Chương 18
Trong ấn tượng, mẹ chồng là người phụ nữ vô cùng bình tĩnh, trước giờ đều đối với cô lạnh nhạt, cũng không thích nói chuyện cùng cô, thế nên Nam Khuê vẫn luôn cho rằng bà không thích cô.
Cô còn tự an ủi bản thân: cũng đúng, người con dâu bà yêu thích chắc chắn là một thiên kim nổi tiếng, một thiên kim dịu dàng khéo léo, một cô gái không có bối cảnh chống lưng như cô, chắc chắn không thể lọt được vào mắt xanh của bà.
Chính là vì điểm này nên khi bà không tìm Nam Khuê thì cô cũng sẽ không tới làm phiền bà. Không ngờ tới, mẹ chồng vậy mà lại giúp cô xả giận sướng tới như vậy.
Có những lúc phải tin rằng, một vật khắc một vật khác. Ví dụ như người phụ nữ Phương Thanh Liên này phải để cho mẹ chồng cô ra tay trị ả.
Phương Thanh Liên nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng giải thích: “Bác Vân, bác dạy rất đúng, là do cháu quá đáng rồi. Vẫn là không có thuốc chữa, cháu biết bản thân sai rồi.
Cháu vừa quay về, nghe được tiệc mừng thọ của ông nội được tổ chức sớm, cháu muốn chuẩn bị cho ông một món quà, Kiến Thành biết được sở thích của ông, cháu mới kéo anh ấy tới đây, bác đừng trách Kiến Thành.”
“Một ngày nghỉ như vậy, không đi cùng vợ nó mà lại đi cùng một người phụ nữ khác, tôi đương nhiên trách nó, còn nữa…”
Vân Thư ném cho cô ta một ánh mắt sắc bén: “Tôi không nhớ là cha lại mời cô, món quà này của cô đừng chọn nữa, tặng không được đâu.”
“Mẹ, đừng nói nữa, là con mời cô ấy.” Lục Kiến Thành không thể nhịn được nữa.
“Con im miệng.” Vân Thư lập tức liếc anh một cái. Tiếp tục nói: “Là đại thọ của ông nội, cũng không phải đại thọ của con, từ khi nào mà con có thể thay ông nội làm chủ rồi, con muốn mời cô ta? Vậy thì đợi tới đại thọ 80 tuổi của con rồi mời.”
Sắc mặt Phương Thanh Liên tái nhợt như tờ giấy, trên mặt không còn chút huyết sắc nào. Lúc này, Vân Thư lại đổi sang một nụ cười dịu dàng nói:
“Những đồ mà cha tôi thích đều được cất giữ rất kỹ, giá cả cũng không nhỏ, tuy rằng Phương gia cũng có chút tiền nhưng đặt trước mặt Lục gia chúng tôi thì quả thật không đáng nhắc tới.”
“Làm phiền bác gái rồi, bác yên tâm, tuy rằng Phương gia không bằng lúc trước, nhưng vẫn còn một chút tiền có thể dùng được.”
“Thế sao?” Vân Thư không một chút khách khí nào: “Phương gia thì tôi tin đó, tuy là có chút sa sút nhưng vẫn còn chút của cải, nhưng bây giờ nhà mấy người cũng có chút chiều chuộng em gái cô hơn đó. Chân của cô phế rồi, nhảy múa cũng không nhảy được nữa, địa vị bây giờ ở nhà cũng không giống khi trước, tôi thấy thay vì dùng tiền vào những chuyện như thế này, hay là vẫn nên giữ lại cho bản thân đi. Vả lại cô nói cô, nếu như mua quà rồi, Phương gia lại thấy không đáng, không cho cô thanh toán thì chẳng phải những ngày sau này phải hứng gió Tây Bắc mà sống hay sao? Hay là cô muốn lợi dụng Kiến Thành nhà chúng tôi trả tiền cho cô.”
Vân Thư nói liền một mạch, hoàn toàn gieo cho cô một hiểu biết mới. Cho cô hét to sung sướng, hét to một cách hạnh phúc.
Phương Thanh Liên vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng bây giờ cô ta thật sự không thể nhịn được nữa. “Bác gái, cháu kính trọng bác, vậy nên nói chuyện vẫn luôn rất tôn kính, nhưng những lời này của bác thật sự làm cháu tổn thương rồi.”
Cho dù Phương gia có tụt dốc như thế nào, cháu cũng vẫn còn tiền để dùng, cũng không tốt bằng Nam gia, nhà mẹ Nam Khuê một đồng tiền cũng không có, còn muốn đào tiền từ Lục gia, cô ta thì sao? Cô thì dùng cái gì để mua quà?”
Vân Thư cười lạnh, hay cho một đứa Bạch Liên Hoa. Nhưng mà đáng tiếc, ở trước mặt bà, chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân làm trò mà thôi.
“Nam Khuê là vợ của Lục Kiến Thành, là con dâu của Lục gia, cô nghĩ rằng cô có tư cách gì để so sánh với nó?”