Chương 25
“Lúc đầu rõ ràng anh nói anh tự nguyện, hay cho tự nguyện, tự nguyện vì bạn gái cũ mà hy sinh hôn nhân của bản thân, tự nguyện để bản thân thành một con mồi, để nhảy vào bẫy của anh. Lục Kiến Thành tự nguyện của anh đúng là tuyệt vời, tôi đúng là phục anh sát đất.”
“Nói đi!” Nam Khuê không khống chế được mà gào lên.
Sự im lặng dài dằng dặc. Bầu không khí giữa hai người trở nên ngạt thở. Nam Khuê hít một hơi thật sâu, cô đột nhiên cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng làm cô đau nhói, không khí tiến vào cổ họng như hàng mũi dao đang dày xéo cô vậy.
“Tại sao không giải thích?” Nam Khuê cười đến bi thương. “Bởi vì anh căn bản không thể giải thích được.”
Cô tự hỏi tự trả lời, trong tim như vừa bị đục một lỗ thật to vậy, máu tràn khắp ra bên ngoài.
“Xin lỗi!”
Cuối cùng của cuối cùng, cô chỉ đợi được hai chữ này.
“Ha ha…xin lỗi?” Nam Khuê lẩm bẩm nhắc lại, cô cười đến nỗi nước mắt sắp tràn ra.
Hay cho một câu xin lỗi. Câu này đúng là vạn năng mà. Hình như không cần biết đã làm ra chuyện gì, phạm phải lỗi gì, đểu có thể dùng hai chữ này trả lời.
Cô thật sự rất khó chịu. Vừa đau vừa khó chịu, đặc biệt là bụng nhỏ, cô cảm thấy dưới người mình có gì đó ướt ướt, dính dính.
Nghĩ đến gì đó, sắc mặt Nam Khuê đột nhiên trắng bệch. Nếu như cô không sai thì có lẽ cô đã chảy máu rồi, hơn nữa còn không ít.
“Cục cưng, con đừng doạ mẹ, con nhất định phải bình an đó!”
“Con không được xảy ra chuyện, con nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
“Xin lỗi cục cưng, là mẹ không bảo vệ con tốt!”
Trong lòng Nam Khuê liều mạng tự trách. Thấy sắc mặt cô nhợt nhạt khác thường, Lục Kiến Thành vội vàng nói: “Cô sao vậy? Sao sắc mặt lại tệ như vậy, để tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Không cần lòng thương hại của anh.” Nam Khuê đột nhiên đưa tay đẩy tay anh ra.
Bụng càng ngày càng đau dữ dội. Hơn nữa cô cảm nhận được dưới người mình đang chảy máu.
Nghe nói phụ nữ có bầu ba tháng đầu tiên là thời gian không ổn định nhất, cực kì dễ bị sảy thai. Nghĩ đến đây, Nam Khuê lập tức hối hận rồi.
Tuy cô rất giận anh nhưng bây giờ em bé mới là quan trọng nhất, cô không nên mặc kệ em bé mà tức giận với anh.
Cô mấp máy môi, Nam Khuê cố gắng mở miệng ra nói. Đột nhiên, trước mặt bao trùm một mảnh tối mịt, người cô không có chút dự báo nào trước mà ngã xuống.
“Nam Khuê.” Vẫn may Lục Kiến Thành còn phản ứng kịp thời, giữ cô lại.
“Nam Khuê, mau tỉnh lại!” Lục Kiến Thành ôm lấy cô, vừa xuống lầu vừa kêu người làm chuẩn bị xe.
Khi Nam Khuê tỉnh lại, xe vừa đi đến bệnh viện, Lục Kiến Thành ôm cô chạy vào phòng cấp cứu.
Trên mặt anh tràn đầy vẻ lo lắng, vì chạy quá nhanh, trên mặt anh thấm đẫm những giọt mồ hôi, cả người cũng không còn vẻ nho nhã anh tuấn như lúc sáng, ngược lại có chút hơi chật vật, lộn xộn.
Nếu như anh thật sự căng thẳng vì cô thì tốt biết bao. Nhưng đáng tiếc, đây chỉ là vì cảm thấy áy náy mà thôi.