh Liên đứng dậy, vui vẻ ôm lấy anh.
Lục Kiến Thành lại có vẻ hơi thiếu hào hứng, không hiểu vì sao, nghe thấy cô sảng khoái ký tên không chút do dự, anh lại cảm thấy không có vui và thoải mái như trong tưởng tượng.
“Anh đi vào nhà vệ sinh.”
Nhẹ nhàng đẩy Phương Thanh Liên ra, Lục Kiến Thành đi ra ngoài châm một điếu thuốc.
Khói bốc lên, hình bóng của anh cũng trở nên mờ ảo trong làn khói.
Sảng khoái ký tên như vậy.
Quả nhiên là muốn đi gặp người trong lòng cô.
Lục Kiến Thành trong lòng cô lại kém một người đàn ông đã kết hôn hai lần, suy nghĩ này khiến anh vô cùng phiền muộn.
Lúc Lâm Tiêu đưa “đơn thỏa thuận ly hôn” đến, vừa hay Phương Thanh Liên ở đây.
“Đưa cho tôi đi, lát nữa tôi giao cho Kiến Thành.”
Nghĩ đến Tổng giám đốc Lục sắp kết hôn với cô ta, Lâm Tiêu cũng không đề phòng, lập tức đưa cho cô ta.
Khi nhìn thấy tài sản trên giấy, thấy Lục Kiến Thành đưa cho Nam Khuê, Phương Thanh Liên lập tức siết chặt hai tay.
Sao lại nhiều như vậy?
Quả thực là người bình thường phấn đấu mấy đời cũng hưởng thụ không hết.
Kiến Thành vậy mà vung một bút đã cho cô nhiều như vậy.
Lúc Nam Khuê gả vào nhà họ Lục rõ ràng một xu cũng không mang theo, lúc ly hôn dựa vào cái gì mà được chia nhiều tiền, Phương Thanh Liên lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngày hôm sau, Nam Khuê thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện.
Đột nhiên, một vị khách không mời đến phòng bệnh.
“Sao cô lại ở đây?” Cô nhìn Phương Thanh Liên, không có giọng điệu gì tốt.
Nghĩ đến mục đích hôm nay, Phương Thanh Liên cố gắng khống chế bản thân, nở nụ cười vô cùng dịu dàng: “Cùng nhau uống một ly đi, tôi muốn xin lỗi cô.”
Phương Thanh Liên xin lỗi cô?
Sao có thể chứ?
Nam Khuê chỉ cần nghĩ một chút là biết đó là mồi nhử mà cô ta bỏ ra.
Quán cà phê dưới lầu, Phương Thanh Liên gọi một ly latte, sau đó nhìn về phía Nam Khuê: “Muốn uống gì?”
“Tôi muốn một ly nước lọc.”
Sắc mặt Phương Thanh Liên đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cô ta cảm thấy Nam Khuê đang cố ý.
“Muốn nói cái gì thì nói đi, tôi không rảnh ở chỗ này lãng phí thời gian với cô.” Nam Khuê trực tiếp mở miệng.
“Lần trước, quả thật tôi nói có chút quá đáng, cô không cần để ý.”
“Nếu tôi muốn để ý thì sao?”
Không ngờ Nam Khuê lại không theo lối mòn ra bài như vậy, Phương Thanh Liên chợt sững sờ, rất nhanh lại nở nụ cười: “Vậy tôi thật lòng thành ý xin lỗi cô, xin lỗi, Nam Khuê, tôi không có ý làm tổn thương cô.”